Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 686: Vẫn Sớm Bán Đi Một Chút Thì Tốt Hơn


Chương 686: Vẫn Sớm Bán Đi Một Chút Thì Tốt Hơn





----------------------

Ầm!

Tiền Đa Đa đạp một chân trên người nam tử, bỉu môi:

- Ngươi coi hai lạng thịt trên người bản công tử là vô dụng? Muốn động thủ với bổn công tử, trở về ăn nhiều cơm nhiều thịt thêm mấy năm nữa đi!

Hắn quay người phủi tay, hòa vào dòng người cuồn cuộn trên đường, gương mặt hiện lên vẻ ảo não, lẩm bẩm:

- Huynh đài! Đến cùng huynh đang ở nơi nào?

Ba!

Một gian phòng trên lầu các, danh kỹ Hồ Oánh Oánh hung hăng ném Tỳ Bà xuống đất, gương mặt vặn vẹo, tức giận cùng cực, lạnh lùng nói:

- Họ Tiền kia, ngươi kinh người quá đáng!

- Hay thật! Bây giờ ngươi còn có mặt mũi mắng người khác?

Tú bà đứng sau lưng nàng, liếc mắt nhìn nàng một cái:

- Ta đã nói cho các ngươi bao nhiêu lần rồi, bình thường thái độ với khách nhân thì không tốt, môn chủ của bản thân thì không chịu hạ mình lôi kéo, không chịu giữ chặt, cả ngày cùng đám thư sinh nghèo hèn đó mắt đi mày lại cái gì, sao các ngươi không nghĩ đến các ngươi là danh kỹ, muốn sông tốt còn không phải nhờ đám môn chủ đó ném tiền ra sao? Lần nào cũng khuyên bảo ngươi, ngươi không chịu nghe ta nói, giờ thì hay rồi.

Hồ Oánh Oánh xụ mặt:

- Thế nhưng …

- Đừng nhưng nhị gì nữa!

Tú bà khoát tay:

- Tìm thời gian hẹn Tiền công tử nói xin lỗi đi, ta cho ngươi biết, về sau nếu ngươi có thể dựa dẫm vào họ Tiền kia, vinh hoa phú quý có hưởng cũng không hết, đầu ngón tay của Tiền lão gia vẫy ra toàn là bạc, đến mấy thanh lâu cũng có thể mua được, ngươi có thể thấy ma ma ta cũng phải nhìn sắc mặt của bọn ngươi mà làm việc, ngươi nghĩ mà xem, đám thư sinh nghèo đó có cái gì tốt? Đi theo bọn hắn là chịu khổ cả đời chứ chẳng chơi!

Hồ Oánh Oánh cắn răng, ngậm miệng không nói nữa.

Tú bà liếc nhìn nàng một cái, đi ra khỏi phòng, khi đi tới cửa thì ngừng lại quay đầu nói:

- Đừng nói với ta trong lòng ngươi còn muốn lấy người kia, ma ma khuyên ngươi một câu, hết hy vọng đi, ngươi chỉ là một kỹ nữ, trèo cao không được.

Hồ Oánh Oánh ngẩng đầu, cắn chặt hàm răng:

- Oánh Oánh đã biết.

- Do khủng tương phùng thị mộng trung. Tu Văn! Ngươi nói bài ca này, thật sự do vị Tiền công tử kia sáng tác?

Nội thành Phong Châu, trong một phủ đệ hào hoa, thanh niên mặc đồ trắng mở miệng ngâm một câu thơ, ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đối diện hỏi.

- Bất kể có phải do vị Tiền công tử này hay không thì ta vẫn muốn gặp gỡ một lần.

Triệu Tu Văn đặt bút đang cầm trên tay xuống bàn, xem lạiChá Cô Thiên hắn vừa sao chép trên giấy.

- Bài thơ từ này có phải do hắn mua hay không đều không quan trọng, thứ ta cần là chỗ mà hắn mua được nó, ta vô cùng hứng thú đối với người viết ra bài thơ từ này. Ngạn Châu, huynh không cảm thấy kì quái sao?

- Một đêm thành danh, đúng thật có chút kỳ quái.

Dương Ngạn Châu gật đầu, tán thành.

- Phong cách thơ đặc biệt, không giống như những người chúng ta quen biết, tuy đề tài không có gì ngoài yêu hận ly biệt, cảm ngộ nhớ lại chuyện xưa, nhưng lại uyển chuyển, tinh tế, tỉ mỉ, tình thâm ý nồng lại phong lưu vũ mị, tươi mát lại tuấn dật, câu chữ tinh tế làm rung động lòng người, ta thực sự nghĩ không ra, Phong Châu đến Tề Quốc, còn có ai có trình độ bậc này.

Hắn nhìn Triệu Tu Văn, nói.

- Nếu không phải vừa rồi huynh phủ nhận, ta thật cho rằng đây cũng là ngươi một loại nào đó thú vị.

- Ta cũng không có loại nhàn hạ thoải mái này.

Triệu Tu Văn cười:

- Chỉ nhưng mà, vị Tiền công tử kia, là Tiền Tài Thần công tử, hình như có chút không dễ làm.

- Loại mặt mũi này, Tiền Tài Thần hẳn sẽ cho huynh một chút.

Dương Ngạn Châu lắc đầu, sau đó lại nhìn hắn, nói.

- Ta từ chỗ Tam hoàng tử biết được, người kia giống như đến Tề quốc, huynh có biết không?

- Người nào?

Triệu Tu Văn ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi.

- Lý Dịch.

Dương Ngạn Châu cẩn thận nhìn hắn nói ra đáp án.

Triệu Tu Văn sững sờ, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.

- Ngươi xác định đã tra rõ ràng?

Một chỗ trên đường phố của Phong Châu thành, công tử trẻ tuổi dừng bước lại, nhìn cửa hàng phía trước, mở miệng, lần nữa nói một câu.

Hạ nhân sau lưng hạ nhân lập tức tiến lên nói:

- Công tử, đã tra rõ ràng, thư sinh kia và Lâm cô nương cùng nhau trở về từ Cảnh Quốc, trên đường hình như gặp nạn, bên người thư sinh kia còn có một vị nương tử đang bị thương, hiện đang ở Phương Lâm Uyển sát vách trong viện.

Công tử trẻ tuổi gật nhẹ đầu, nói:

- Đi thôi.

Lý Dịch từ trong viện đi ra, nhìn thấy Lâm Dũng đang đứng trước cửa Phương Lâm Uyển, thuận miệng hỏi.

- Lâm đại ca, chưa ăn cơm à, muốn đến đây ăn chút gì đó hay không?

Cô!

Nghe được hai chữ “Ăn cơm”, cái bụng Lâm Dũng bắt đầu đánh trống cầu no, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, lắc đầu, miệng đầy nghĩa khí nói:

- Không cần không cần, vừa rồi ta đã ăn ở bên ngoài rồi, đa tạ ý tốt của Lý huynh đệ!

Liễu nhị tiểu thư lại một lần nữa phải chịu đựng đả kích, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không vào bếp, có điều xem ra nàng đã cho Lâm Dũng lưu lại ám ảnh không nhỏ, rõ ràng hôm qua hắn chỉ nếm có một ngụm chút xíu mà thôi đã xem tiểu viện kia như đầm rồng hang hổ, nhớ ngày đó, chính hắn ăn toàn bộ đồ nàng nấu cho hết vào bụng không chừa một mẩu.

Vẫn trở về cho Lâm Dũng chia một phần cơm đưa ra đến, như hán tử ngọn núi sau khi nếm một ngụm đồ ăn vậy mà cảm động lệ nóng doanh tròng, khi Lý Dịch muốn trở về liền nghe được trong cửa hàng truyền đến âm thanh.

Bên trong Phương Lâm Uyển, nam tử họ Bạch nhìn Lâm Uyển Như, cười khổ.

- Uyển Như, cô hãy suy nghĩ kĩ một chút, một vạn lượng bạc giá trị không thấp, lão gia tử nhà ta thích nhất lưu ly, lần này mừng thọ cho người, ta thực sự nghĩ không ra nên đưa lễ vật gì mới tốt.

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Rất xin lỗi, Mã Đạp Phi Yến là trấn điếm chi bảo của Phương Lâm Uyển, không thể bán ra bên ngoài.

- Ta biết cái này có chút ép buộc.

Nam tử họ Bạch một mặt ngượng nghịu, nói.

- Nhưng ta muốn cho lão gia tử cao hứng một chút, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi.

- Thật sự xin lỗi, chuyện này, một mình ta cũng không thể làm chủ.

Lâm Uyển Như vẫn như cũ lắc đầu.

Không bao lâu, nam tử họ Bạch rời khỏi tiệm, liếc nhìn Lý Dịch một chút, lắc đầu, quay người rời đi.

Lý Dịch ngẫm lại, đi vào cửa hàng, nhìn thấy Lâm Uyển Như đứng phía trước tượng lưu ly, đi qua nhìn nàng, do dự một cái, nói.

- Lâm cô nương, cái đồ lưu ly này có thể bán vẫn sớm một chút bán đi đi.

- Vì cái gì?

Lâm Uyển Như nhìn hắn, nhíu mày hỏi.

Lý Dịch nói.

- Có một ít thương nhân tự xưng đến từ Vương quốc Anh nước ngoài, trèo non lội suối, đem rất nhiều lưu ly tới, thứ này rất nhanh sẽ không đáng tiền, cho nên, thừa dịp bây giờ có thể bán đi, vẫn sớm một chút bán đi tốt.

- Làm sao ngươi biết được?

Lâm Uyển Như nhìn hắn hỏi.

- Cơ duyên xảo hợp, trước đó gặp bọn họ tại Cảnh quốc, lại qua không bao lâu thời gian, sẽ truyền đến Tề Quốc.

Lý Dịch chỉ có thể nói đến thế thôi, lại nhiều thì dính đến buôn bán cơ mật, người ta là thương nhân Vương quốc Anh cũng không dễ dàng, ngàn dặm xa xôi, trèo non lội suối, hao tổn không ít nhân thủ, thật vất vả mới lại tới đây, dù sao cũng phải cho người ta lưu con đường sống.

Nhìn hắn rời đi, Lâm Uyển Như trên mặt hiện ra vẻ suy tư, lại nhìn về phía Mã Đạp Phi Yến lúc kia, ánh mắt phát sinh một chút biến hóa.

- Vương quốc Anh? Thương nhân Nước ngoài?

Lâm Uyển Như trên mặt hiện ra vẻ suy tư.

- Chưa nghe nói qua nước ngoài này, chẳng lẽ nơi đó thừa thãi lưu ly?

Sung Châu cùng Phong Châu láng giềng, cưỡi khoái mã, từ Phong Châu đi một ngày sẽ đến biên cảnh Tề Quốc, theo Duyệt Châu vượt sông đi qua chính là khu vực Cảnh Quốc.

Phong Châu nội thành, bên trong một cửa hàng, gã chạy vặt cảm thấy có chút kỳ lạ gãi đầu.

- Ngươi mới vừa nói, các ngươi đến từ địa phương nào, ta không có nghe rõ, lặp lại lần nữa.

Lúc này, tại hắn đối diện là mấy vị bẩn thỉu, quần áo tả tơi nam tử, phía trước nhất một người nhìn lấy hắn, một mặt ngạo khí nói ra.

- Nghe rõ ràng, chúng ta đến từ vĩ đại Vương quốc Anh cùng liên hợp quốc Bắc Ireland, có một món làm ăn lớn muốn làm với các ngươi, nhanh gọi chưởng quỹ các ngươi đi ra!

- Điên cái gì điên!

Chạy vặt xem thường nhìn mấy người liếc một chút, phất phất tay, không kiên nhẫn nói ra:

- Một đám ăn mày thối, còn muốn gọi chưởng quỹ chúng ta đi ra, cút nhanh lên, còn không lăn, thả chó cắn các ngươi!

Đối diện, một người cầm đầu quay đầu hướng một người khác làm một cái ánh mắt, đối phương lập tức mở một cái rương lớn để dưới đất ra, trong chốc lát, toàn bộ cửa hàng đều sáng lên.

Chạy vặt nhìn qua cái rương, há to mồm, sững sờ tại nguyên chỗ, sau một lát, quát to một tiếng, nhanh chóng hướng phía sau chạy tới.

- Chưởng, chưởng quỹ, mau ra đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận