Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1113: Chật Vật Chạy Trốn



Chương 1113: Chật Vật Chạy Trốn



Chương 1113: Chật Vật Chạy Trốn



Muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, dựa theo kế hoạch bồi dưỡng nữ hoàng của Lý Dịch, sau khi các nàng đã triệt để tiếp nhận năm châu, tạm thời không cần vội vã khuếch trương, trước tiên vẫn cần phải thành thật kiến thiết, biến cả sáu Châu tây bắc thành một phương cứng rắn như thiết. Đến lúc đó, xem như thật sự đối đầu với đại quân của triều đình cũng có lực lượng để chống lại.

Đáng tiếc không như mong muốn, hai người Trần Thanh và Phiền Kiều vào sáng sớm hôm nay đã mang binh ra đi tiếp thu lãnh địa mới của họ rồi đi.

Mấy ngày trước, một số thế lực lớn xung quanh đã phải người tới, Vệ Lương có lòng tốt muốn dẫn bọn hắn tham quan một lần cảnh quân sự diễn tập, mục đích chỉ để bọn hắn mở mang tầm mắt.

Ai ngờ đến, chỉ vừa mới mở mắt, ngày thứ hai đã có bá chủ ba Châu tự mình đến đây quy hàng, bày tỏ nguyện ý theo công chúa giành chính quyền, họ ẩn núp nhiều năm, cũng đã ẩn nhẫn nhiều năm chỉ vì để đợi đến một cơ hội như vậy mà thôi.

Có lẽ họ lúc trước cũng có ý nghĩ muốn mưu phản triều đình, chỉ là đang đợi đến một minh chủ. Lại có lẽ bởi vì quân diễn ngày đó, Vệ Lương họ một chút đều không keo kiệt đạn pháo, mấy chục khỏa Hồng Y Đại Pháo bắn một lượt, san một đoạn thành tường lâu năm của Thương Châu thành bình địa.

Trong vòng một đêm, họ ở tây bắc đã có thể khống chế thế lực đã nhiều hơn ba Châu.

Cứ như vậy, ở Võ Quốc, toàn bộ mấy thế lực lớn phía Tây Bắc đã rơi vào trong tay các nàng.

Lại thêm các loại nghiền ép của triều đình khiến ai cũng căm phẫn, điều đó đã thẩm thấu đến các Châu các phủ, thành viên của thánh giáo, không khác gì một ván cờ địa chủ, các nàng đã câm tới hai quân Vương bốn tướng, bài tốt đến như vậy mà nếu còn đánh thua, vậy thật sự là ý trời.

- Tham kiến điện hạ!

- Tham kiến Công chúa điện hạ!

Nhân khí của Dương Liễu Thanh ở Thường Châu sớm đã cao đến cấp độ bất khả tư nghị, toàn bộ Thương Châu vì nàng mà đối lập trường cũng không hề ít, một đường đi tới rất nhiều bách tính sau khi gặp nàng đều trực tiếp quỳ bái trên mặt đất, hoặc lạy dập đầu không ngừng nghỉ.

Phải biết rằng chỉ có người được lòng dân trong thiên hạ, nếu như nàng muốn làm Hoàng Đế, bách tính của Thương Châu chắc chắn không ai có một chút dị nghị nào.

Đến bây giờ, còn có không ít bách tính mỗi ngày đều đến phủ công chúa để tặng đồ.

Có đôi khi rau xanh đầy ấp, có đôi khi mấy quả trứng gà, lúc các nàng trở về, trước cửa của phủ công chúa còn có thưa thớt bách tính đang đứng, đang cố nhìn vào trong cửa phủ, chỉ mong có thể nhìn được dung nhan của công chúa điện hạ nhà mình.

Thấy cảnh này, Lý Dịch cũng yên lòng, Liễu Minh sẽ phát triển lớn mạnh lâu dài ở Võ Quốc, tạm thời chuyển tổng bộ đến Võ Quốc, nơi bị các nàng thu phục, Câu Lan cũng sẽ dần được dựng lên, phối hợp giúp nàng hoàn thành thống nhất công tác tư tưởng, phương diện buôn bán cũng sẽ từ từ cho chuyên gia đến phụ trách, kéo theo mấy khu vực này phát triển, bách tính có cuộc sống giàu có thì mới có thể càng nhớ kỹ công đức của nàng được.

Bây giờ nàng đã triệt để đứng vững vang gót chân ở chỗ này rồi, Lý Dịch và Như Nghi các nàng cũng đã đến lúc phải rời đi.

Trước phủ công chúa.

Một thủ vệ nhìn người phụ nhân trước mắt tay ôm hài tử nói:

- Đại tẩu, không phải chúng ta không nhận, mà chúng ta có kỷ luật, không cần bất cứ thứ gì của bách tính, một quả trứng gà cũng không được.

- Nếu không có các ngươi, hai mẹ con chúng ta sớm đã chết trong loạn quân, tiểu phụ không có đồ vật gì có thể báo đáp công chúa, chỉ có thể để lại đây một rổ trứng gà, cầu một chút an tâm.

Phụ nhân nói một câu, sau đó yên lặng để giỏ xuống rồi ôm hài tử, quay người rời đi.

Hai thủ vệ bất đắc dĩ thở dài, bách tính ở Thường Châu quả thật rất yêu thích công chúa, giống chuyện này, họ mỗi ngày đều cần trải qua cái mấy chục lần.

Lại có một bà lão tóc trắng đi lên trước, trong tay không có lấy thứ gì, chắc đến tìm vận may muốn nhìn một chút sung nhan của Công chúa điện hạ.

Một thủ vệ đi qua nói.

- Lão nhân gia, ngài trở về đi, điện hạ vừa hồi phủ, ngày hôm nay chắc sẽ không xuất phủ đâu.

Bà lão giương mắt hỏi.

- Đoan Dung công chúa ở bên trong à?

Thủ vệ kia nhìn bà lão một cái, tưởng rằng lão nhân lỗ tại không tốt, giọng nói đề cao, la lớn:

- Lão nhân gia, Công chúa vừa mới hồi phủ, ngài đợi trời sáng lại đến!

Bà lão liếc một cái hắn, lạnh lùng nói.

- Khi nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, không ai coi là người bị câm đâu!

Nói xong trực tiếp quay người rời đi.

Thủ vệ kia nhìn bà lão một cái, chỉ cảm thấy bà lão này không giống những bà lão khác lắm, tới một chuyến không vì nhìn Công chúa, ngay cả một quả trứng gà cũng không mang theo.

Bên trong phủ công chúa.

Tuy rằng, Như Nghi các nàng muốn rời khỏi, nhưng mà trước khi rời đi vẫn có chuyện quan trọng còn phải căn dặn Dương Liễu Thanh.

Đây là một tiểu viện độc lập, Lý Dịch và nàng ngồi trong sân bên cạnh bàn đá, nâng chung trà lên, làm trơn bờ môi mới nói.

- Người được bách tính ủng hộ, đây là chỗ ưu thế của ngươi, nhưng mà nếu như chỉ có bách tính ủng hộ thì sẽ còn thiếu rất nhiều, họ có thể giúp người ngồi vào vị trí kia, lại không thể giúp người quản lý quốc gia, trừ cái đó ra, ngươi còn phải tranh thủ sự giúp đỡ của những người đọc sách nữa.

Lý Dịch lời còn chưa dứt, ngẩng đầu nhìn một bà lão đã đi vào nội viện, lập tức đứng dậy.

Phủ của Công chúa được canh phòng nghiêm ngặt, khu nhà nhỏ này cửa cũng có không ít thủ vệ, xem như Vệ Lương và Trần Thanh cũng đều cần phải thông báo qua thì mới có thể đi vào tới đây.

Có một vị bà lão vô cùng lạ lẫm xuất hiện ở đây, vốn là một chuyện thực kỳ quái.

Kỳ lạ là bà lão cứ như vậy tùy ý đứng ở nơi đó, lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Bà lão đi vào sân, nhìn Lý Dịch rồi bình tĩnh hỏi.

- Đoan Dung Công chúa đang ở nơi nào?

Dương Liễu Thanh đưa lưng về phía cửa khi nghe vậy đang muốn đứng lên, Lý Dịch đi đến bên cạnh nàng, tay phải đặt ở bả vai nàng rồi hướng phía dưới ép một chút, hắn hỏi bà lão kia một câu.

- Bà tìm công chúa điện hạ để làm cái gì?

- Có người nhờ ta lấy tánh mạng của nàng ấy.

Bà lão thản nhiên nói một câu, bóng người nhoáng một cái, tốc độ đột ngột tăng, một chưởng vỗ về phía của Dương Liễu Thanh.

Sớm tại lúc bà mở miệng, Lý Dịch đã nắm lấy bả vai của Dương Liễu Thanh nhẹ nhàng đẩy ra, đẩy cả người nàng qua một bên, hai tay nâng lên dùng bàn tay, đối đầu với bà lão kia.

Hắn đạp đạp lùi lại phía sau mấy bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, ở ngực cuồn cuộn khó chịu, bà lão này, lại còn mạnh hơn Như Ý!

Lúc này, bà lão kia đã mở tay làm một chưởng chộp tới cổ của hắn.

Hai năm trước, Lý Dịch đã có thể yên vị ở hai mươi vị trí đầu Thiên bảng, thời gian hai năm, bởi vì nguyên nhân Quy Tức Công nên thực lực của hắn mỗi ngày đều đã tăng lên, mỗi lần so chiều với Bạch Tố đã bước vào top năm Thiên bảng, thắng bại cũng ở tỉ lệ năm năm, thế mà không tiếp nổi một chiêu của bà lão này!

Coi như bà không phải Tông Sư, cũng cực kỳ khó tiếp cận.

Đối mặt với từng đòn của bà, Lý Dịch bày ra sắc mặt bình tĩnh, đứng tại chỗ.

Thân thể bà lão kia cũng dừng lại, sau đó một tay đã dễ dàng đặt trên cổ người tuổi trẻ đối diện, lại cũng không còn cách nào tiến thêm, cũng không vận dụng được một chút sức lực nào, nội lực vận chuyển cũng trở nên ảm đạm và gian nan.

Ở bên cạnh bà, một cô gái trẻ dùng bàn tay tinh tế trắng nõn kia đặt trên cổ bà ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà sau đó nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

- Buông tay.

Bà lão nghe thể buông tay từ trên cổ người tuổi trẻ kia ra, Cô gái trẻ tuổi cũng buông cổ của bà ta.

Hai huyệt lớn của bà vừa rồi đã bị phong bế, một thân võ công đỉnh phong lúc này còn có thể phát huy ra đến chưa tới một thành.

Mà một thành công lực này dùng để đối mặt người tuổi trẻ kia cũng không bằng, chớ nói chi là vị Tông Sư tuổi trẻ đã phong bế huyệt đạo của mình cơ chứ.

Bà lão kia bị Bạch Tố chạy đến trói lại, Lý Dịch nhìn Như Nghi, mắt lộ ra nghi ngờ.

- Tông Sư?

Như Nghi gật đầu.

Trước kia Tông Sư cao cao tại thượng, hình như bây giờ trở nên không lợi hại như vậy, bỗng nhiên Lý Dịch có tự tin, có lẽ đời này hắn cũng có thể đụng chạm đến cấp độ này.

Giống như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Như Nghi lắc đầu nói sự thật.

- Bà ta bị thương, mà lại không nhẹ, bằng không thiếp thân không thể dễ dàng chế phục bà ta như thế.

Lý Dịch cũng có bị thương một chút, nhìn bà lão kia, tự nhủ lời nói của Từ Lão quả nhiên không thể tin, cái gì Võ Quốc không có gì khác

ngoài Tông Sư, bà lão này không phải ngoại lệ à, nếu như không phải ngày hôm nay Như Nghi có ở đây, hắn và nữ hoàng tương lai đã sớm lâm vào nguy hiểm mất rồi.

Nói Từ Lão thì Từ Lão đến, người hắn còn ở bên ngoài mà giọng nói đã từ ngoài cửa truyền vào.

- Nghe nói các ngươi bắt được một Tông Sư, ta muốn đến để xem một chút nha.

Trong tay hắn mang theo một cái đùi gà, cắn một cái, rồi ngậm cái đùi gà kia lên miệng, bước nhanh tới.

Đi đến một nửa, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, con mắt trừng lớn, miệng há to, cái đùi gà đang trong miệng hắn cũng vì thế mà rơi trên mặt đất.

Sau đó, bóng người hắn ngay tại trước mặt của Lý Dịch cũng dần dần trở thành nhạt, cuối cùng biến mất, chỉ để lại mặt đất một cái đùi gà bị mất một ngụm mà thôi.

Lý Dịch trừng to mắt nhìn một màn này, cho đến khi tàn ảnh kia đã biến mất.

Cường giả cấp bậc Tông Sư khủng bố như vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận