Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 645: Chúc Mừng Lý Phu Nhân!




Chương 645: Chúc Mừng Lý Phu Nhân!

----------------------

- Ngày mai bán lưu ly từ thiện, không cần tham gia.

Đạo cô trung niên trầm ngâm một lát, nói.

- Nương nương, tại sao...

Nam tử mặc áo tím đầu tiên sững sờ, đang muốn hỏi thì đạo cô trung niên phất tay.

- Thế cục của Tề Quốc có biến, Lam Y Sứ và Tử Y Sứ tất cả theo ta rút lui khỏi kinh đô, Lam Y Sứ lưu lại một người, phụ trách liên lạc tín đồ kinh đô, thời gian cấp bách, các ngươi mau chuẩn bị, chậm nhất chính ngọ ngày mai xuất phát.

Đạo cô trung niên nhìn về phía xa xăm, thản nhiên nói.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Nam tử mặc áo tím chắp tay khom người, nói:

- Thuộc hạ lập tức đi an bài.

Sau khi đi ra khỏi sân, hắn đi đến trước mặt đám đông vẫn đang quỳ gối ngoài viện, nói:

- Hứa Chính.

Một người mặc áo xanh lập tức đứng lên, hỏi:

- Tử Y Sứ có gì phân phó?

Nam tử mặc áo tím trầm giọng nói:

- Nương nương có lệnh, ngày mai Lam Y Sứ trở lên đều phải rời khỏi kinh đô, nhưng chúng ta không thể vứt bỏ không để ý tới rất nhiều tín đồ trong kinh đô được, trong chư vị sứ giả, chỉ có ngươi quen thuộc với kinh đô nhất, cho nên lần này ngươi sẽ lưu lại đây liên lạc và phát triển tín đồ kinh đô, ngươi có dị nghị gì không?

Thanh niên mặc áo lam chắp tay nói:

- Mọi thứ nghe theo nương nương an bài!

Sau đó hắn lại ngẩng đầu, hỏi:

- Nếu vậy một vị hoá thân khác của nương nương......

Nam tử mặc áo tím cau mày, nói:

- Sau này tất cả công việc của thánh giáo ở kinh đô sẽ do ngươi làm chủ, ngươi có thể tuỳ cơ ứng biến.

- Tuân mệnh!

Thanh niên mặc áo lam cao giọng nói.

Những tên áo xanh còn lại đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, thanh niên kia vốn là Lam Y Sứ trẻ tuổi nhất của thánh giáo, bởi vì năng lực xuất chúng cho nên chưa tới một năm đã từ tín đồ bình thường thăng lên Lam Y Sứ. Nếu lại tiến thêm một bước nữa thì chỉ đứng sau hộ pháp Tử Y Sứ và nương nương. Lần này giao tín đồ kinh đô cho hắn, sợ rằng việc thăng lên Tử Y Sứ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

- Lý Dịch...

Trong sân, đạo cô trung niên nhìn về một hướng nào đó, chậm rãi thốt lên cái tên này.



...

Một hồi nữa Vương gia sẽ bắt đầu tiến hành bán hàng lưu ly từ thiện, đây là sinh ý đề cập ít nhất trăm vạn lượng bạc trở lên, nhưng có thể mấy ngày nay nhìn thấy quá nhiều bạc và trân bảo nên giờ phút này, tâm trạng của Lý Dịch ngược lại rất bình tĩnh.

Đoan Ngọ chơi bắn bi với Lý Anh Tài ở trong sân, hai người họ chưa chơi đã ghiền được mấy ngày thì lão nãi nãi đã muốn đem tên nhóc nghịch ngợm này đến Viện toán học, Đoan Ngọ thì sau một thời gian nữa cũng sẽ đưa tới Học viện nữ tử của công chúa điện hạ.

Hai vị lão nhân trò chuyện với Như Nghi trong phòng, Lý Dịch vừa rồi không cẩn thận đi vào đã bị đá văng ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn một chút, thật sự lo lắng hai vị lão nhân gia nhắc tới đề tài mẫn cảm nào đó, mấy ngày nay hắn vẫn đang đau đầu về chuyện này.

Lý Dịch Ngẩng đầu nhìn không trung, xem chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, rốt cuộc hôm nay hắn còn muốn đi một chuyến tới Phù Dung Viên, hắn vừa đi tới ngoài cửa thì nhìn thấy lão Phương đang ngồi xổm dưới tàng cây nhìn lên trời.

- Đi thôi.

Lý Dịch liếc hắn một cái sau đó lên xe ngựa.



...

Trong phòng, Lý gia lão phu nhân nắm lấy tay của Như Nghi, vội vàng hỏi:

- Mấy ngày này thích ăn chua?

Như Nghi gật đầu, nói:

- Có một chút...

- Ngươi nói cho ngoại nghe, nguyệt sự tháng trước có tới không?

Tuy Hà lão phu nhân mắt bị mù, nhưng giờ phút này cặp mắt vô thần kia lại giống như toả sáng ra một chút thần thái, bà ta vội vàng tiến tới, nhỏ giọng hỏi một câu.

Như Nghi đỏ mặt, nói:

- Tháng trước, tháng trước không có...

Trên mặt Lý lão phu nhân lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, nói:

- Nhanh lên, nhanh đi mời đại phu tới đây, ngươi xem hai phu thê các ngươi, lớn như vậy rồi mà cái gì cũng không hiểu...

Nhìn Lý lão phu nhân vội vàng ra ngoài thu xếp, Như Nghi mở miệng, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Nàng chỉ đã quen thân thể không khỏe mà thôi, ngay cả Tông Sư cũng không thể tránh khỏi những vấn đề của nữ nhân được.

Thậm chí có lúc, nàng đã hi vọng mình không phải Tông Sư.

Lý gia bây giờ cũng coi như quyền quý, nếu mời đại phu thì tự nhiên phải mời đại phu tốt nhất.

Nửa canh giờ sau, một vị đại phu có danh tiếng trong kinh đô bị người đỡ từ trên xe ngựa xuống, trên đường đi còn bị xóc nảy loạng choạng muốn ngã, vất vả lắm mới dừng lại vịn vào một cái cây ổn định tâm thần, nhưng tâm thần còn chưa ổn định thì đã bị một tên hán tử lôi kéo vào trong phủ.

Hán tử họ Từ kia không kiên nhẫn nói một câu:

- Muốn nôn thì đợi một lát rồi nôn, lo chính sự trước đã!

Trên mặt đại phu kia lộ vẻ bất đắc dĩ, có điều hắn cũng biết nhà này không thể trêu chọc, đành yên lặng bị hán tử kia kéo vào.

Không bao lâu, đại phu kia thu hồi tay bắt mạch khỏi cổ tay nữ tử đối diện.

- Thế nào, có phải có thai hay không?

Lý lão phu nhân nôn nóng hỏi.

Mặc dù nữ tử đối diện kia không nói chuyện, nhưng trên mặt nàng ta cũng lộ ra mấy phần mong đợi.

- Có thai?

Đại phu kia nghi ngờ nhìn lão phu nhân, lắc đầu, nói:

- Tại hạ cũng không có sờ đến hỉ mạch, chỉ là gần đây thiếu phu nhân ưu tư quá độ, tích tụ trong lòng, ta sẽ khai một phương thuốc cho phu nhân, điều dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn….

Lão phu nhân giật mình một lúc, vẻ mặt thoáng hơi thất vọng nhưng sau đó nàng ta lập tức nở nụ cười, nói:

- Vậy làm phiền đại phu…

Nàng quay đầu nhìn Như Nghi, cầm tay nàng nói:

- Không sao, các con còn trẻ, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội….

Như Nghi mỉm cười gật đầu.

Sau thời gian một nén nhang, đại phu kia đưa phương thuốc cho lão phu nhân, lúc gần đi, lại quay đầu dặn dò một câu.

- Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, thuốc thang chỉ có thể phụ trợ, tốt hơn hết thiếu phu nhân vẫn nên nhanh chóng buông bỏ khúc mắc, như thế mới là thần dược.

Khi hắn nói xong xoay người định rời đi thì một chiếc xe ngựa đi tới từ bên cạnh, sau đó chậm rãi dừng trước cửa Lý phủ.

Một lão giả có mái tóc hoa râm, mang một cái hòm thuốc xuống xe ngựa, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy nhóm người trước cửa phủ cũng hơi sững sờ.

Như Nghi nhìn lão giả kia, tiến lên trước nói:

- Lưu đại phu, tướng công vừa mới ra ngoài, sợ là đã khuya mới có thể trở về.

Lưu Tể Dân lắc đầu, nói:

- Hôm nay lão phu đến đây cũng không phải muốn tìm Lý Bá Tước, hai ngày trước Lý Bá Tước có nhắc đến thân thể Lý phu nhân khó chịu nên nhờ lão phu đến xem, chỉ là hai ngày này có việc trì hoãn vì vậy mới kéo tới hôm nay.

Như Nghi cười, nói:

- Nếu đã như vậy, mời Lưu đại phu tiến vào ngồi một chút.

Nàng chỉ biết mơ hồ vị Lưu đại phu này hình như là thái y trong cung, có quan hệ không tầm thường với tướng công, cho dù không cần người này xem bệnh thì cũng không thể chậm trễ được.

Giờ phút này lão phu nhân vẫn còn đang thất vọng trong lòng, cho nên cũng không có hứng thú gì với vị Lưu đại phu này, mà tên đại phu vừa rồi lại hơi bất mãn nhìn Lưu Tể Dân một cái, hắn suy nghĩ một hồi sau đó quyết định đi theo vào phủ.

- Tiểu Hoàn, đi pha một ly trà cho Lưu đại phu.

Đi vào nội đường, Như Nghi phân phó một câu với Tiểu Hoàn.

- Vâng, tiểu thư.

Tiểu nha hoàn lập tức chạy ra ngoài.

- Không biết Lý phu nhân có thể để lão phu bắt mạch trước không?

Sau khi ngồi xuống, Lưu Tể Dân trực tiếp nhìn Như Nghi nói.

Như Nghi cười, nói:

- Hai ngày này thân thể đã tốt hơn nhiều, không cần làm phiền Lưu đại phu.

Nếu là lời nói đồng dạng, nàng thật sự không nguyện ý lại nghe lần thứ hai.

Lão phu nhân đi tới, nói:

- Thân thể quan trọng, để vị Lưu đại phu này xem lại một lần đi.

Vừa rồi nghe thấy tâm bệnh và tâm dược gì đó, trong lòng nàng cũng rất sợ hãi, có thêm một đại phu nhìn xem, chung quy không phải chuyện xấu gì.

Hơn nữa trong mắt nàng, vị đại phu đến sau này có dáng vẻ râu tóc bạc trắng tung bay, tiên phong đạo cốt, nhìn qua có vẻ đáng tin hơn một ít vị đại phu đến trước.

Đến nỗi vị đại phu đứng bên cạnh, hắn chỉ khinh miệt liếc Lưu Tể Dân một cái, cũng không mở miệng nói gì.

Nếu đã mời hắn thì không cần thiết lại mời một đại phu khác, mời hắn lại còn mời một người khác, chẳng phải không tín nhiệm hắn?

Hắn muốn xem xem, y thuật của lão giả đối diện này đến cùng như thế nào.

Như Nghi không muốn vi phạm lời của lão phu nhân, nàng suy nghĩ một hồi, sau đó ngồi xuống bên còn lại, vươn cổ tay ra, nói:

- Vậy thì xin làm phiền Lưu đại phu.

Lưu Tể Dân cười cười, một tay áp lên cổ tay Như Nghi, chậm rãi nhắm mắt lại.

- Giả thần giả quỷ!

Nhìn thấy thủ pháp bắt mạch của lão giả kia, tên đại phu đứng bên cạnh đầu tiên biến sắc, có điều sau đó lại lộ ra một tia cười giễu, trên mặt tràn đầy trào phúng.

Loại thủ pháp trong truyền thuyết này, đến giờ vẫn chưa biết trên đời này có người nào biết dùng hay không, một lão già không biết từ đâu xuất hiện mà có thể dùng được sao? Chắc chắn lão ta chỉ đang hù dọa mọi người...

Lưu Tể Dân nhăn mày lại, qua một lúc thì giãn ra, hắn mở to mắt, thu tay lại, đứng lên cười nói:

- Chúc mừng Lý phu nhân!

Như Nghi kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện ra nghi ngờ.

Lão phu nhân sững sờ một lúc, rồi giống như nghĩ đến cái gì, nàng ta lập tức bật dậy bước nhanh tới trước Lưu Tể Dân, không thể tin được:

- Ý của Lưu đại phu là...

- Lý phu nhân có tin vui.

Lưu Tể Dân vừa cười vừa nói.

- Ngươi lão nhân này, quả thực nói bậy nói bạ!

Tên đại phu kia rốt cuộc nhịn không được bước ra, lạnh lùng nói:

- Vừa rồi bản đại phu rõ ràng không có tra ra hỉ mạch, tên lang băm nhà ngươi lại còn dám nói bậy nói bạ như thế!

Tên đại phu kia nhìn Lưu Tể Dân, lớn tiếng nói:

- Mau nói tên ra, bản đại phu muốn tới quan phủ vạch trần ngươi, chắc chắn sẽ không để cho ngươi tiếp tục giả danh đại phu đi lừa bịp mọi người!

- Lý phu nhân có thai không lâu, nếu lang băm thì đúng là bắt không ra hỉ mạch.

Lưu Tể Dân liếc hắn một cái, nói:

- Còn về tên của lão phu….

- Lão phu Lưu Tể Dân!

- Lưu Tể Dân, Lưu Tể Dân đúng không! Ta nhớ kỹ ngươi, hôm nay ta sẽ lập tức đi quan phủ...

Tên đại phu kia vừa mới nói được hai câu, bỗng nhiên giống như là nhớ tới cái gì, lẩm bẩm:

- Lưu Tể Dân, Lưu Tể Dân, Lưu...

Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bỗng nhiên cảm giác hai chân mình như nhũn ra, đứng không vững sau đó ngã ngồi trên ghế.

- Ngài, ngài là Lưu đại nhân...

Lúc này Tiểu Hoàn bưng trà đi vào, nói:

- Tiểu thư, bên ngoài có một vị hòa thượng tìm cô gia....


Bạn cần đăng nhập để bình luận