Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1021: Ai Là Cảnh Vương?


Chương 1021: Ai Là Cảnh Vương?


________________

VIP Chương 1021: Ai Là Cảnh Vương?



- Đại ca, làm sao bây giờ?

Trong sơn trại, hơn mười người vây quanh nam tử một mắt, thần sắc lo lắng.

Một người ngẫm lại, lập tức nói.

- Hay là chúng ta đi đường nhỏ ở đằng sau đi!

Nam tử một mắt lắc đầu, trầm giọng nói.

- Các ngươi quên lần trước rồi à, đầu của đường nhỏ kia hiện tại khẳng định cũng đã bị bọn họ chặn lại.

Không ít người nghe vậy, thân thể run lên một cái, lần trước thừa dịp những người này tiến lên từ phía trước, muốn vụng trộm từ đường nhỏ phía sau mà chạy, kết quả bị đánh suýt chết, còn bị treo lên trên tàng cây suốt mấy canh giờ.

Lại có một người cắn răng nói.

- Vậy thì chúng ta liều mạng với bọn hắn, nếu không liều thì cá chết lưới rách!

- Cá chết rách lưới?

Nam tử một mắt nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi còn dám cho chúng ta ý kiến, chẳng lẽ ngươi đã quên việc xảy ra lần trước trước nữa?

Hắn vừa dứt lời, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lần trước trước nữa, cũng chính là lần đầu tiên những tên đầu trọc đó tới, toàn trại bọn họ có mấy chục người đều xông lên hết, sửng sốt khi bị ba người phía đối phương đánh tới không đứng dậy được, quyền cước nhanh chóng, mắt người cũng thấy không rõ.

Nhưng sợ không phải những tên đầu trọc đó, mà chính là người do mấy đầu trọc kia mang đến.

Đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, vậy bọn hắn còn có thể làm cái gì, chờ chết sao?

- Các ngươi không cần hoảng!

Nam tử một mắt kia trầm giọng nói.

- Muốn cướp của chúng ta, không phải xem bọn hắn muốn cái gì, mà xem chúng ta có cái gì, mấy tháng không khai trương, các ngươi nói, bên trong trại chúng ta còn có cái gì?

Lời vừa nói, nhất thời mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

- Đúng!

- Đại ca nói rất đúng!

- Chúng ta không có cái gì, sợ gì chứ?

Mấy tháng nay con đường làm ăn không tốt, bọn họ không làm ăn được gì gần một tháng nay, lại chịu quan phủ nghiêm trị tiêu diệt thổ phỉ, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ bên trong trại đều nhanh muốn cạn lương thực, mỗi ngày gạo cũng không có phải uống cháo, bọn họ sợ gì chứ, những người này không đoạt được vật gì chắc cũng sẽ không cướp người đi!

Qua hai lần gặp mặt, lại thêm cùng vùng phụ cận đồng hành trao đổi tình báo, trong lòng bọn họ đã sớm rõ ràng, những đầu trọc này

rất có nguyên tắc, chỉ giật đồ chứ không giết người, nếu ngoan ngoãn dâng tài vật lên, thậm chí bọn họ cũng sẽ không làm người ta bị thương, người bên trong trại nghèo, không có đồ vật gì, cũng không thể trách bọn họ.

Đại ca đến cùng vẫn là đại ca, liếc mắt đã thấy thấy bản chất của sự việc, trong lòng chư vị sơn tặc lập tức dâng lên lòng kính trọng đối với nam tử một mắt.

Nam tử một mắt nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói.

- Lát nữa Con mắt đều sáng lên cho ta sáng, nếu ai gây thêm rắc rối, trại quy sẽ hầu hạ!

- Người bên trong nghe rõ, các ngươi đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng, không nên phản kháng, sẽ được xử lý khoan

dung.

Ở bên ngoài trại, một tên đầu trọc nhìn một tên đầu trọc khác đang cầm ống giấy trong tay, có chút hâm mộ nói.

- Ngươi hô cũng đã được một hồi lâu, có thể nhường cho ta hô một chút hay không?

