Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1018: Thu Lưới!


Chương 1018: Thu Lưới!

________________

VIP Chương 1018: Thu Lưới!



- Điện hạ, cái này....

Trong đám đông, một quan viên biến sắc, mở miệng nói.

- Tài sản của bá tánh bị sơn tặc tổn hại sẽ do quan phủ ứng ra, cái này, cái này có chút không hợp với lẽ thường.....

Câu mà Ngụy Huyện Lệnh Tể Huyện vừa nói có thể coi như nói tiếng lòng của mọi người.

Không thể bắt nạt quan viên như vậy, chưa bàn đến việc nếu có người nói dối, báo cáo tổn thất sai sự thật thì bọn họ nên điều tra như thế nào, mà cho dù thật sự có bá tánh tổn thất tài sản do bị sơn tặc cướp đoạt cũng không nên do quan viên bọn họ bồi thường, nếu cứ như vậy trong thời gian dài, bọn họ cũng sẽ không bồi thường nổi....

Quan trọng nhất là, bọn họ có thể quản lý đám sơn tặc mà bọn họ nuôi, nhưng cũng không quản được hết tất cả bọn trộm cướp!

Lý Dịch nhìn quan viên trung niên kia, hỏi:

- Ngươi là....

Tên quan viên kia lập tức nói:

- Hạ quan chính là Huyện Lệnh Tể Huyện - Ngụy Đại Bằng.

- Ngụy Huyện Lệnh, ngươi có ý kiến gì với bản Vương à?

- Hạ quan không dám!

Sắc mặt Huyện Lệnh Tế Huyện lộ ra vẻ hoảng loạn, lập tức nói.

- Chẳng qua hạ quan cảm thấy, nạn trộm cướp ở Thục Châu nghiêm trọng, tuy quan phủ cũng có trách nhiệm, nhưng việc để quan lại bồi thường tổn thất cho bá tánh thì cho tới bây giờ cũng chưa từng có tiền lệ, sợ rằng có chút không ổn, việc này, việc này chúng ta hẳn nên bàn bạc kỹ hơn...

- Bàn bạc kỹ hơn? Vậy bàn bạc như thế nào?

- Hạ quan, hạ quan cảm thấy....

Lý Dịch bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Huyện Thừa Tể Huyện ở đâu?

Mọi người yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó có một người lập tức bước ra từ trong đám đông, cung kính nói:

- Hồi Cảnh Vương điện hạ, hạ quan là Huyện Thừa Tể Huyện.

- Từ giờ trở đi, ngươi chính là Huyện Lệnh Tế Huyện.

Lý Dịch nói với hắn ta một câu, sau đó chỉ vào Huyện Lệnh Tế Huyện, nói:

- Bắt Ngụy Đại Bằng lại cho ta, thân là một huyện lệnh, thế mà lại có ứng đối tiêu cực với việc diệt phỉ, bản Vương hoài nghi ngươi có cấu

kết với bọn trộm cướp ở Tể Huyện, đợi sau khi điều tra rõ sẽ xử trí sau!

Lý Dịch vừa dứt lời, lập tức có hai binh sĩ khoác áo giáp tiến lên, lôi Huyện Lệnh Tế Huyện đi xuống.

Huyện Lệnh Tể Huyện kinh ngạc, sắc mặt hắn đại biển, lập tức nói.

- Điện hạ, điện hạ, hạ quan oan uổng, hạ quan oan uổng....

- Oan uổng?

Lý Dịch nhìn sang Huyện Lệnh Tể Huyện vừa mới tấn chức, hỏi:

- Hắn nói mình bị oan uổng, ngươi nói có phải không?

- Điện hạ, hạ quan không....

Huyện Thừa Tể Huyện suy nghĩ một hồi, ngữ khí dần chậm lại, rồi hắn bỗng nhiên khom người nói:

- Cảnh Vương điện hạ, hạ quan tố cáo, nguyên Huyện Lệnh Tể Huyện Ngụy Đại Bằng cấu kết với đạo tặc tiếng tăm lừng lẫy ở Tể Huyện, Lưu Hồ Tử, hắn ta dung túng bọn chúng ở tại Tể Huyện không coi ai ra gì, tai họa bá tánh, từ đó chiếm được lợi ích. Việc này đã xảy ra hơn mấy năm, trong tay hạ quan có nắm giữ chứng cứ cấu kết của bọn họ, mong Cảnh Vương điện hạ minh giám!

Sắc mặt Huyện Lệnh Tể Huyện tái nhợt, hắn ta run rẩy giơ ngón tay chỉ vào Huyện Thừa Tể Huyện, run giọng nói.

- Ngươi, ngươi, ngươi ngậm máu phun người...

Tiếng nói của hắn càng ngày càng đến nhỏ, sắc mặt một màu xám trắng, hắn căn bản không có nghĩ đến hành động của vị Cảnh Vương này lại quả quyết tới như thế, một lời không hợp trực tiếp bắt hắn. Hắn càng không nghĩ đến, bên cạnh hắn lại ra một kẻ phản đồ, ở thời khắc mấu chốt như thế này mà lại đứng ra bán đứng hắn....

Phòng cháy phòng trộm phòng Huyện Thừa, vì mưu đoạt chức vị mà dám làm ra việc táng tận lương tâm như thế, lòng người khó đoán, nhân tâm hiểm ác!

Huyện Lệnh Tế Huyện nhanh chóng bị người dẫn đi, từ nay về sau Huyện Lệnh Vĩnh Huyện cũng không còn phải cô độc trong nhà lao

nữa.

Ánh mắt Lý Dịch quét xuống phía dưới, hỏi.

- Còn có ai cảm thấy những gì bản Vương vừa mới nói không ổn không?

Hơn hai mươi quan viên đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, bọn họ đồng loạt khom người xuống, trăm miệng một lời.

- Điện hạ anh minh!

Huyện Lệnh T. Huyện chỉ vừa mới nói thật một câu mà đã bị gỡ mũ cánh chuồn nhốt vào trong lao, bọn họ ai còn dám nói chuyện, ai

còn dám có ý kiến nữa hả?

Vị Cảnh Vương này hiển nhiên không hiền lành như vẻ ngoài của hắn, hắn vừa tới Thục Châu được vài ngày thì đã có hai Huyện Lệnh lần lượt xuống ngựa, ai biết người kế tiếp có phải bọn họ hay không?

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Không sao, có vấn đề gì thì mọi người cùng nhau thảo luận, có thảo luận thì mới có tiến bộ được, các ngươi nói thẳng ra, ta sẽ không trách tội các ngươi.

Một quan viên suy nghĩ một hồi, cẩn thận từng li từng tí đi lên trước, nói:

- Cảnh Vương điện hạ...

- Ngươi là...

- Hạ quan.....

Tên quan viên kia theo bản năng muốn trả lời, nhưng mà giống như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt lập tức biến sắc, hắn bỗng nhiên ôm bụng, nói.

- Hạ quan đau bụng nhịn không nổi, có thể có thể đi nhà xí trước không....

- Người có ba việc gấp, đi thôi.

Lý Dịch khoát tay, nói.

- Còn có vị nào ý kiến nữa không?

Cả đám im thin thít không một tiếng động.

Nếu như không có việc vừa rồi thì có lẽ bọn họ sẽ coi Cảnh Vương điện hạ là người thông tình đạt lý, thông suốt rộng lượng, nhưng mà bây giờ... Trừ phi đầu óc bị hỏng thì mới có thể mắc phải loại bẫy vụng về như vậy.

Trên mặt một quan viên tràn đầy tươi cười, nói.

- Điện hạ anh minh, hạ quan bội phục, không có ý kiến gì khác!

- Nịnh nọt, buồn nôn!

Sau lưng hắn ta, một người dùng ánh mắt xem thường tột độ liếc hắn ta một cái, sau đó đi lên trước khom người nói.

- Điện hạ tính toán không bỏ sót, hạ quan kính ngưỡng điện hạ vô cùng, giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt...

- Hạ quan không có ý kiến...

- Hạ quan cũng không có ý kiến gì....

- Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, như vậy thì việc này cứ quyết định như vậy.

Lý Dịch nhìn bọn hắn, nói:

- Các ngươi lập tức trở về khu mình quản lý, chuyện diệt phỉ cụ thể nên làm thế nào, qua hai ngày sẽ có người tới thông báo các ngươi.

Thấy Cảnh Vương điện hạ đi ra khỏi huyện nha, lúc này mọi người mới thở phào một hơi.

Một quan viên bỗng nhiên xoay người nhìn một người khác, cả khuôn mặt toàn là nụ cười sáng lạn, nói:

- Trương Huyện Thừa, mọi người là đồng liêu đã lâu như vậy mà cũng chưa sum vầy đàng hoàng được một bữa, không bằng chúng ta cùng nhau trở về, tối nay ta mở tiệc tại Xuân Hương Lâu.....

- Phương Huyện Ủy, chúng ta đã rất lâu rồi không có uống rượu với nhau, hôm nay nên uống hai chén mới tốt...

- Cẩu đại nhân, trước kia ta có nhiều đắc tội, là ta không tốt, ngày mai trong nhà ta mở tiệc, ngươi nhất định phải nể mặt....

Trên đường trở về, lão Phương lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hỏi:

- Cô gia à, bên trong đám quan viên đó cũng không có mấy người tốt, tại sao cô gia không diệt sạch mà còn giữ bọn hắn lại làm gì?

Khi thông minh thì Lão Phương giống hệt như một con hồ ly, nhìn thấu thế sự, duyệt tẫn tang thương, nhưng mà khi ngu xuẩn thì lại giống như một con hồ ly ngu xuẩn....

Bọn họ chỉ vừa mới tới Thục Châu, kỳ thật vấn đề lớn nhất chính là không có người để sử dụng.

Nếu muốn thay đổi tất cả quan viên Thục Châu, với hắn mà nói thì chỉ cần ra lệnh một tiếng mà thôi, nhưng rồi sau đó thì sao? Chẳng lẽ để lão Phương đi làm Huyện Lệnh sao?

Những người này có thể thông qua tầng tầng khoa cử để tuyển chọn ra, ngồi vào vị trí Huyện Lệnh, Huyện Thừa, ai mà không phải có vài phần bản lĩnh thật sự. Huống chi, bọn hắn ở Thục Châu đã nhiều năm, không có người hiểu biết mọi việc Thục Châu hơn bọn hắn và cũng không có người càng thích hợp ngồi vị trí đó so với bọn hắn.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải nghe lời.

Lần này, Huyện Lệnh Vĩnh Huyện và Tể Huyện đều xuống ngựa, hẳn có thể khiến bọn hắn yên ổn một thời gian, còn việc sau này có thể tuần tự tiệm tiến, có nôn nóng thì cũng vội không được.

Lý Dịch quay lại nhìn lão Phương, nói:

- Ngươi đi gọi Vương Uy tới cho ta.

Không bao lâu, một người đầu trọc xuất hiện trước mắt Lý Dịch.

Vương Uy gãi gãi đầu, có chút chờ mong hỏi.

- Vương gia có gì phân phó?

- Không phải các ngươi còn thiếu người sửa đường lợp nhà sao...

Lý Dịch suy nghĩ một hồi, nói:

- Việc của vùng đất hỗn loạn thì tạm thời đặt sang một bên trước, lần này ta giao việc diệt sơn tặc và bọn trộm cướp ở Thục Châu cho các ngươi.

Vương Uy nghe vậy thì giật mình một chút, sau đó mừng như điên, nói,

- Chúng ta có thể xuất động đại quy mô sao?

- Chọn một trăm huynh đệ là được, ta sẽ cho người của Liễu Minh hiệp trợ các ngươi, lần này, sơn tặc Thục Châu, một tên cũng không thể lưu lại!

- Yên tâm đi Vương gia!

Vương Uy Nỗ lồng ngực, tia sáng trong mắt như muốn ứa ra ngoài, hắn dõng dạc đảm bảo:

- Đây là địa phương của chúng ta, sao có thể để đám tạp ngư đó làm cần được! Lần này chúng ta sẽ đoạt cả người lẫn của, nuôi bọn hắn lâu như vậy, đã đến lúc nên thu lưới rồi....


Bạn cần đăng nhập để bình luận