Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 879: Đưa Đèn Cho Ta!



Chương 879: Đưa Đèn Cho Ta!





----------------------

Tiểu Thúy vung xong tay quay đầu nhìn Tằng Túy Mặc, có chút đắc ý nói.

- Tiểu thư, ta nói không sai chứ, loại chuyện duyên phận này không ai nói rõ được đâu.

Lý Dịch cũng cảm thấy loại chuyện duyên phận này quả nhiên tuyệt không thể tả.

- Người thật sự đăng hỏa lan san xử…

Liễu nhị tiểu thư nhét hoa đăng vào trong ngực hắn, quay người đi theo hướng đám người Như Nghi vừa mới đi vào.

Lý Dịch quay lại nhìn một lần, cuối cùng vẫn nghênh đón mấy bóng người phía trước.

Hắn nhìn trên người Tiểu Thúy và Tiểu Châu treo không dưới mười hoa đăng, kinh ngạc nói.

- Sao mua nhiều vậy?

Tiểu Thúy lắc đầu, khoe khoang.

- Không phải mua, đều do tiểu thư và Nhược Khanh tỷ tỷ đoán thắng.

Tiểu Hoàn đứng sau lưng Lý Dịch nhìn sơ qua một hồi bỗng nhiên có chút không biết làm sao.

Vĩnh Ninh thì có chút hưng phấn chạy về phía Tằng Túy Mặc, trừ ca ca và Băng Ngưng tiểu tỷ tỷ ra, nàng thích nhất chính là Túy Mặc tỷ tỷ.

Lạc Thủy Thần Nữ nhìn hắn, nghi ngờ nói.

- Cũng chỉ có các ngươi sao?

Vừa dứt lời, Như Nghi và Lâm Uyển Như đã từ một bên quầy hàng đằng trước đi ra, tuy Liễu nhị tiểu thư cũng đi tới, nhưng chỉ đứng từ xa.

Ngay sau đó, Lạc Thủy Thần Nữ không tiếp tục để ý hắn nữa, bước nhanh đi qua, thi lễ đối với Như Nghi, nhỏ giọng nói.

- Gặp qua tỷ tỷ.

- Người một nhà, không cần đa lễ.

Như Nghi cười cười, kéo tay nàng, nói.

- Vừa rồi ta nhìn thấy mấy bộ y phục ở bên trong, rất thích hợp với muội, cùng vào xem một chút đi.

Tằng Túy Mặc gật đầu.

- Nghe tỷ tỷ.

Hai người dắt tay đi vào, Vĩnh Ninh cũng nắm tay Túy Mặc đi vào, Tiểu Hoàn và Tiểu Thúy theo sát các nàng, Uyển Nhược Khanh liếc hắn một cái, sau khi cười một tiếng cũng đi theo vào.

Chỉ một thoáng, trên đường phố, cũng chỉ còn lại có hắn và loli ngạo kiều.

Loli ngạo kiều kéo cánh tay hắn, trịnh trọng nói.

- Tiên sinh yên tâm, ta mãi mãi sẽ không bỏ rơi ngươi.

Lý Dịch xoa đầu nàng, loli ngạo kiều híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Bỗng nhiên nàng mở to mắt, nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói.

- Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi tiên sinh, tiên sinh cũng đáp ứng ta, vĩnh viễn không được bỏ rơi Thọ Ninh có được hay không?

Lý Dịch cười cười, gật đầu.

- Được.

- Móc tay.

Loli ngạo kiều duỗi ngón út ra.

- Móc tay.

Mặc dù chỉ là một câu nói khách sáo không thể coi là thật, nhưng giờ phút này, trong lòng Lý Dịch tràn đầy vui mừng, cười nói.

- Các nàng đi dạo các nàng, tiên sinh dẫn ngươi đi ăn, chỉ dẫn một mình ngươi.

- Tốt, tốt!

Loli ngạo kiều nhất thời mở to hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng, tuy tiên sinh không viết thơ cho nàng, nhưng tiên sinh chỉ dẫn một mình nàng đi ăn mà không dẫn theo Vĩnh Ninh, cũng không dẫn Túy Mặc tỷ tỷ, Như Nghi tỷ tỷ, Như Ý tỷ tỷ, Tiểu Hoàn tỷ tỷ, Hoàng tỷ…

Nói chung, hiện tại tiên sinh chỉ có một mình nàng.

Liễu nhị tiểu thư ở trên vách tường nhìn bóng dáng hai người biến mất trong biển người, nhìn qua đầy rẫy đèn đuốc, biểu lộ hơi có chút mờ mịt.

Lâm Uyển Như không đi vào cùng các nàng Như Nghi mà đứng cách đó mấy trượng, nhìn hoa đăng treo bên ngoài, ngừng chân.

Phía trên những hoa đăng đều viết thi từ, nàng đi tới một hàng phía trước nhất, dừng lại ngắn ngủi một hồi trước mỗi một hoa đăng. Đương nhiên, có lần thì thời gian hơi lâu một chút, nhưng có lần chỉ quét mắt một vòng đã lướt qua.

Cho đến khi thấy cái cuối cùng.

Lần này, nàng trọn vẹn dừng lại một khắc đồng hồ.

Một thời khắc nào đó, nàng lần nữa đứng gần một chút, nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ. (*)

- Mấy câu thơ này có ý gì?

Nghe được bên cạnh có giọng nói truyền đến, nàng quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, cười nói.

- Tuy không biết bài thơ này do người phương nào viết, lúc ấy tâm cảnh có như thế nào, nhưng từ ý tứ trên mặt chữ, hẳn là người viết bài này đã phải trải qua gian khổ, chỉ vì tìm kiếm một người, nhưng kết quả mới phát hiện, thì ra người hắn tìm kiếm, vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Liễu nhị tiểu thư kinh ngạc, hỏi.

- Không phải, đăng hỏa lan san xử (Ở nơi lửa đèn tàn) sao?

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Đăng hỏa lan san chỉ là câu chỉ thay thế cho cả ý, trọng điểm của câu này ở chỗ… “Na nhân khước tại” (Bỗng nhiên quay đầu).

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư quay người chạy vào dòng người đông đúc, vươn tay, kinh ngạc hô.

- Như Ý cô nương.

Bóng người thoáng qua biến mất, Lâm Uyển Như khá lâu mới thả tay xuống, hơi nghi hoặc một chút rồi lắc đầu, xoay người, ánh mắt lần nữa nhìn về phía trên đèn lồng.

Lý Dịch một tay cầm hoa đăng, một tay khác giữ chân loli ngạo kiều trước ngực, như vậy nàng ngồi trên bả vai hắn mới không bị rơi xuống.

Trên tay Loli ngạo kiều cầm một cái túi nhỏ, bên trong là các loại đồ ăn vặt, tự mình cầm ăn, thỉnh thoảng vẫn không quên nhét một miếng vào trong miệng Lý Dịch.

Bị bầy người vây quanh, có người mãi nghệ giang hồ đang biểu diễn thuật nuốt kiếm, loli ngạo kiều nhìn rất cao hứng, Lý Dịch cũng không có nói cho nàng ảo diệu bên trong chuyện này.

Bỗng nhiên một cánh tay bị người ta tóm lấy, Lý Dịch quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Muội tới đây làm gì?

- Đưa đèn cho ta!

Liễu nhị tiểu thư đoạt đèn hoa đăng từ trong tay hắn, sau đó gọn gàng linh hoạt xoay người, lần nữa biến mất trên đường phố.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn qua dòng người trên đường, vừa rồi rõ ràng chính nàng không muốn, bây giờ lại đi trách mình, nhưng mà nghĩ đến nàng làm chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu, cảm thán một câu lòng dạ đàn bà thật khó đoán.

Loli ngạo kiều ủy khuất cùng hắn nhìn qua cùng một phương hướng, yếu ớt nói.

- Đó là đèn của ta mà.

[* Thanh ngọc án - Nguyên tịch của Tân Khí Tật.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.

Dịch nghĩa.

Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa,

Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.

Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường.

Tiếng tiêu phượng uyển chuyển,

Ánh trăng sáng lay động,

Suốt đêm cá, rồng vui múa.

(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rủ,

Cười nói vui đùa đi qua, hương bay thoảng.

Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,

Bỗng nhiên quay đầu lại,

Người ở ngay đó,

Ở nơi lửa đèn tàn.

Bài thơ này tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người: mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu.]

- Cầm nghệ của Song Song cô nương thật sự càng ngày càng tinh tiến.

Diệu Âm Các, trong một gian phòng trang nhã ở chỗ sâu nhất trên lầu hai, Trử Bình đứng lên từ bồ đoàn giữa phòng, ánh mắt nhìn màn che phía trước, vừa cười vừa nói.

- Một khúc vừa rồi đã đến cảnh giới tan tình, có thể khơi ra tâm tình sâu trong lòng người khác, nói thật, loại cầm âm này, ta cũng chỉ nghe qua một lần từ một người bạn cũ của gia gia, vị kia, đã đứng trên đỉnh phong, Song Song cô nương còn trẻ tuổi như vậy thật sự khiến người ta khó tin.

Phía sau màn che, tay thiếu nữ còn đặt trên dây đàn, có lẽ bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực, sắc mặt nàng trắng bệt, trên trán cũng chảy ra mồ hôi, nàng cũng không lau mồ hôi, hai mắt vô thần nhìn phía trước, cũng không trả lời, hồi lâu sau mới mở miệng.

- Trử công tử, ngươi vào đi.

- A, đi vào?

Trử Bình nghe vậy nao nao, ngày bình thường hắn hình như ở trong phòng cùng Song Song cô nương nhưng mà còn ngăn cách một tấm rèm, đây là lần thứ nhất Song Song cô nương mời hắn đi vào.

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu, chẳng lẽ, thật bị Thôi Tập Tân nói đúng?

Hắn sửa sang quần áo một chút, nói.

- Vậy thì… Ta vào đây.

Trử Bình chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng xốc màn che lên, thiếu nữ ngồi lưng quay về phía hắn, trước mặt đặt một cổ cầm.

- Song Song cô nương.

Hắn vừa mới mở miệng nói một câu, thiếu nữ đã đứng lên, y phục mỏng như cánh ve trên người chậm rãi rơi xuống, lộ ra một bờ vai trắng nuốt.

Trử Bình kinh ngạc nhìn nàng.

- Song… Song Song cô... Cô nương, cô…

Thiếu nữ chậm rãi xoay người, đối mặt với hắn, nói khẽ.

- Đại ân của công tử, tiểu nữ tử không thể báo đáp, có thể cho công tử cũng chỉ có thân thể trong sạch này.

Trử Bình nắm chặt song quyền, gian nan dời ánh mắt, cắn răng nói.

- Nếu nàng chỉ vì báo ân…

Trên mặt thiếu nữ bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi như hoa, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Trử Bình, lẩm bẩm.

- Trong lòng Song Song cũng rất yêu thích công tử.

Hắn thấp giọng nói.

- Ta, ta hành xử trong chuyện này, cùng... Có chút khác biệt cùng người khác.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, động tình nói.

- Vì công tử, chuyện gì Song Song cũng nguyện ý làm.

Thân thể Trử Bình chấn động mạnh một cái, trên mặt hiện ra nét vui mừng, hô hấp cũng dần dần thay đổi trở nên dồn dập.

Bạn cần đăng nhập để bình luận