Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 964: Chương 964





________________

Dựa vào nét mặt, giọng điệu và biểu cảm của Lý Hiên có thể nhìn ra, hắn đang rất buồn phiền.

Hoàng tử khác vì tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, không quan tâm tình cảm huynh đệ. Sáng tối, âm dương, tranh tới mức đầu rơi máu chảy, các thủ đoạn cực đoan gì cũng dùng...

Còn hắn vì mục tiêu không làm Hoàng Đế mà ăn không vô, ngủ không yên. Cả người gầy hẳn đi, mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ làm cách nào để nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác.

Nếu để Thục Vương, Tín Vương, Tề Vương hay bất kỳ vị Vương gia nào đó biết được suy nghĩ của hắn, sợ rằng sẽ bóp chết hắn!

Lý Hiên đang trong trạng thái chán chường bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi.

- Có rượu không?

Kể từ việc lần trước Lý Dịch đã kiêng rượu. Nhưng người đứng trước mặt là bằng hữu tốt nhất. Liều mình bồi quân tử, phá lệ một lần

cũng được.

Thân là Thái Tử, tương lai là Hoàng Đế. Đương nhiên phải dùng chén lớn nhất, rượu phải lấy loại mạnh nhất.

Lý Dịch đứng lên phất tay với người phía sau.

- Lấy rượu ngon nhất trong phủ đây!

Rất nhanh có người hầu ôm vò rượu lên. Lý Dịch gỡ giấy đắp ra, rót cho Lý Hiên và Minh Châu một chén đầy, rồi bưng chén trà của bản

thân lên, nói.

- Kim triệu hữu tửu kim triệu túy, minh nhật sầu lai minh nhật sầu. Chuyện ngày mai đợi mai hẵng nói, uống!

Đô rượu Lý Hiên không cao hơn hắn bao nhiêu. Mới uống xong một chén lớn mà sắc mặt cả người đều phát hồng, ánh mắt mê ly.

Chút rượu này đối với Minh Châu tất nhiên không tính là gì. Nàng uống rượu còn thư thả hơn hắn uống trà.

Liễu nhị tiểu thư đi ra khỏi phòng, theo sau còn có Như Nghi, Túy Mặc và Nhược Khanh cùng đi ra. Lý Hiên ngẩng đầu liếc nhìn một chút, thấy Tủy Mặc và Nhược Khanh, kinh ngạc hỏi.

- Vào, vào cửa lúc nào?

- Hôm qua.

Lý Dịch nhìn nhìn hắn, nói.

- Hôn sự được sắp xếp tháng sau. Đến lúc đó nếu ngươi không đến cũng không sao, nhưng quà mừng không thể thiếu.

Khi đó, Lý Hiên đã trở thành Thái Tử Đông Cung, giá trị con người tăng, quà mừng tự nhiên cũng phải tăng.

- Ngày vui của ngươi, sao ta lại không đến được?

Lý Hiên liếc hắn, lại quay đầu nhìn, hỏi.

- Cưới mấy người?

- Biểu cảm trên mặt Lý Dịch bỗng đình trệ. Hắn hối hận, vừa rồi nên lấy rượu nho ra mới đúng...

Hắn lần nữa rót đầy chén rượu cho Lý Hiên, cắn răng nói.

- Một người

- Ngươi nói xem có cần phải phiền tới như vậy hay không...

Lý Hiên mặt đỏ do say rượu lắc lư đứng lên. Ánh mắt lờ đờ mê ly, lắc đầu nói.

- Làm một lần cho xong tốt biết bao nhiêu!

| Lý Hiên đưa tay chỉ chỉ người trong sân, lần lượt gọi.

- Túy Mặc Cô nương, Nhược Khanh cô nương...

Lại xoay người chỉ chỉ.

- Nhị tiểu thư nhà các ngươi...

Lần nữa quay đầu.

- Còn có Minh Châu

- Ngươi nói, ngươi không thể thẳng thắn cho giống đàn ông được à?!

Lý Dịch cầm cái chén lớn kia lên, nắm miệng Lý Hiên, rót hết rượu vào. Sau đó khiêng hắn trên vai, nói.

- Hắn uống say rồi, ta dẫn hắn đi nghỉ ngơi...

- Các ngươi nói xem, bàn về thâm niên, địa vị, ta có điểm nào kém Lý Sấm hắn! Ngôi vị Hoàng Đế này, dựa vào cái gì trao cho hắn!

Trong phủ Tín Vương, Tín Vương cầm một vò rượu, lắc lắc rồi ném qua một bên, lớn tiếng nói.

- Mang rượu tới!

Tất cả kỹ nữ ca múa đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất trong đại sảnh. Họ cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.

Tín Vương điện hạ rõ ràng đã uống say, nếu giờ chọc giận hắn, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lập tức có người hầu vội vàng chạy vào hầm rượu, lấy vò rượu nhanh chóng chạy trở về.

Khi chạy đến cửa, bị một người cản lại.

Hắn vội vàng nói.

- Ngươi nhanh tránh ra! Đây là rượu điện hạ muốn, không thể chậm trễ thời gian!

Kẻ hầu Vương phủ kia trầm giọng nói.

- Những thứ này đều là loại rượu mạnh nhất. Điện hạ uống nhiều như vậy, uống tiếp sẽ xảy ra chuyện! Nếu điện hạ xảy ra vấn đề gì, tất cả chúng ta đều không thoát nạn!

Sắc mặt người kia tái đi, run giọng hỏi.

- Vậy, vậy chúng ta phải làm gì?

Kẻ hầu kia cầm lấy vò rượu trong tay gã, ngón tay chỉ sang một góc khác.

- Lấy chỗ đó đi. Rượu đó khá nhẹ, không dễ xảy ra chuyện.

- Cảm ơn!

Người đáp một tiếng, lập tức đi sang ôm bình rượu kia đi.

Kẻ hầu mặc quần áo màu xanh của Vương phủ đặt bình rượu lại chỗ cũ. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm.

- Trời sắp tối rồi...

Ban đầu Lý Dịch tưởng rằng Túy Mặc và Nhược Khanh chuyển vào trong nhà là việc cực kỳ vui. Nhưng hiện tại... Hình như không phải như thế.

Như Nghi và Túy Mặc không biết nói gì mà nói cả ngày. Buổi tối còn muốn ngủ chung với nhau như còn rất nhiều lời muốn nói...

Túy Mặc, Nhược Khanh chuyển tới. Tiểu Châu và Tiểu Thúy tự nhiên cũng phải chuyển tới. Các nàng khác với mấy nha hoàn bình thường khác, giống Tiểu Hoàn, ở lại nội viện cùng với Như Nghi, Như Ý. Thế nên phòng trong nội viên không đủ dùng. Lý Dịch không thoải mái nằm trên cái giường tạm bợ ở thư phòng, lo lắng chuyện Như Nghi và Túy Mặc ngủ chung, hắn đang nghĩ có nên qua tìm Nhược Khanh tâm sự một chút hay không. Dù sao thời cơ cũng gần như...

Suy nghĩ cân nhắc tính toán tỉ mỉ, hắn vẫn cảm thấy làm người không nên quá đắc ý. Đạt được tiến triển lớn như vậy vô cùng cực khổ, lần tiếp theo không chắc chắn có thể gặp được người tốt như Tín Vương.

Tuy nói không nên đắc ý nhưng trong lòng vui mừng, kích động tự nhiên khó tránh khỏi.

Hắn trắng trọc nằm trên giường không biết tới giờ nào, mà vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.

Lý Dịch đứng lên, chuẩn bị ra sân ngồi hóng gió, ngắm trăng. Có sao cũng tốt hơn nằm chỗ này

Trong sân rất yên tĩnh, hắn đi đến cạnh xích đu tùy ý nằm trên đó, hai tay gối sau ót.

Lý Hiên thật không có phẩm đức khi uống rượu. Uống say lời gì cũng dám nói, tính tới giờ không biết đã có bao nhiêu lần. Lần trước uống say nói muốn tặng Thế Tử Phi cho hắn, tới giờ vẫn chưa thấy hắn ta thực hiện lời hứa.

Ngày hôm nay cũng giống thế. Nếu không phải mình hành động nhanh, cái tên Lý Hiên kia nghĩ hắn chịu được bao nhiêu kiếm của Như Ý với Minh Châu?

Tuy hoàng cảnh hắn nói không đúng, nhưng đạo lý thì đúng mấy phần.

Nhưng phiền phức là không có cách nào tránh khỏi. Việc này không giống việc hắn ta tuyển phi, nhìn trúng một đám thì cho tiến vào một đám. Phải dựa theo tình cảm thăng tiến, nước chảy thành sông mới được.

Lý Dịch ngẫm nghĩ lại rồi tự lẩm bẩm.

- Túy Mặc đầu năm nay, Nhược Khanh, Nhược Khanh chắc phải chậm một chút...

- Minh Châu thì sao?

Lý Dịch nhíu nhíu mày, nói.

- Minh Châu, Minh Châu tạm thời vẫn chưa được...

- Thế Như Ý?

- Như Ý

Lý Dịch bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp Liễu nhị tiểu thư nằm nghiêng trên một cành tây to phía sau lưng hắn. Hai tay nàng gối sau ót giống hắn, đôi chân thon dài chồng lên nhau. Ánh trăng trắng ngần lan tỏa xuống. Hắn từ dưới nhìn lên, cả người nàng giống như toát ra ánh sáng nhàn nhạt, tràn ngập hơi thở thánh khiết...

- Như Ý, muội ở trên đó làm gì?

- Ngủ không được, ra ngoài ngắm trăng.

Liễu nhị tiểu thư nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi vừa nói Lý Minh Châu cái gì không được?

- Nàng ấy nha...

Lý Dịch khoát khoát tay, nói.

- Nàng ấy xử lý chính sự thì được, tài nấu nướng thì kém xa. Tới Cơm chiên trứng cũng không làm được, còn kém Nhược Khanh rất rất xa. Ngay cả Túy Mặc cũng không sánh bằng, không khác gì Như Ý muội hết.

Trong đầu hắn không biết lướt qua bao nhiêu đạo ánh sáng, nháy mắt nói ra bốn cái tên nối liền nhau, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, không nói gì.

Lý Dịch ngẩng đầu, phát hiện trên mặt nàng hơi phát hồng, trong màn đêm có vẻ kiều mị.

Không phải nàng đỏ mặt, mà do bị ánh sáng hồng rọi lên.

Ánh mắt nàng nhìn ra phía sau hắn.

Lý Dịch quay đầu lại. Tại nơi chân trời xa xa, hắn nhìn thấy một ánh đỏ.

Không, đó hẳn là cả vùng ánh đỏ.

Tín Vương phủ, rối ren cả lên.

- Cháy, cháy rồi!

- Nhanh, nhanh dập lửa!

- Tín Vương điện hạ còn ở trong phòng! Người đâu! Mau mau tới đây!

Nước không dập tắt lửa được!

- Cái gì! Đây là dầu hỏa!

Kẻ hầu người hạ trong Vương phủ bị từng tiếng ồn ào bừng tỉnh, họ cuống quít mặc quần áo chạy ra khỏi cửa thì thấy một mảnh lửa lớn ngập trời, vội vàng chạy khắp bốn phía...

Tại một chỗ không ai chú ý tới, có mấy thân hình khoanh hai tay trước ngực.

- Vì nương nương!

- Vì nương nương!

- Vì nương nương!

Họ thấp giọng nói vài lời, rồi xoay người đi qua đám người rối loạn, ngược dòng mà đi, bóng người rất nhanh biến mất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận