Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 844: Là Của Lý Gia Chúng Ta



Chương 844: Là Của Lý Gia Chúng Ta





----------------------

Kỳ thật, Lý Dịch cũng không thích vả mặt người khác, dù sao thì lực tác dụng và phản lực bằng nhau, độ lớn bằng nhau, phương hướng ngược lại tác dụng trên một đường thẳng —— theo góc độ Vật Lý học mà nói thì đây là hành vi đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại một ngàn.

Hắn càng không thích đánh nữ nhân, đánh nữ nhân là thể hiện sự vô năng của nam nhân. Nhưng mà đối với một ít người thực sự đáng giận đến cực điểm, đáng hận đến mức khiến người ta coi nhẹ giới tính của nàng vậy thì cứ tổn hại đi, dù sao cũng phải để tâm lý mình thoải mái, suy nghĩ thông suốt.

Trên thực tế hắn còn muốn tổn hại thêm vài lần nữa, chẳng qua bị Túy Mặc kéo lại.Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hơi hơi lắc đầu.

Lý Dịch gật đầu

- Yên tâm, hôm nay chúng ta đến nói chuyện đạo lý.

- Lý —— Dịch!

Ánh mắt Tằng Tử Giám hung ác nhìn Lý Dịch, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, Lý Dịch giơ tay làm động tác ép xuống, nói:

- Đừng nhúc nhích, ngươi còn đang bị thương đấy.

Vừa rồi khi vả mặt phụ nhân trung niên, hắn chỉ dùng lực đạo bình thường, nếu không thì mặt của nàng ta không chỉ sưng vù đơn giản nhưng cho dù như thế thì cũng đủ để nàng ta ngơ ngác đứng tại chỗ, chưa hoàn hồn được.

- Ngươi, ngươi, ngươi dám đánh ta?

Khi sự mờ mịt trong mắt dần dần rút đi, phụ nhân trung niên nhìn Lý Dịch, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được, run rẩy hỏi.

Nơi này là Tằng gia, nàng là chủ mẫu Tằng gia, thế mà lại bị một cái người ngoài vả mặt ba lần trước mặt nhiều người như vậy!

Lý Dịch khách khí nói:

- Ba bạt tay này, mỗi một cái đều có lý do của nó, nếu như phu nhân cảm thấy một bạt tay nào không rõ ràng lắm, cảm thấy ủy khuất thì ta có thể giải thích lại cho bà.

Phụ nhân trung niên giơ tay run rẩy chỉ vào Lý Dịch, luôn miệng ra lệnh cho hai tên hộ vệ gần đó.

- Bắt hắn lại, bắt hắn lại….

Hai tên hộ vệ vừa muốn hành động thì có tiếng bước chân ồn ào từ phía sau truyền đến.

- Thông Nhi, Thông Nhi, con làm sao vậy? Tại sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?

- Minh Đạt, chân của con đã xảy ra chuyện gì?

- Cẩu Thắng, các con đây là….

Có mấy nam tử vội vàng từ phía sau chạy đến, nhìn thấy vài tên thanh niên trẻ tuổi ngồi ở giữa sân kêu rên, mặt mày nhăn nhó thì lập tức biến sắc, lo lắng chạy tới hỏi thăm.

Đặc biệt là một tên nam tử trung niên họ Hàn, khi hắn nhìn thấy sắc mặt nhi tử nhà mình tái nhợt, toàn thân run rẩy như bị sốt rét, một mùi nước tiểu từ dưới thân truyền tới, rõ ràng đã sợ hãi tới cực điểm, sự giận dữ trên mặt vị trung niên họ Hàn kia không cách nào ức chế được, hắn đứng bật dậy, giận dữ la to.

- Ai làm, đây là ai làm!

- Hàn đại nhân, hôm nay ngài rất rảnh rỗi.

Lý Dịch mỉm cười nhìn nam tử trung niên đang nổi giận, thất thố kia.

Nụ cười của Lý Dịch rất hiền lành, nhưng trong mắt vị Hàn đại nhân lại không thua kém gì ác ma.

Đối với một số người ở Kinh Đô thì đây căn bản là nụ cười của ác ma.

Ác ma cười một tiếng, nhẹ thì tan nhà nát cửa, nặng thì diệt tộc!

- Lý, Lý đại nhân….

Hai chân Hàn đại nhân mềm nhũn, vừa mới đứng lên lại ngồi bệt xuống.

Hai nam tử khác vừa mới chuẩn bị đứng lên cũng nhanh chóng rụt về, quay đầu nhìn khắp nơi, giả vờ như mình đang ngắm cảnh trong vườn.

Lý Dịch thật có chút ấn tượng với vị Hàn đại nhân này, hắn ta là Hộ Bộ Lang Trung, Hàn gia cũng coi như nhân vật số hai số ba tại Kinh Đô. Hai người còn lại thì hắn không quen biết, cho nên đưa mắt nhìn sang, hỏi.

- Hai vị đại nhân này là….

Hai người kia biết mình không tránh thoát được, lập tức khom mình hành lễ.

- Hạ quan là Hộ Bộ Viên Ngoại Lang Phùng Khôn, gặp qua Lý đại nhân.

- Hạ quan là Thương Bộ chủ sự Ngụy Tấn, gặp qua Lý đại nhân

- Không cần đa lễ, không cần đa lễ….

Lý Dịch cười khoát tay, hỏi:

- Yến tiệc của Tằng phủ sao rồi, không có trở ngại gì chứ?

Ba người kia không đoán ra được vị Lý đại nhân này có ý gì, Hàn đại nhân lập tức gật đầu nói:

- Còn, còn tốt….

- Xem ra Tằng đại nhân chiêu đãi không tệ.

Lý Dịch gật đầu, hỏi.

- Đã ăn ngon uống tốt rồi thì mấy vị có thể nói cho ta biết, bây giờ vẫn chưa tới thời gian tan ca vậy mà tại sao các vị đây lại ở chỗ này mở tiệc vui vẻ, chẳng lẽ nha môn Hộ Bộ đã dời vào trong nhà của Tằng Thị Lang?

- Cái này, cái này….

Ba người nghe vậy đều đồng thời im lặng, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Tuy thời gian mở cửa và tan làm của nha môn đều cố định, nhưng chỉ cần đến sớm điểm danh là được, còn lúc nào tan làm thì còn phải nhìn số lượng công việc cụ thể của mỗi người để định ra, đây là thông lệ mà tất cả mọi người ngầm thừa nhận.

Cũng có một chút quan viên không làm việc ở tại nha môn, bởi vậy nếu cấp trên không bắt buộc thì bọn họ hoàn toàn có thể về nhà sớm hoặc đi làm việc khác.

Nhưng điều này không có nghĩa bọn họ có thể chè chén say sưa trong thời gian làm việc. Cái tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ thì phạt bổng lộc, lớn thì tước quan giáng chức, nhưng ai mà ngờ được, bọn họ ăn uống trong Tằng phủ cũng sẽ bị đương triều Kim Tử Quang Lộc Đại Phu bắt tận tay...

- Lý, Lý Hầu Tước...

Tằng Sĩ Xuân được một tên hạ nhân nâng đỡ, bước nhanh tới, nghe thấy ngoài phủ ồn ào, cơn say của hắn lập tức biến mất kha khá, nhìn thấy hai bóng người đứng ở trong viện, trên mặt hắn gạt ra một nụ cười:

- Túy Mặc, con tới rồi...

Lý Dịch lắc đầu.

- Tằng đại nhân quả nhiên rất có nhã hứng...

- Lão gia….

Nhìn thấy Tằng Sĩ Xuân tới, phụ nhân trung niên kia lập tức khóc lóc đau khổ, nàng ta chỉ vào Lý Dịch và Tằng Túy Mặc, lớn tiếng nói.

- Con kỹ nữ này mang theo….

- Im ngay!

Trên mặt Tằng Sĩ Xuân bỗng nhiên hiện lên sự giận dữ, hắn cơ hồ hét to khiến cho phụ nhân hoảng sợ sững sờ đứng ngây người tại chỗ.

Hắn nhìn khuôn mặt sưng vù của phụ nhân, phất tay, nói.

- Người tới, đưa phu nhân trở về.

Sau đó mới nhìn sang Lý Dịch.

- Lý Hầu Tước, nơi này không phải nơi để nói chuyện, mời tới bên này….

Rồi hắn lại liếc nhìn Tằng Tử Giám đứng phía sau.

- Ngươi cũng đi theo ta.

Nhìn thấy những người kia rời đi, lúc này Hàn đại nhân mới nhìn đứa con trai vẫn còn ngồi dưới đất của mình, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không biết tên, hắn đá nhi tử một cái, nổi giận mắng:

- Nói, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

- Cha, cha, cứu mạng!

Tên thanh niên họ Hàn kia còn chưa dứt lời, sắc mặt Hàn đại nhân đã biến thành trắng bệch.

- Cái, cái gì, ngươi, ngươi, bệ hạ….

Hắn run rẩy một cái, sau đó mềm nhũn tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Hai vị Hộ Bộ Viên Ngoại Lang và Chủ Sự cũng dọa sợ vãi cả linh hồn, đột nhiên nắm chặt cổ áo đứa con trai nhà mình, giận dữ nói.

- Nói mau, vừa rồi các ngươi có nói cái gì không nên nói hay không, nói!

….

….

Sau khi đoàn người đi vào trong phòng, Tằng Sĩ Xuân quay đầu lại, khom người nói.

- Túy Mặc, vừa rồi nếu như thím của con có nói cái gì không nên nói, nhị thúc ở chỗ này xin lỗi con.

Tằng Túy Mặc vội vàng né tránh, không có chịu thi lễ của hắn, nói.

- Nàng nói cái gì ta đều không để ý, hôm nay ta đến đây chỉ muốn mang linh bài của cha mẹ về.

Tằng Sĩ Xuân ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một tia ngượng nghịu, nói.

- Năm đó đại ca bị người khác mưu hại, tổ mẫu con vì bảo toàn Tằng gia mới trục xuất hắn khỏi gia tộc, nhưng hắn vẫn sẽ là người của Tằng gia. Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho đại ca, khôi phục lại thân phận của hắn.

Tằng Túy Mặc nhắm mắt lại, thở sâu, chậm rãi nói.

- Không cần, mười ba năm trước bọn họ đã không phải người của Tằng gia, mười ba năm sau cũng vẫn sẽ như vậy, ta sẽ cung phụng tốt linh bài của bọn họ, không cần phải chiếm dụng Từ đường của Tằng gia.

- Túy Mặc...

Lý Dịch lắc đầu, cắt ngang lời của Tằng Sĩ Xuân, nhìn hắn, chậm rãi nói.

- Tằng đại nhân, hôm nay chúng ta tới đây không phải để nghe ngươi nói những thứ này.

Tằng Sĩ Xuân liếc hắn một cái, nói.

- Lý Hầu Tước, Lý đại nhân, đây là việc nhà của Tằng gia chúng ta, hi vọng ngươi không cần nhúng tay vào.

- Thật xin lỗi, ta nghĩ Tằng đại nhân nhầm một việc rồi.

Lý Dịch nắm tay Tằng Túy Mặc rồi giơ lên, nhìn Tằng Sĩ Xuân nói.

- Cái này không phải chuyện nhà của Tằng gia các ngươi, mà là của Lý gia chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận