Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 899: Không Cần Đa Lễ



Chương 899: Không Cần Đa Lễ





----------------------

Lý Dịch và Lý Hiên chờ bên ngoài Điện, lát sau thì có một tên thái y lui ra, Lý Hiên bước nhanh tới, lo lắng hỏi.

- Hoàng bá thế nào rồi?

Thái y khẽ thở dài, lắc đầu.

Vẻ mặt Lý Hiên thay đổi, níu lấy cổ áo hắn.

- Rất nghiêm trọng?!

- Sao Điện hạ nói vậy?

Thái Y kinh ngạc.

- Bệ Hạ nhất thời chịu kích thích, tâm trạng chấn động quá độ dẫn đến bệnh tình tái phát.

Lý Hiên cảm thấy lòng buông lỏng, căm tức nhìn hắn.

- Vậy vừa rồi ngươi lắc đầu làm chi?

- Vừa rồi cổ thần hơi mỏi, nên hoạt động một chút...

Vị thái y kia thở dài, sau đó nói tiếp.

- Có điều sau này vẫn phải chú ý nhiều hơn. Bệnh tình của bệ hạ thật sự không thể gặp chuyện kích thích được.

- Cút, cút, cút!

Lý Hiên dùng chân đạp mông tên thái y kia, không kiên nhẫn phất tay đuổi đi.

Sau khi thái giám thông báo, hai người tiến vào đại điện, Cảnh Đế nằm trên chiếc giường mềm mại, từ xa vẫy tay với họ.

Lý Hiên nhanh chân đi qua, lên tiếng.

- Hoàng bá, long thể quan trọng. Mấy chuyện trên triều đình ngài cứ giao cho Minh Châu xử lý đi, họ muốn quỳ thì họ quỳ chết trên Điện, thế cho bớt việc.

- Cái lời nói ngu xuẩn thế mà ngươi cũng nói được, thật sự phục ngươi.

Ninh Vương đứng bên nguýt hắn một cái.

- Nếu để Thái phó đương triều quỳ chết trên Kim Điện, ngươi nói người trong thiên hạ sẽ bàn tán bệ hạ ra sao?

- Trẫm ngược lại thì không có việc gì.

Cảnh Đế lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch.

- Nhưng Trẫm lại để ngươi chịu oan… Tất cả những gì ngươi làm đều mang đến lợi ích cho quốc gia và nhân dân, là chuyện tốt lưu truyền muôn đời, nhưng lại bị xem như gian thần…

Lý Dịch nhìn gương mặt tái nhợt của Cảnh Đế, mở lời.

- Dù công hay tội, người đời sau sẽ suy xét rõ ràng. Huống chi dân chúng không phải kẻ ngu, sẽ không để đám gian thần đùa bỡn trong tay. Thần tin tưởng, thiên hạ này hiển nhiên trả cho thần một sự công bằng.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cảnh Đế, Lý Hiên đứng lên.

- Hoàng bá, ngài nghỉ ngơi cho tốt, bọn ta không làm phiền ngài nữa.

Sau khi rời khỏi đại điện, nụ cười trên mặt Lý Hiên lập tức biến mất, tức giận rống to.

- Một đám lão già đáng chết! Rõ ràng muốn ép cung tạo phản mà?!

Lý Dịch vỗ bả vai hắn.

- Ngươi đó, gặp chuyện thì không giữ được bình tĩnh. Đừng gấp, trước tiên đi qua nhìn một chút rồi nói sau.

Bên trong đại điện, Cảnh Đế che ngực ho vài tiếng, mới chậm rãi nói.

- Trẫm có thể cảm giác được thời gian của Trẫm, đã không nhiều nữa.

Trong mắt Ninh Vương lộ ra vẻ đau khổ, khẽ hô.

- Hoàng huynh...

Ánh mắt Cảnh Đế nhìn ra ngoài Điện, khá lâu sau mới mở miệng:

- Ban đầu Trẫm cũng từng nghĩ tới, ngươi nên ngồi cái vị trí này mới phải.

Không đợi Cảnh Đế nói xong, Ninh Vương lập tức khom người chặn lời hắn.

- Hoàng huynh, việc này tuyệt đối không thể!

- Trẫm biết, ngươi không muốn bị vị trí này giữ chân, nếu không, kẻ hiện tại nằm ở chỗ này hẳn là ngươi mới đúng.

Cảnh Đế hơi nheo mắt lại, tiếp tục nói.

- Thiên hạ này, cuối cùng vẫn là của những người trẻ tuổi kia...

Ninh Vương gật đầu.

- Minh Châu và Hiên nhi sẽ không để chúng ta thất vọng.

- Nhà họ Thôi lòng lang dạ thú.

Ánh mắt Cảnh Đế lần nữa nhìn về phía Ninh Vương.

- Sợ rằng lần này cần ngươi trở về Khánh An phủ một chuyến.

Ninh Vương khom người, trầm giọng nói.

- Thần đệ tuân chỉ!

Lúc Lý Dịch và Lý Hiên đi đến đại điện thì đụng phải Lý Minh Châu đi ra từ bên trong, họ liền hỏi:

- Tình huống bên trong thế nào rồi?

Lý Minh Châu lắc đầu rồi trả lời.

- Đám người đó có Trử Thái Phó dẫn đầu, số lượng hơn 20 người đều đang quỳ bên trong.

Lý Dịch đi vào đại điện, nhìn thấy trừ đám người quỳ trên mặt đất thì mấy quần thần khác đã rời đi. Lão già quỳ rạp dưới đất ở hàng đầu hẳn là cái vị Trử Thái Phó hắn mới gặp qua hai lần.

Hắn đi tới phía trước, Trử Thái Phó nghe được tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu.

Lý Dịch vội vàng khoát tay, nói.

- Thái Phó đại nhân không cần đa lễ, mau đứng lên, vãn bối thật sự không nhận nổi đại lễ lớn như thế từ ngài đâu.

- Lớn mật!

- Làm càn!

Trử Thái Phó còn chưa nói gì, phía sau lưng hắn ta đã truyền tới từng tiếng rống giận.

Sắc mặt bốn nhà Đại Nho thông thái giận dữ nhìn sang hắn, quan viên trong triều đình sau lưng thì từng người co cổ lại, không dám mở miệng nói một lời.

Sắc mặt Trử Thái Phó vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Lão phu quỳ thiên hạ, quỳ dòng họ tổ tiên. Quân Vương không có việc gì thì nên lập Đông Cung, ổn định thế cục triều đình, bình ổn lòng dân, đây chính là quy củ do tổ tông bạn ra. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm tổn hại dòng họ tổ tiên, làm một tên gian thần khiến thiên hạ loạn lạc?

- Tội danh nặng như vậy, vãn bối cũng không gánh nổi.

Lý Dịch lắc đầu, thân thể khẽ khom xuống, nhỏ giọng nói.

- Vãn bối chỉ lo lắng, cháu trai ông còn trẻ còn khỏe như thế, quỳ lâu có thể bị thương dẫn đến đi đứng không thuận lợi. Thái Phó đại nhân thì tuổi đã cao, nếu tiếp tục quỳ rồi xảy ra nguy hiểm tính mạng, thân thể ngã xuống, chắc hẳn cái vị Thôi đại nhân không chịu để lộ ra tên tuổi sẽ đau lòng lắm nhỉ?

Lão giả nhìn hắn, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Dịch nhìn chằm chằm vào ông ta, hỏi.

- Kết bè kết phái, tới tận Kim Điện bức vua, đây là sự công chính liêm minh từ trong xương cốt của Thái Phó đại nhân Cảnh Quốc ta sao?

Ánh mắt Trử Thái Phó ngưng lại, lạnh lùng nói.

- Lão phu một thân chính khí, không cần ngươi tới phán xét!

- Thái Phó đại nhân danh tiếng vang dội, vãn bối tự nhiên không thể phán xét rồi.

Lý Dịch lần nữa nhỏ giọng, chậm rãi nói.

- Không biết những thiếu nữ bị cháu trai ông chà đạp, thể xác và tinh thần bị thương nặng, có thể phán xét hay không?

- Ngươi...!

Trử Thái Phó vẻ mặt thay đổi, ông ta chống gậy, run rẩy đứng lên. Ông ta cầm gậy chỉa thẳng vào hắn, giọng nói run rẩy cất lên.

- Ngươi, cái tên gian thần nhà ngươi! Ngươi muốn tổn hại danh tiếng của nhà họ Trử ta!

- Danh tiếng trăm năm nhà Trử không dễ giữ, Thái Phó đại nhân hãy suy nghĩ kỹ lại đi, không nên tùy tiện dùng nó đánh cược đâu.

Lý Dịch lắc đầu, quay người rời đi.

Đám người trong Điện nhìn Trử Thái Phó đứng chết trân tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, một lão giả nhịn không được mở miệng gọi.

- Thái Phó đại nhân...

Trử Thái Phó phất tay, nói.

- Đều đứng lên đi, việc này đợi sau khi trở về rồi bàn bạc kỹ hơn.

Đứng từ xa nhìn đám người rời khỏi đại điện, Lý Hiên khó hiểu hỏi.

- Vừa rồi ngươi nói gì với lão già kia thế?

Lý Dịch nhìn đám người kia đi xa, đáp.

- Ta nói thân thể già yếu của ông ta, quỳ lâu không tốt.

- Chỉ những thứ này?

- Nếu không phải thì còn gì để nói?

Lý Dịch lắc đầu, nói tiếp.

- Việc này tốt cho ông ta, nếu ông ta còn không nghe, vậy cũng chỉ có thể trách chính ông ta thôi.

Lý Hiên lắc đầu, quả quyết cam đoan.

- Không thể nào, lão già kia cứng đầu như thế, trông như cục đá. Đừng nói quỳ tới gãy hai cái đùi, coi như quỳ chết cũng không thể dễ dàng thỏa hiệp.

Lý Dịch phất tay.

- Được rồi, thật ra ta nói cho ông ta biết chuyện Thế tử điện hạ nói, nếu họ vẫn không chịu đứng dậy, thì chặt đầu cả đám, treo trước cửa cung làm lồng đèn. Khám xét, diệt sạch dòng tộc nhà họ Trử, đàn ông bị lưu đày, nữ bị bán cho lầu xanh, một ngày không tiếp đủ một trăm khách không cho ngủ. Ngươi hỏi ông ta có sợ hay không!

Lý Hiên kinh ngạc, lẩm bẩm.

- Đây cũng quá tàn nhẫn...?

Lý Dịch lại vỗ bả vai hắn lần nữa, nói:

- Nếu ngươi không tàn nhẫn thì họ không biết sợ là gì đâu.

Ngoài cửa cung, Thôi Thanh Minh chầm chậm đi theo sau Trử Thái Phó, mở miệng.

- Thái Phó không cần lo lắng, chuyện kia... Tất cả chứng cứ đều hủy hết rồi. Hắn nói như thế, chính là ngậm máu phun người, vu oan hãm hại. Hiện giờ dù hắn có làm ra hành động gì, tìm ra mấy cô gái kia, mọi người chỉ cho rằng hắn chó cùng rứt giậu, cũng chả gây ra sóng gió gì đâu.

Ánh mắt hắn lập loè, kiên định nói.

- Bây giờ đại cục đã định, chỉ cần chỗ Thái Phó dùng thêm chút sức, việc lớn chắc chắn sẽ thành công.



Bạn cần đăng nhập để bình luận