Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1119: Con Đường Tông Sư



Chương 1119: Con Đường Tông Sư


Chương 1119: Con Đường Tông Sư



Từ lão hiển nhiên đã ngộ ra được cái gì, sau khi đi ra khỏi phòng, hắn vô cùng ngạc nhiên rồi lại như có suy nghĩ gì đó.

Hắn nhìn Lý Dịch đứng ở trong viện, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

- Tại sao nàng ấy lại tức giận?

Từ Lão hỏi vấn đề này rất có trình độ.

Tại sao nàng ấy lại tức giận?

Tại sao nàng ấy vẫn còn tức giận chứ?

Tại sao nàng ấy lại tức giận nữa rồi!

Đây là ba cái nan đề triết học cấp độ thế giới, đề này khó hơn đề kia, từ cổ chí kim, từ nội đến ngoại, đã có vô số học giả tiến hành nghiên cứu vấn đề này, nhưng đều không có đạt được kết quả gì.

Đây là một vấn đề không có cách giải quyết, khi nàng tức giận mà muốn bình yên vượt qua giai đoạn đó, vậy thì chỉ có thể dựa vào ý chí cầu sinh mãnh liệt của chính mình.

Lý Dịch suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Vĩnh viễn đừng nói là người nghĩ tới một nữ nhân khác trước mặt bà ấy, cho dù là ngươi không có xem người kia là nữ nhân, thậm chí không xem người kia là con người.

Từ Lão nghi ngờ nói.

- Nhưng mà cái tên đạo cô đáng chết kia là kẻ thù của ta.

- Đầu tiên, đạo Cô kia là một nữ nhân, là người nữ nhân mà người nằm mơ cũng nhớ tới.

Lý Dịch nhìn Từ Lão, nói tiếp.

- Ngoại trừ Điền lão thì người nữ nhân mà người nằm mơ cũng nhớ tới chỉ có thể là mẫu thân của ngươi.

- Nhưng mà mẫu thân của ta đã qua đời mấy chục năm rồi.

- Cho nên không còn ngoại lệ nào khác.

Lý Dịch cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng và dễ hiểu rồi, nếu Từ Lão vẫn không thể lĩnh hội được thâm ý bên trong thì hắn cũng không có ý định dạy hắn ta nữa, nếu là người học sinh thông minh, lanh lợi, thiên chân khả ái giống Thọ Ninh thì hắn sẽ vui vẻ đồng ý nói bao nhiêu lần cũng được. Lỡ như mọi người biết đường đường Cảnh Vương lại có học sinh mà năng lực lĩnh ngộ kém đến thế, như vậy chẳng

phải là rất mất mặt sao.

Từ Lão như hiểu ra gì đó mà gật đầu, lại hỏi.

- Vậy tại sao vừa rồi ngươi không ngăn ta lại?

- Nếu như ta ngăn ngươi lại thì ngươi sẽ vĩnh viễn không nhận ra được vấn đề này.

Cái này kỳ thật dính đến tầng tri thức cao hơn, tạm thời thì Từ Lão còn chưa hiểu được.

Mấy năm nay Lý Dịch đã dùng bản thân mình để trải nghiệm và biết được một điều, ý chí cầu sinh không phải do trời sinh, nó là kết quả của sự tìm đường chết không ngừng không nghỉ, hắn đã trải qua rất nhiều lần thành công và thất bại mới tổng kết ra được kinh nghiệm trân quý như vậy.

Nếu như nói về phương diện này thì hắn đã là Vương giả max cấp, vậy thì Từ Lão mới chỉ là một con gà level 1, con đường thẳng cấp của hắn ta còn rất rất dài, trong đó nhất định sẽ phải thể hội vô số máu và nước mắt.

Từ Lão suy nghĩ một lúc rồi lại gật đầu, nghiêm túc nói:

- Ngươi dạy thêm cho ta một vài thứ nữa đi.

Kỳ thật thì con đường này cũng không có đường tắt gì cả, Từ Lão hỏi một cách thẳng thắn như vậy thật làm Lý Dịch cũng không biết nên bắt đầu nói từ đầu. Lý Dịch suy nghĩ một lát, nói.

- Ta đề cử cho ngươi một quyển sách, nếu ngươi có thời gian thì nên đọc một chút, quyển sách đó tên "Khăn Uyên Ương", trong đó khắc họa tâm lý của phụ nữ cực kỳ sinh động và sâu sắc.... Nếu muốn chinh phục nữ nhân thì trước hết phải hiểu biết được họ đã.

Giống như hắn, tình cảm từ lúc mới bắt đầu vẫn còn ngây thơ mờ mịt, trải qua mấy năm cũng đã cảm nhận được một ít gì đó.

Thời gian càng lâu thì hắn càng bội phục đối với vị đại thần đã viết ra “Khăn Uyên Ương”, trình độ sự nhận biết và hiểu biết của nàng ấy đối với tình cảm nam nữ làm hắn vô cùng tâm phục khẩu phục, thiếu điều cúi đầu bái lạy.

- Khăn Uyên Ương?

Từ Lão gật đầu, hỏi.

- Cái này bán ở đâu?

Đây đúng là một câu hỏi quan trọng, “Khăn Uyên Ương" chỉ có ở trong Cảnh quốc, lại chỉ lưu hành trong giới nữ tử, thị trường đã cấm bán quyển sách này từ lâu, hắn chỉ mới thấy Liễu nhị tiểu thư có, một lát nữa hắn hỏi giúp một chút là được.

- Một lát nữa ta sẽ hỏi giúp ngươi.

Lý Dịch nghĩ đến một việc, hỏi.

- Ngươi nói Như Ý muốn đột phá đến Tông Sư cần phải có cơ duyên, cái gì gọi là cơ duyên?

Lý Dịch vẫn hy vọng Như Ý có thể đạt thành tâm nguyện của mình, cho dù cả đời bị nàng ấy đè ở dưới thì hắn cũng không quan tâm. Ở trên hay ở dưới thì cũng không sao hết, chỉ cần nàng ấy thích là được.

Từ Lão nhìn ra bên ngoài tường viện, nói:

- Thời khắc sinh tử, ái hận tình thù.

Lý Dịch nhìn Từ Lão, hỏi.

- Vậy người thuộc về loại nào?

- Năm đó lão phu còn tuổi trẻ hăng hái, hành tẩu giang hồ khắp nơi, tiêu diệt cường đạo, cứu giúp người yếu, kết thù rất nhiều. Có một lần bị kẻ thù truy sát, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc mới ngộ đến Tông Sư đại đạo, một khiếu thông, nhiều khiếu thông, chuyển bại thành thắng, làm tất cả kẻ thù nằm dưới kiếm của mình....

Từ Lão nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Dịch lại có thể nghe ra được sự mạo hiểm trong đó.

Tiềm lực của một người do bị bức ra, tại thời khắc sinh tử, ngộ đến một đường sinh cơ kia, đột phá sự ràng buộc của võ học, nghe giống như chuyện dĩ nhiên phải vậy.

Nhưng Võ Quốc có biết bao nhiêu người mà Tông Sư lại chỉ có hai ba người, lão bà đang nằm trên giường kia khẳng định là thuộc về loại thứ hai, Dương Vạn Lý thì không biết, tạm thời xem như hắn ta cũng thuộc về loại thứ nhất. Võ Quốc có rất nhiều người tập võ, vậy mà thời khắc sinh tử đột phá đến Tông Sư chỉ có hai người, những người khác thì sao?

Không có đột phá, vậy thì đã chết hết.

Lý Dịch không muốn Như Ý lựa chọn con đường thứ nhất, nếu như nàng ấy xảy ra chuyện gì, hắn đi đâu để tìm một cô em vợ biết nấu mì ngon như vậy chứ...

Lý Dịch nhìn Từ Lão, hỏi:

- Ái hận tình thù có ý gì?

- Sinh ly tử biệt, đại hỉ đại bi, thay đổi rất nhanh.

Đại hỉ đại bi, thay đổi rất nhanh, cái này thuộc về cảm xúc, cũng không khó lý giải, nó cùng loại với hóa đau thương thành sức mạnh, tiểu

vũ trụ trong lòng bỗng nhiên bùng phát, vâng vâng...

Đạo cô kia thuộc về loại này, cả nhà nàng ta bị đồ sát nên mới tạo nên một vị Tông Sư tuổi trẻ như thế....

Nhưng mà cái này cũng có nguy hiểm, lỡ như sau khi đại hỉ đại bi xong lại không đột phá được Tông Sư, mà chảy máu não, bị kinh phong, như vậy thì mất nhiều hơn được.

Lý Dịch khẽ nhíu mày, hỏi.

- Chẳng lẽ không có phương pháp nào ôn hòa hơn à?

- Cái này thì để xem vận khí.

Từ Lão lắc đầu, nói:

- Dương Vạn Lý ngủ một giấc thành Tông Sư, theo ta được biết, nương tử nhà ngươi trở thành Tông Sư cũng không có phí công phu bao nhiêu, Thường Đức thì trời sinh tàn khuyết, không giống với người bình thường như chúng ta, không thể so sánh được. Cái tên lỗ mũi trâu của Cảnh Quốc các ngươi, cả ngày cứ đạo khả đạo danh khả danh, cũng cứ thế mà thành Tông Sư...

Lý Dịch nhìn Từ Lão, hỏi.

- Nói tóm lại là, muốn trở thành Tông Sư....

Từ Lão gật đầu, nói.

- Vẫn phải xem cơ duyên...

Nói cả buổi, lòng vòng một hồi rồi cuối cùng cũng trở về Cơ duyên, Lý Dịch dự định đi tìm Liễu nhị tiểu thư mượn sách trước, chuyện võ học này tốt hơn hết vẫn thuận theo tự nhiên. Cái gì mà thời khắc sinh tử, thay đổi rất nhanh, còn không bằng nàng ấy đối xử tốt với hắn một chút, bóp cái vai, nấu bát mì, nói không chừng hào quang người xuyên không của hắn sẽ chia cho Như Ý một ít biết đâu nàng ấy ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ thành Tông Sư thì sao.....

Về mặt võ học thì từ trước tới này Như Ý không hề giấu giếm gì, khi Lý Dịch đi vào phòng Như Ý thì nàng ấy đang hướng dẫn Bạch Tố và Dương Liễu Thanh.

Thảo nào võ công của hai người kia tiến bộ nhanh như vậy, Như Ý luôn thiên vị hai nàng ấy, tay nắm tay, người dán người dạy bảo, hắn có thể ném được hai nàng ấy ra mới là lạ.

Hắn đi tới mép giường, nói.

- Như Ý, cho ta mượn quyển sách dưới gối muội một chút đi.

Liễu nhị tiểu thư đang bận rộn, ngẩng đầu hỏi lại:

- Sách gì?

- Khăn Uyên Ương.

Lý Dịch lật gối của nàng ấy lên, nói:

- Chính là cái quyển sách mà muội đánh dấu, ghi chép rất nhiều ở trong đó đó, ủa, sao không thấy.....

Liễu nhị tiểu thư đột nhiên đứng bật dậy, nổi giận nhìn Lý Dịch,

- Ngươi dám lục lọi đồ của ta?

- Có một lần ta không cẩn thận nhìn thấy, muội khẩn trương cái gì chứ....

Lý Dịch liếc nàng ấy một cái, nói.

- Không phải ta mượn mà Từ Lão mượn đọc, nếu muội cho hắn ta mượn sách thì chờ sau khi Điền lão khỏe lên, muội sẽ có một vị Tông Sư cùng luyện tập với mình....

- Vứt rồi!

Liễu nhị tiểu thư lườm Lý Dịch một cái, tia xấu hổ trong mắt vẫn chưa tiêu tán.

- Vứt rồi à?

Lý Dịch lắc đầu, cảm thấy quá đáng tiếc, sau đó quay sang nhìn Dương Liễu Thanh, hỏi.

- Sư điệt có quyển sách này không?

Dương Liễu Thanh nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Nàng ấy không biết nói dối, xem ra cũng có một quyển, Lý Dịch đang muốn hỏi lại thì đã thấy nàng ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Ta để ở Như Ý Thành rồi, không, không có mang theo....

Lý Dịch đưa mắt nhìn về phía Bạch Tố, Bạch Tố lấy một quyển sách mỏng từ trong tay áo ra, ném cho Lý Dịch, nhàn nhạt nói.

- Xem hết nhớ trả lại cho ta!

Vẫn là Bạch nữ hiệp hào sảng, Lý Dịch đưa quyển sách kia cho Từ Lão, căn dặn hắn phải giữ gìn nó thật kỹ, xem hết rồi thì nhớ phải trả lại, sau đó mới nhận ra một vấn đề.

“Khăn Uyên Ương” chính là “Ba mươi sáu kế cua trai” phiên bản cổ đại, dạy nữ nhi làm cách nào để câu được nam nhân, Bạch Tố xem loại sách này làm gì chứ? Chẳng lẽ nàng ấy cũng muốn hiểu tâm tư nữ tử sao?

Quả thực là làm điều thừa, nếu nàng ấy có thời gian để đọc sách thì chi bằng đi theo hắn học tán gái?

Có điều, “Khăn Uyên Ương” có thể nói là sách giáo khoa tình cảm của nữ tử Cảnh Quốc, lưu truyền cũng quá phổ biến, trước kia hắn chỉ biết Tiểu Hoàn, Tiểu Thúy các nàng có, không ngờ ngay cả Như Ý và Dương Liễu Thanh cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả Bạch Tổ cũng luôn mang theo một cuốn trong người, không biết Minh Châu có quyển sách này không.....

Kỳ quái chính là Như Nghi và Nhược Khanh, bao gồm cả Túy Mặc, các nàng ở chung với hắn sớm chiều, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy các nàng ấy đọc nó.

Lúc ăn cơm, Lý Dịch rốt cục hỏi vấn đề này ra.

Như Nghi nhìn Lý Dịch rồi lắc đầu, nói.

- Thiếp thân có nghe qua quyển "Khăn Uyên Ương" này, nhưng từ trước tới nay lại chưa từng nhìn thấy nó.

Nhược Khanh cũng khẽ lắc đầu, nói.

- Trước kia ta có thấy một vị tỷ muội cất giữ quyển sách này, nhưng mà ta chỉ mới lật được vài trang, sau đó có chuyện trì hoãn nên không có đọc tiếp nữa, tướng công hỏi cái này để làm gì?

- Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.

Lý Dịch kẹp từng món các nàng yêu thích vào chén các nàng ấy, sau đó nhìn sang Liễu nhị tiểu thư và Dương Liễu Thanh ngồi đối diện, tự nhủ quả nhiên bất cứ chuyện gì cũng không thể quơ đũa cả nắm.

Rốt cuộc thì Như Nghi và Nhược Khanh không giống với đàn cầu độc thân không có người yêu như các nàng ấy

Bạn cần đăng nhập để bình luận