Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 694: Xảo Ngộ



Chương 694: Xảo Ngộ





----------------------

Ngồi trong một góc hẻo lánh, cách xa ba trượng mà Lý Dịch vẫn có thể cảm nhận được oán khí của vị Bạch công tử kia đối với mình.

Suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy mình đã hiểu rõ điều gì.

Trước đó hắn còn nghĩ, tuy hắn anh hùng phong lưu tiêu sái lỗi lạc, đúng là lựa chọn rất tốt để tham gia yến hội, nhưng với tính tình của Lâm Uyển Như thì làm sao nàng ta có thể mở miệng hỏi một vị nam tử về chuyện này?

Nhưng nếu như nàng ta chỉ muốn tìm một tấm mộc thì hết thảy có thể thông.

Lý Dịch nhìn nàng, Lâm Uyển Như không có đối mặt với hắn, ánh mắt nhanh chóng dời sang chỗ khác.

Nàng lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong tay áo ra, nói:

- Ta còn có chút không hiểu về phương pháp ghi sổ kia….

Đây rõ ràng cố ý nói sang chuyện khác, nàng ta thông minh khôn khéo đến thế thì làm sao trong một thời gian dài vẫn còn chưa hiểu được việc mượn tiền, ghi sổ. Lý Dịch hiểu được nhưng không nói toạc ra, miễn cho hai người đều cứng ngắc, hắn gật đầu.

- Chỗ nào không hiểu, ta xem một chút….

Cách đó không xa trên một bàn khác, ánh mắt của vị trẻ tuổi họ Bạch nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, nắm tay chặt lại thành quyền, hắn hít một hơi thật sâu mới khiến tâm tình bình phục.

Nhìn thấy đằng trước có hai người đi tới, trên mặt hắn mới lộ ra nụ cười, đứng lên nghênh đón.

- Mã chưởng quầy, Từ chưởng quầy, đã lâu không gặp...

- A, đây chẳng phải Bạch công tử sao…..

- Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.

…. ….

- Được rồi, cô vội việc của mình đi, ta ngồi ở chỗ này một hồi, ăn chút gì đó là được.

Lý Dịch phất tay, Lâm Uyển Như đang có chút thất thần, nghe vậy thì hoàn hồn, gật đầu.

- Vậy ta đi đây.

Nhìn Lâm Uyển Như rời đi, Lý Dịch cầm lên một khối rau củ tươi ngon trên bàn, Tiền gia chuẩn bị mấy món nhắm rượu rất đủ, mùi vị cũng không tệ.

Trừ Lâm Uyển Như ra thì ở đây hắn hoàn toàn không quen biết một ai, đêm nay trong trang viên đều là từng nhóm người, những ai có sinh ý liên quan lẫn nhau thì tự nhiên sẽ tập hợp cùng một chỗ. Cũng có vài nơi tụ tập rất đông người, một hay hai tên được vây quanh ở tận cùng bên trong, nở nụ cười trò chuyện với người khác, những người đó hẳn là thương nhân giàu có nổi danh ở thành Phong Châu.

Lý Dịch nhàm chán nhìn khắp nơi, khi đang nhìn lướt qua một chỗ, hắn thấy được một tên mập mạp quen thuộc đi ra từ một cánh cửa.

Bên cạnh tên mập mạp kia còn có hai người, bọn họ đều là những nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, Lý Dịch đang muốn bỏ một khối mứt vào trong miệng, thấy vậy thì cổ tay lập tức ngừng giữa không trung.

- Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?

Hắn lẩm bẩm một câu, biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Đụng phải Triệu Tu Văn ở nơi này Lý Dịch cũng đã rất ngoài ý muốn. Tuy rằng ở đây là Tề Quốc, nhưng thành Phong Châu lại quá xa xôi, cũng không quá có khả năng gặp người quen.

Nhưng mà người đi bên cạnh hắn, hình như là cựu đệ nhất tài tử Khánh An phủ, Dương Ngạn Châu?

Lý Dịch đã từng gặp Dương Ngạn Châu trước đó hai lần, tuy không thể nói quen biết nhưng hắn cũng sẽ không nhận lầm.

Lý Dịch đưa tay sờ mặt, lúc này trong lòng mới thả lỏng.

Người lưu lạc trong chốn giang hồ, chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh, mở một tài khoản phụ rất quan trọng, bằng không ngày hôm nay sợ rằng đã bị người khác nhận ra.

Khi hai người đi ra, xung quanh lập tức trở nên xôn xao.

- Đó là…Triệu công tử và Dương công tử? Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?

- Triệu công tử và Dương công tử là trợ thủ đắc lực của điện hạ, Tiền Tài Thần và bọn họ hình như có vẻ rất quen thuộc…..

- Ngươi cho rằng nhiều năm như vậy Tiền gia tại Phong Châu hô mưa gọi gió là bởi vì cái gì, nếu phía sau không có tam hoàng tử chống đỡ ….



...

Nghe thấy mọi người bàn luận khe khẽ, Lý Dịch giật mình, sau đó nhanh chóng cúi đầu, xoa giữa mày.

Lượng tin tức quá lớn, hắn cần phải chải vuốt một hồi.

Dương Ngạn Châu, Triệu Tu Văn, Tiền Tài Thần, đều là người của tam hoàng tử Tề Quốc…..

Phong Châu là địa bàn của tam hoàng tử Triệu Di, vương phủ của hắn ở ngay trong thành Phong Châu.

Nói như vậy, hắn vẫn luôn lắc lư trước mặt Tề Quốc tam hoàng tử lâu nay?

Tuy nói lúc trước khi còn ở kinh đô, vị tam hoàng tử kia đã từng cố ý đến nhà hắn bái phỏng, sau đó còn tặng một khối ngọc bội, thành khẩn nói một hồi, ý tứ đại khái là nếu sau này lăn lộn ở Cảnh quốc không nổi nữa thì có thể tới Tề Quốc đầu nhập vào hắn, hai người bọn họ có thể vai sóng vai, tay trong tay làm ra một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt…..

Nhưng trước mắt thì Lý Dịch còn không có quyết định này.

Nếu trực tiếp cho thấy thân phận thì tình trạng hiện giờ tự nhiên sẽ tốt hơn rất rất nhiều, nhưng sợ sau này làm việc cũng sẽ bị chế trụ, thời gian trở lại Cảnh Quốc càng xa vời.

Sớm biết ở chỗ này sẽ đụng phải bọn họ thì hắn không nên đi.

Tình huống trước mắt coi như cũng không có trở ngại gì, dựa theo tốc độ khôi phục của Liễu nhị tiểu thư thì chỉ cần chờ thêm hai ba tháng nữa, bọn họ có thể lập tức lên đường trở về, nhưng trước đó phải tuyệt đối không thể ra sai lầm gì.

Nói đến đây mới nhớ, Triệu Di cho hắn khối ngọc bội kia rốt cuộc cũng không biết để ở đâu, hình như cùng ngày đã bị Liễu nhị tiểu thư lấy đi, sau đó hắn vẫn chưa từng gặp lại….

Giống như nghĩ đến cái gì, Lý Dịch giật mình một chút.

Không bao lâu, hắn thở dài, xem ra khối ngọc bội hắn mượn Liễu nhị tiểu thư không thể chuộc lại được rồi.

Thậm chí cũng không thể lại đến cửa hiệu cầm đồ lần trước nữa.

May mắn lúc ấy hắn mang theo mũ rộng vành, cho nên tên chưởng quầy kia không nhìn thấy tướng mạo của hắn, nếu không thì sợ rằng hiện tại đã có thêm phiền phức.

- Ngươi sao thế?

Lâm Uyển Như từ một bên đi tới, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Lý Dịch, quan tâm hỏi một câu.

Lý Dịch đưa tay chỉ một hướng, nói:

- Hai người bên kia….

Lâm Uyển Như đưa mắt nhìn theo hướng tay của Lý Dịch, nói:

- Ngươi nói Triệu Tu Văn và Dương Ngạn Châu? Hai người bọn họ rất có danh tiếng ở Phong Châu, Triệu Tu Văn còn được xưng là gương tốt của văn nhân, tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Tề Quốc, những người này vây quanh cũng dễ hiểu.

Lý Dịch nhìn nàng ta, không xác định mà thử hỏi một câu.

- Vị tam hoàng tử của Tề Quốc các ngươi cũng ở Phong Châu?

Lâm Uyển Như gật đầu.

- Phong Châu là đất phong của tam hoàng tử, Phong Vương phủ ở ngay trong thành Phong Châu.

Sau khi xác nhận những việc Lâm Uyển Như nói là thật, Lý Dịch thoáng nhìn về hướng kia một chút, thấy Triệu Tu Văn và Dương Ngạn Châu được mọi vây quanh rời đi, lúc này hắn mới thu tầm mắt lại.

Thấy Lâm Uyển Như cũng nhìn về hướng kia, Lý Dịch có chút hiếu kỳ hỏi.

- Chẳng phải cô thích Triệu Tu Văn sao, tại sao không đi qua bên đó?

Lâm Uyển Như lắc đầu, giải thích một câu.

- Ta chỉ thưởng thức tài văn chương của hắn, chưa nói tới yêu thích.

Thấy được giữa hàng lông mày của Lâm Uyển Như có một ít phiền muộn, Lý Dịch hỏi.

- Vừa rồi cô đi nói chuyện gì vậy, thế nào, có nói thành công không?

Lâm Uyển Như lắc đầu, nói:

- Không biết tại sao Mã gia và Từ gia lại tăng giá nguyên liệu lên thêm một phần, trừ hai nhà này ra thì trong thành Phong Châu cũng chỉ còn Bạch gia có thể cung cấp nguyên liệu để chế tạo châu báu và đồ trang sức. Từ trước tới nay Phương Lâm Uyển đều hợp tác với cả ba nhà, hiện tại hai nhà bọn họ bỗng nhiên tăng giá, nếu không muốn lợi ích bị hao tổn thì chỉ có thể lựa chọn Bạch gia….

- Chẳng qua phía sau chuyện này rất có thể có bóng dáng của Bạch gia. Ta e là sau khi bọn họ đạt thành mối làm ăn này thì hẳn sẽ còn chiêu trò khác…..Một khi ký thác tất cả hi vọng trên người Bạch gia, sau này tất nhiên bị bọn họ nắm mũi dẫn đi.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Vậy hiện giờ cô định làm như thế nào?

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Trước mắt thì cửa hàng còn có rất nhiều hàng dự trữ, có thể chống đỡ được một thời gian, đến lúc đó thì lại nghĩ biện pháp.

Chuyện này thì Lý Dịch cũng không thể giúp được gì, trên người hắn cũng có một đống việc cần phải giải quyết. Phong Châu, tam hoàng tử, trên đời này có đôi khi thật sự trùng hợp….

Cái gọi hội nghị, nhạt nhẽo nhàm chán tới cực điểm, Lý Dịch chỉ thu hoạch được một thứ duy nhất, đó là biết được một ít tin tức có thể nói rất quan trọng với hắn.

Lâm Uyển Như lại lấy cuốn sổ nhỏ ra lần nữa, cầm lấy bút ngồi xuống ghế, hình như đang tính toán cái gì. Một lát sau, nàng ta lại lật qua lật lại cuốn sổ kia, sau đó đứng lên nhìn xung quanh.

- Làm sao vậy, đánh rơi thứ gì?

Lý Dịch nhìn nàng ta hỏi.

- Tờ giấy vừa rồi ngươi dùng để giảng cho ta khi nãy.

Lâm Uyển Như nói một câu, nhìn thấy cách đó không xa có một người mập mạp đang cúi người nhặt lên một thứ gì đó.

- Tìm thấy rồi, ở nơi đó.

Khi Lâm Uyển Như đang muốn đi về phía bên kia thì có một bàn tay từ vươn ra từ bên cạnh nắm lấy cổ tay nàng.

- Ngồi xuống.

Lý Dịch thoáng nhìn về hướng bên kia, thấp giọng nói một câu.

Cách đó không xa, có một trung niên mập mạp cầm một trang giấy trong tay, cẩn thận xem xét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận