Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1111: Thỉnh Cầu Tướng Quân Đi Chết Đi!



Chương 1111: Thỉnh Cầu Tướng Quân Đi Chết Đi!


Chương 1111: Thỉnh Cầu Tướng Quân Đi Chết Đi!



Nam Châu, Lâm Châu.... Liên quân năm châu đóng quân cách xa Thương Châu mười dặm.

Bọn hắn không dám đóng quân quá gần, nếu quá gần thì đám người của Vệ Lương sẽ cho bọn hắn nếm thử mùi vị của Hồng Y Đại Pháo. Bọn họ cũng không dám công thành, cổng thành đều bị phong kín, nếu cả gan vọt tới phía dưới tường thành thì thiên phạt sẽ thu hoạch mạng người giống như cắt rau hẹ.

Theo lý thuyết, hai lần công thành mà không chiếm được một chút chỗ tốt nào, thậm chí còn không thể đụng tới địch nhân một cái, nếu gặp phải tổn thất to lớn như thế thì quân đội bình thường đã sớm quân tâm rời rạc, quân lính tan rã. Nhưng mà hiện giờ đối phương vẫn còn có thể bảo trì sự trầm ổn, một là quan tâm ngưng tụ, hai là thống soái đối phương là đồ ngốc...

Trần Thanh đứng trên tường thành dùng kính viễn vọng bội số lớn chĩa về phía địch nhân, nhìn rõ ràng từng hành động của bọn hắn. Không có lương thực, tướng quân đối phương cũng rất quả quyết ra lệnh giết ngựa mà ăn. Nhưng mà dù làm vậy thì cũng chỉ có thể tạm thời giải quyết vấn đề đói bụng, lại còn tương đương đã hoàn toàn từ bỏ kỵ binh, xem ra bọn hắn muốn kéo dài thời gian chờ viện binh vận lương tới.

Trần Thanh thật sự không đành lòng nói cho bọn hắn rằng viện binh mà bọn hắn ngóng trông sẽ không về được, đợi đến khi bọn hắn ăn thịt ngựa xong hết, đợi đến khi bọn hắn đói đến choáng đầu hoa mắt, tinh bì lực tẫn thì Vệ tướng quân thì sẽ hạ lệnh mở cửa thành ra, suất lĩnh đội quân tinh lực dồi dào, trang bị hoàn mỹ, dùng thiên phát nổ tung bọn hắn, dùng Hồng Y Đại Pháo oanh kích bọn hắn, cho bọn hắn một kích cuối cùng.

Bá tánh trong thành Thương Châu rốt cuộc yên lòng, tuy khi địch nhân công thành, bên ngoài tiếng vang ầm ầm làm cho ai nấy đều hoảng sợ trong lòng, bên trong thành gà bay chó chạy, nhưng mà điện hạ đã thắng, lại còn chiến thắng một cách nhẹ nhàng, trong lòng bọn họ rốt cuộc có được tự tin.

Lý Đoan cũng thả lỏng lại, trước khi tiểu di đi đã dạy cho hắn một bộ công phu, bây giờ hắn đã học xong hết rồi, sẽ không cần phải lo lắng bị đét mông bởi vì không hoàn thành bài tập được giao nữa...

Mà lúc này, đã là ngày thứ ba mà liên quân năm châu công thành.

Trên đầu thành, Vệ Lương thu hồi ống nhòm, nói.

- Bọn họ đã ăn sạch ngựa, sáng hôm nay đã bắt đầu đào rau dại ăn đỡ đói, chúng ta lại để bọn hắn đói thêm ba ngày nữa, ba ngày sau chúng ta sẽ ra khỏi thành nghênh địch!

Phàn tướng quân bĩu môi.

- Nghênh cái rắm, nếu ba ngày sau mà bọn hắn còn có sức lực để cầm binh khí, lão tử chịu thua!

Nói xong, hắn đi tới đứng bên cạnh tường thành, nói:

- Cũng tới lúc rồi, thả xuống đi.

- Đã rõ!

Mấy tên lính phòng giữ đáp một tiếng, sau đó buông một tấm màn được may lại từ nhiều mảnh vải xuống tường thành.

Không lâu sau, trong quân doanh ngoài thành, một con khoái mã phi nước đại vào.

Một lát sau, một thiên tướng đi vào chủ trưởng, trầm giọng nói.

- Bảng tướng quân, vừa rồi có do thám báo về, nói phe bên kia viết mấy chữ trên tường thành....

Nam tử trung niên nhướng mày, hỏi.

- Chữ gì?

Tên thiên tướng kia há miệng, gian nan nói:

- Đầu hàng không giết!

Bàng tướng quân nghe vậy thì đột nhiên đập bàn một cái, giận dữ nói:

- Hỗn trướng!

- Tướng quân, chúng ta đã dùng hết lương thực rồi, mấy ngày nay các tướng sĩ đã không có gì để ăn, rất nhiều người đều thượng thổ hạ tả, tại sao đến giờ này rồi mà những người trở về vận lương cũng chưa thấy bóng dáng đâu....

Trên mặt Bảng tướng quân hiện ra một tia âm trầm, nói.

- Ta đã phải người đi thăm dò, nhiều nhất hai ngày nữa thì sẽ có tin tức...

- Nhưng mà các tướng sĩ không thể đợi thêm được nữa, từ hôm qua đến hôm nay đã xuất hiện mấy trăm kẻ đào ngũ....

Tên thiên tướng kia nhìn sàng tướng quân, nhỏ giọng nói.

- Tướng quân, rút lui đi, Thương Châu đã sớm không còn là Thương Châu trước kia nữa, chúng ta không Công nổi...

Keng!

Bàng tướng quân rút thanh trường đao treo ở một bên ra, gác trên cổ tên thiên tướng kia, trừng to mắt, tức giận nói.

- Ngươi dám lặp lại lần nữa, bản tướng quân sẽ dùng tội nhiễu loạn quan tâm để chém ngươi!

Sắc mặt tên thiên tướng kia tái nhợt, hắn lập tức nói.

- Tướng quân thứ tội!

Bàng tướng quân lấy thanh trường đao ra khỏi cổ hắn ta, nói.

- Truyền lệnh xuống, giờ Tý tối nay, tập kích bất ngờ Thương Châu

- Đã rõ!

Thiên tướng kia đi ra doanh trướng, hắn chà lau vết máu trên CỔ, sắc mặt có chút âm trầm.

Bên ngoài đại doanh.

Sắc mặt các binh sĩ tuần tra tái nhợt, hành động chậm chạp, đi được một hồi thì binh khí một người trong tay rơi xuống đất, hắn khom lưng nhặt lên nhưng không có chút sức lực nào, tựa như một thi thể di động.

Trong doanh trướng nơi nơi đều là âm thanh kêu rên, liên tục mấy ngày như vậy, ngày đêm không ngừng.

Tại một doanh trướng nào đó, mấy chục người tụ hợp cùng một chỗ, sắc mặt ai nấy đều vàng như nến, mặt mày xanh xao.

Một người nhấp nước bọt, yếu ớt nói.

- Rốt cuộc thì tướng quân muốn như thế nào hả? Rõ ràng chúng ta đã không còn lương thực, tại sao ngài ấy lại không chịu rút lui!

Hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy người tỏ vẻ đồng tình.

- Đúng vậy đó, ba ngày trước tướng quân cũng đã nói đội ngũ vận lương sẽ lập tức tới ngay, lập tức tới ngay.... Nhưng mà cái lập tức tới ngay này đã qua ba ngày rồi, rau dại và vỏ cây gần đại doanh đã bị mọi người ăn sạch, vậy mà tại sao bọn họ vẫn còn chưa tới?

- Chẳng phải Tề huynh đệ mới vừa nói là hắn tận mắt nhìn thấy trên tường thành Thương Châu treo biểu ngữ, đầu hàng không giết, còn có thịt ăn, người đầu hàng đi qua đó thì sẽ được tính quân công...

- Thật sự có chuyện này ư...

- Im ngay!

Một người từ bên ngoài đi vào, nổi giận nói.

Những người trong doanh trướng đó lập tức run rẩy, bọn họ có đầu rụt cổ, nhỏ giọng nói:

- Tướng quân.

Trong quân đội mà thảo luận đề tài đầu hàng kẻ địch chính là tử tội, cũng giống như những kẻ đào binh kia, khi bị bắt lại thì đầu của những kẻ đó sẽ được treo ở trước đại doanh, nếu không phải bọn họ là thân vệ của tướng quân, chỉ sợ giờ phút này đã sớm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Thiên tướng kia nhìn bọn hắn, nói.

- Ai cho các ngươi gan chó dám thảo luận những thứ này trong doanh trướng hả?

- Tướng quân, thuộc hạ biết sai!

Mấy người quỳ trên mặt đất, đồng thanh nhận tội.

Thiên tướng kia đứng tại chỗ, nhìn bọn hắn một hồi, một lát sau mới mở miệng nói:

- Tề Tam, người đi theo ta.

Tên do thám tên Tề Tam bị gọi vào một doanh trướng khác, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lấp lóe.

Một lát sau, tên do thám gọi Tề Tam trở lại, lại qua gần nửa canh giờ, mọi người trong doanh trướng đó nhốn nháo đi ra, đi tới những

doanh trướng khác.....

Châu Thành Thương Châu, trên tường thành, Vệ Lương tiếp nhận một mũi tên trong tay tên lính canh phòng, phần đuôi mũi tên có một cái ống giấy. Xem xong thì trên mặt Vệ Lương lộ ra tươi cười, sau đó ném ống giấy đó cho Phân tướng quân đứng bên cạnh.

- Còn muốn giờ Tý phái người tới lặng lẽ đả thông tường thành, đây thật sự cũng là một ý kiến hay.

Khóe môi Phân tướng cong lên, phân phó:

- Nói cho các huynh đệ, tối hôm nay đều nâng cao tinh thần cho bản tướng quân!

Đêm đó, giờ Tý.

Nguyệt hắc phong cao, bầu trời đêm không một ngôi sao, cả Châu Thành Thương Châu đều bao phủ trong một màn đen khổng lồ.

Bên ngoài tường thành là một đoàn người hắc ám, bọn họ chầm chậm mà đi, tới gần chỗ tường thành.

- Thật sự là ông trời cũng giúp ta....

Phía sau đám đông, Bảng tướng quân nhìn màn đêm đen kịt trên bầu trời, phân phó:

- Sau khi tiến vào động thành, nghĩ hết tất cả biện pháp để đào rỗng tường thành, những người khác yểm hộ công thành...

- Ot.....

Đang nói thì bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến một âm thanh kỳ quái.

Một người đứng bên cạnh hắn ôm bụng của mình, nhỏ giọng nói:

- Xin lỗi tướng quân, ta không khống chế bụng của mình được.

Bàng tướng quân nhíu mày, trừng mắt nhìn tên thân vệ kia một cái, nói.

- Ngươi nhẫn nại thêm một lát, đợi đến khi vào thành rồi thì người muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu....

Hắn vừa dứt lời thì trên tường thành bỗng nhiên xuất hiện từng ánh lửa to lớn.

Nhưng mà hắn ta cũng chỉ sững sờ một lát, lập tức ra lệnh.

- Công thành!

Phập!

Một tiếng đao binh sắc bén đâm vào da thịt.

Bàng tướng quân vô cùng quen thuộc âm thanh này, bởi vì vừa mới mấy ngày trước đó, khi hắn cắm đao vào lồng ngực tên thiên tướng nhiễu loạn quan tâm kia cũng chính là âm thanh như vậy.

Giờ phút này, một tên thiên tướng khác đứng sau lưng hắn, kề sát lỗ tai hắn, nói.

- Tướng quân, thật sự xin lỗi, ngươi phải đánh hạ Thương Châu thì bệ hạ mới cho ngươi sống, nhưng mà chúng ta cũng muốn sống....

- Theo công chúa điện hạ, mới có thể sống sót, mới có thịt để ăn...

Hắn chậm rãi rút cây đao kia ra, nói.

- Cho nên chúng ta thỉnh cầu tướng quân đi chết đi.....

Bàng tướng quân che ngực, ánh sáng trong mắt từ từ tắt ngóm.

Tên thiên tưởng kia ném thanh trường đạo nhuốm máu trong tay xuống, hô to:

- Bàng tướng quân đã chết, chúng ta nguyện ý đầu hàng!

Mấy trăm binh tướng bên cạnh hắn cũng đồng loạt buông vũ khí xuống, đồng thanh nói.

- Bảng tướng quân đã chết, chúng ta nguyện ý đầu hàng!

Ở xa xa đằng sau, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước, nhìn đám người đang quỳ xuống kia, bọn họ nghe thấy câu “Bàng tướng quân đã chết", sau khi ngây người vài giây thì cũng buông binh khí xuống, quỳ rạp xuống đất....

- Không thể đầu hàng!

- Không thể đầu hàng!

- Các ngươi làm vậy là phản quốc....

Cũng có không ít âm thanh bất đồng, nhưng mà những âm thanh này không có tiếp tục bao lâu thì đã bị âm thanh người bên cạnh bao

phủ.....

Bạn cần đăng nhập để bình luận