- Tốt, tốt!

Đầu trọc kia đưa ống giấy trong tay cho đồng bọn, lắc đầu nói.

- Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của người kia.

- Người...

Đầu trọc Ất tiếp nhận ống giấy, thở sâu, vừa mới hô lên một chữ, cửa trại đã mở ra từ bên trong.

Một hơi dài của hắn bị nghẹn, sắc mặt đỏ lên, che ngực, trên trán toát ra mồ hôi, trong mắt như muốn phun lửa.

Mười mấy sơn tặc đứng thành hai hàng, đi đến phía trước trại, đi đầu tiên là nam tử một mắt quay đầu hướng về phía sau nhìn một chút, mọi người lập tức khom người cao giọng nói:

- Chư vị đại ca, tốt!

Nam tử một mắt đi đến trước mặt tên đầu trọc đang cầm ống giấy trong tay, cung kính nói:

- Chư vị anh hùng đã đến, mời vào bên trong, mời vào bên trong.

Tuy bọn họ tới nơi này để tìm phiền toái nhưng không động thủ đánh người mà dùng mặt tươi cười đối đãi, người này cười rực rỡ, hơi thở không hài lòng trong lòng vừa rồi của hắn xem như đã biến mất, cũng không thể làm khó dễ đối phương.

Đầu trọc Ất liếc mắt nhìn những người này một chút, nhanh chân đi tiến vào trong trại.

Sau khi tất cả mọi người đi vào Sơn trại, hắn mới quay đầu lại nhìn nam tử một mắt kia, hỏi:

- Đã biết!

- Biết, biết, đều đã biết!

Độc nhẫn nam tử mãnh liệt gật đầu, nhìn sau lưng rồi nói:

- Còn không mau dời hết đồ vật ra ngoài!

Một tên sơn tặc lập tức chạy chậm vào trong nhà, lấy một cái túi ra, thả trước mặt tên đầu trọc kia.

Hai lần muốn nói chuyện đều nghẹn trở về, đầu trọc kia vỗ lồng ngực, thở thông suốt, hỏi:

- Đây là gì?

Nam tử một mắt lập tức nói:

- Đây là một chút lương thực vẫn còn sót lại trong trại, nếu ngài không ghét bỏ, thì cứ việc thu hết, mấy tháng nay không cướp bóc, thời gian khổ sở, thật sự không có thứ gì có thể hiểu kính ngài.

Đầu trọc kia thở mấy hơi, nhìn hắn chằm chằm, cả giận nói:

- Im miệng, từ giờ trở đi, không cho nói!

- V...

Nam tử một mắt vừa định hỏi vì sao, đã nhìn thấy tên đầu trọc kia bắt đầu quay người rút đao, lập tức thức thời ngậm miệng lại.

Giờ phút này, Có mấy người đi dò xét một vòng bên trong trại đã trở về, lắc đầu, nói:

- Thật sự thứ gì cũng không có.

- Thứ gì cũng không có?

Đầu trọc kia nheo mắt lại nhìn nam tử một mắt, nói:

- Không phải còn có bọn họ sao?

Nhìn thấy cái ánh mắt “Sắc mị mị" của đầu trọc kia, tâm lí nam tử một mắt hơi hồi hộp một chút, vô thức cho cái mông lại.

- Đại ca!

Hắn chỉ nói hai chữ, đầu trọc kia đã gắt gao nhìn chằm chằm miệng hắn, ánh mắt không tốt.

Nam tử một mắt sững sờ, biểu hiện trên mặt càng thêm hoảng sợ, tay đang che lấy cái mông bỗng nhiên thu hồi lại, nhanh chóng che miệng lại.

- Mang đi!

Đầu trọc phất tay, lập tức có người đi lên trước, dùng dây thừng cột chặt nam tử một mắt và tất cả sơn tặc bên trong lại.

Đầu trọc kia quay lại liếc nhìn bọn hắn một chút, nói tiếp:

- Đi nhầm đường không sao cả, về sau cải tạo thật tốt, còn có cơ hội làm người một lần nữa.

Hắn đi đến bên ngoài tòa nhà, quay lại nói:

- Đổi đỉnh núi kế tiếp!

Thành tích diệt thổ phỉ ở Thục Châu rất khả quan, tốc độ quá nhanh, diệt thổ phỉ triệt để thế này trước đó chưa từng có.

Trong vòng hai tháng, bên trong Thục Châu không nhìn thấy tung tích của bất luận sơn tặc hay bọn trộm cướp nào.

Nhiều giặc cướp như vậy, giống như biến mất trong không khí, từ đó không còn xuất hiện trong mắt của bách tính.

Có người nói bọn họ đã hoàn lương bỏ ác về thiện.

Cũng có người nói bọn họ bị đuổi tới thâm sơn nuôi sói.

Còn có người nói bọn họ chạy trốn tới vùng đất hỗn loạn kia một lần nữa chiếm núi làm vua.

Mặc kệ kết cục của bọn hắn như thế nào, từ khi Cảnh Quốc khai quốc đến nay, mấy chục năm Thục Châu chịu nạn do thổ phỉ hoành hành, rốt cục đã bị thanh trừ triệt để, Cảnh Vương điện hạ vừa mới tới Thục Châu đã được bách tính kính yêu cũng kính ngưỡng, túc quan lại, diệt trừ tặc khấu, một tay mở ra một thời đại mới.

Vùng đất hỗn loạn, một chỗ sâu trong núi.

Mấy chục phòng ốc xen vào nhau mà đứng.

Một người vội vàng chạy vào một phòng ốc, kinh hoàng nói.

- Điện hạ, không tốt, việc lớn không tốt!

Trong phòng, hai nam tử đang đàm tiếu đối ẩm, người bên nhíu mày liếc hắn một cái, hỏi.

- Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?

- Điện hạ, những người của chúng ta ở Thục Châu đều bị quan phủ nhổ hết, không chừa một mống!

- Cái gì?

Nam tử kia bỗng nhiên đứng lên, nói.

- Chuyện này sao có thể, chẳng lẽ bọn họ biết...

Tuy lúc trước hắn thoát ra khỏi Thục Châu nhưng còn có biện pháp dự phòng, có không ít thủ hạ ngụy trang thành sơn tặc, việc này trừ mấy thân tín bên ngoài cũng không người nào biết, Sơn tặc trộm cướp ở Thục Châu nhiều vô số kể, những người này sao có thể bị nhổ toàn bộ?

- Hẳn là không phải.

Hạ nhân kia lắc đầu, nói.

- Thuộc hạ cũng vừa mới biết được, bảy huyện ở Thục Châu, vài ngày trước đó tiến hành một trận diệt phỉ triệt để, sơn tặc trộm cướp trong Thục Châu gần như không còn một mống trong thời gian ngắn ngủi hai tháng.

- Lại có việc này?

Nam tử kia lộ vẻ hồ nghi, sau đó xoay người nhìn về một người khác bên cạnh.

Trên mặt người kia cũng hiện ra vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm.

- Không thể nào, chuyện lớn như vậy, không thể nào không có người báo cáo.

Nam tử nhìn hắn, hỏi.

- Lần trước các ngươi tiếp xúc đến tín đồ ở Thục Châu là lúc nào?

- Ba tháng trước.

Người kia trả lời một câu, giống như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt biến hóa.

Ba tháng không liên hệ với tín đồ, đây cơ hồ là tình huống chưa từng xuất hiện.

- Thế mà diệt phỉ triệt để như thế.

Sắc mặt nam tử bên cạnh âm trầm, hắn cũng đã từng làm việc diệt phỉ, biết rõ hoàn thành việc này rất khó khăn, hỏi.

- Đến cùng là ai có khả năng lớn như vậy?

Hạ nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn, liếm liếm bờ môi, chậm rãi mở miệng.

- Cảnh Vương.

- Cảnh Vương?

Nam tử kia kinh ngạc, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.

- Cảnh Vương là ai?


Bạn cần đăng nhập để bình luận