Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1151: Cầu Cứu



Chương 1151: Cầu Cứu


Chương 1151: Cầu Cứu

Khi công tử trẻ tuổi nọ đi ra tiểu viện, trên mặt hắn ta mang theo một ý cười thản nhiên.

Vị nữ tử gọi Lý Như này rốt cuộc cũng không thể chịu nổi mị lực công tử Thứ Sử của hắn.

Tuy hắn đã có mấy thê thiếp, có tiểu thư khuê các, cũng có danh kỹ thanh lâu, trong sạch đàng hoàng gì gì đó đều có đủ, nhưng mà khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy vị Lý Cô nương này, hắn lập tức biết nàng ta không giống với đám yêu diễm tiện hóa, cả ngày chỉ biết tranh giành tình cảm trong nhà mình.

Trên người nàng ta có một loại khí chất độc đáo, loại khí chất cuộc đời hắn hiếm khi thấy được.

Dạng nữ tử như vậy, nếu có thể ôm vào trong lòng, chỉ sợ đó là đỉnh phong cả đời của một nam nhân.

Hắn đã hơi sốt sắng không chờ đợi nổi, tăng tốc bước nhanh hơn.

Bên trong tiểu viện, Lâm Dũng nhìn Lâm Uyển Như, lo lắng hỏi:

- Tiểu thư à, tại sao người có thể đồng ý cái tên họ Mã kia chứ? Nếu ngươi gả cho tên đó thì chẳng phải sẽ không gả được cho Lý huynh đệ sao?

Nghe Lâm Dũng nói như vậy, ngay cả Tú Nhi cũng nhịn không được lườm hắn ta một cái, nói.

- Ngươi bị ngốc phải không? Phong thư này truyền về thì Lý Công tử mới biết chúng ta đang ở tại Phủ Thứ Sử, bằng không Thắng Châu biển người mênh mông, lại còn loạn lạc, hắn biết đi đâu mà tìm chúng ta chứ?

Lâm Dũng gãi gãi đầu, lo lắng nói.

- Nhưng nếu như, nếu như Lý công tử tới không kịp.....

- Cũng chỉ có thể làm như vậy trước.

Lâm Uyển Như thở dài, mấy năm nay nàng vào năm ra bắc, nhìn thấy vô số người, vị công tử Thứ Sử này nhìn mặt ngoài thì rất khiêm tốn, kì thực trong lòng thô bạo. Nói chuyện với người như vậy thì phải lá mặt lá trái, lúc này nên giả vờ đồng ý hắn ta trước thì mới có thể kéo dài thời gian được. Còn nếu nàng cứ từ chối với thái độ cường ngạnh, như vậy sẽ chỉ càng nhanh chọc giận hắn ta....

Lâm Uyển Như nhìn sang bên cạnh, nói:

- Tú Nhi, đi lấy bút mực đến đây.

Chỉ chốc lát sau, Tú Nhi bưng giấy bút tới, lẩm bẩm liên tục:

- Lý công tử, ngươi mau tới cứu chúng ta đi...

Công tử trẻ tuổi cầm một phong thư trong tay, hắn tùy tiện mở thư ra rồi đọc nội dung, sau đó mới hài lòng gật đầu.

Rốt cuộc thì nàng ấy không có bày trò gì, phong thư này chính là một phong thư gửi người nhà vô cùng bình thường, nội dung trong thư nói nàng sắp gả chồng, không thể mời cha mẹ tới đây, làm nữ nhi bất hiếu..... Đại loại như vậy.

Sau khi công tử trẻ tuổi đọc đi đọc lại lá thư kia, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới gấp thư bỏ vào trong phong thư lần nữa, sau đó ra lệnh cho một tên hạ nhân.

- Nhanh chóng đưa phong thư này tới Liễu Châu, nhớ vấn an nhạc phụ nhạc mẫu thay ta.

- Vâng, Công tử!

Hạ nhân kia đáp một tiếng, sau đó cầm thư nhanh chóng chạy xuống.

Công tử trẻ tuổi đi đến vừa, hơi không kiên nhẫn hỏi một lão giả.

- Lâu quá vậy, rốt cuộc thì người tính toán xong chưa?

- Tính xong rồi, tính xong rồi.....

Lão giả khép quyển thư tịch rất dày đang cầm trên tay lại, vội vàng nói:

- Hồi công tử, ta đã kết hợp ngày sinh tháng đẻ của ngài và Lý cô nương để tính toán, ngày tốt gần đây nhất chính là ba tháng sau.

- Ba tháng?

Công tử trẻ tuổi nghe vậy, cau mày một cái, nói.

- Ba tháng quá lâu, có ngày nào gần hơn nữa không? Tối đa một tháng, nhiều hơn thì bổn công từ chờ không được....

- Một tháng à...

Lão giả do dự một chút, nói.

- Một tháng thì có là CÓ, chỉ là.....

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là không có cát lợi như ba tháng sau.

Công tử trẻ tuổi khoát tay, nói.

- Mặc kệ nó, tối đa là một tháng, người xem đó mà làm đi, làm tốt thì có thưởng, còn nếu làm không xong thì...

Hắn lạnh lùng liếc lão giả kia một cái, lão giả vội vàng nói.

- Hai mươi tám ngày sau chính là một ngày lành tháng tốt, công tử yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ an bài thỏa đáng cho Công tử.....

Bên trong viện nhỏ, Tú Nhi đếm đếm ngón tay.

- Hai mươi tám ngày à, từ nơi này tới Liễu Châu cũng gần nửa tháng, tới nhanh đi, chắc chắn phải tới nhanh lên.....

Liễu Châu, một chỗ trạch viện nào đó.

Hai vị sư phụ đã đi ra ngoài vài ngày, không ai giám sát Lý Đoan luyện công, tất cả mọi người còn đang bận rộn thu dọn đồ đạc, Lý Đoan đi tới đi lui trong sân, cảm thấy hơi nhàm chán.

Ngay cả Lý Mộ cũng đang thu thập tay nải nhỏ của mình, Lý Đoan không có gì nhiều để thu thập, hắn luyện công một lát sau đó càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.

Hắn nhìn về một hướng, do dự một giây rồi cất bước đi về phía đó.

Tiểu di đã lâu rồi không đét mông Lý Đoan, cho nên sự sợ hãi tiểu dì trong lòng hắn đã giảm bớt một chút.

Hắn đi qua, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi:

- Tiểu di, chúng ta sắp phải đi rồi, phụ thân và sư phụ họ đi đâu vậy?

Như Ý nhìn sang Lý Đoan, nói.

- Đi đón dì Uyển Như.

Lý Đoan đã hỏi Phương bá bá rất nhiều lần, khi nào thì hắn mới có thể đổi xưng hô gọi dì Uyển Như là mẫu thân, nhưng mà Phương đại thúc luôn nói thời cơ chưa đến.....

Hiện tại bọn họ phải trở về, hẳn là phụ thân đi đón dì Uyển Như cùng trở về ở với mọi người.

Hắn cảm thấy thời cơ tới rồi.

Phương bá bá cùng đi với phụ thân, Lý Đoan không có ai để hỏi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Tiểu di, lần này dì Uyển Như trở lại thì ta sẽ gọi nàng ấy là mẫu thân à?

Liễu nhị tiểu thư nhướng mày, cúi đầu nhìn Lý Đoan, hỏi.

- Ai nói cái này với người?

- Phương bá bá nói.

Lý Đoan suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

- Lúc trước Phương đại thúc nói thời cơ của dì Uyển Như vẫn chưa tới, hiện tại thì thời cơ đến rồi phải không?

- Không biết.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu, ngay cả nàng đều nhận thấy được trong giọng nói của mình hơi bực bội.

Lý Đoan “A” một tiếng, ngay cả tiểu di cũng không biết sao? Có điều nếu tiểu gì không biết chuyện của dì Uyển Như, hẳn sẽ biết chuyện của mình đi?

Sau đó Lý Đoan ngẩng đầu, hỏi lần nữa.

- Vậy khi nào thì thời cơ của tiểu di tới, khi nào thì ta không gọi tiểu di là tiểu đi nữa, mà gọi là mẫu thân vậy?

Hắn nói xong rồi lại suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu:

- Nếu ta gọi người là mẫu thân thì người còn đét mông ta nữa không? Mẹ ta và nhị nương, tam nương các nàng ấy cũng không có đét

mông ta nha.....

Lý Đoan nói một hồi thì nhận thấy bầu không khí không đúng, hắn lập tức quay người chạy ra ngoài.

Mỗi khi hắn cảm nhận được không khí xung quanh tiểu di lạnh xuống thì là lúc cái mông của hắn gặp tai ương.

Nhưng mà cũng giống như trước đây, hắn vẫn không chạy thoát được.

Có điều lần này không giống như mấy lần trước, lần này bàn tay vả vào mông hắn cũng không có đau, không giống với mấy lần hắn bướng bỉnh khóc nháo trước đó.

Liễu nhị tiểu thư nhìn Lý Đoan, nhíu mày hỏi.

- Ai dạy cho ngươi những lời này hả?

- Không có ai dạy ta hết.....

Cái mông không đau, Lý Đoan có lá gan nói lời thật lòng, hắn kéo quần lên, nói:

- Ta muốn tiểu di cũng trở thành mẫu thân, nếu như vậy thì cả nhà chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn ở bên nhau....

Lý Đoan xoa xoa mông rời đi, tuy sự nghi ngờ trong lòng hắn còn chưa được cởi bỏ, nhưng mà hắn lại tìm được lối tắt để không bị đét mông nữa.

Bạch Tố từ bên ngoài đi vào, xoa xoa đầu Lý Đoan, sau đó đi tới bên cạnh Liễu nhị tiểu thư, đưa một phong thư ra, nói.

- Minh chủ, có một phong thư kỳ quái.

- Kỳ quái?

Bạch Tố gật đầu, nói:

- Người đưa thư nói có một vị cô nương “Lý Như gửi đến, nhưng mà ở chỗ chúng ta lại không có vị Cô nương nào tên Lý Như cả.....

Mặt sau phong thư có ghi địa chỉ, Liễu nhị tiểu thư nhìn, địa chỉ không có sai.

- Lý Như?

Nàng lẩm bẩm một câu, sau đó mở phong thư ra đọc. Đây là một bức thư bình thường, nói là vị cô nương gọi là “Lý Như” này gặp được một người nam tử mình ái mộ ở Thắng Châu, một tháng sau sẽ thành hôn. Hiện giờ Tế Quốc chiến loạn, không thể tiếp cha mẹ tới đây, bởi vậy viết một phong thư.....

Như Ý không quen biết vị cô nương gọi “Lý Như” này, nhưng mà nàng nhận ra được chữ viết trong bức thư, thật sự rất quen thuộc.

Người ban đầu dạy Như Ý viết chữ không phải Lý Dịch, mà chính là Lâm Uyển Như, bắt đầu từ câu “Bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ngọn đèn chập chờn”.

Trong thư nói nàng ấy đang ở Thắng Châu, sắp phải gả cho Công tử Thứ Sử Thắng Châu.

Phong thư này cách phong thư lần trước nói họ bị nhốt ở Thắng Châu chỉ có năm ngày.

Đây là một phong thư cầu cứu, họ bị nhốt ở Thắng Châu không bao lâu thì đã tiến vào Phủ Thứ Sử.

Nhưng mà bốn ngày trước thì Lý Dịch và nhóm người Thường Đức, Từ Lão đã xuất phát tới Thắng Châu rồi.

Họ còn không biết chuyện này, không biết Lâm Uyển Như đang ở trong Phủ Thứ Sử, mà còn chưa đến nửa tháng nữa thì nàng ấy sẽ bị buộc gả cho công tử Thứ Sử Thắng Châu.

Nếu họ đến Thắng Châu lại tìm không thấy Lâm Uyển Như, chỉ sợ còn phải trì hoãn thêm mấy ngày nữa, như vậy e là sẽ tạo thành hậu

quả khó có thể vãn hồi được.

Trên mặt Bạch Tố hiện lên vẻ lo lắng, nói.

- Minh chủ, để ta đuổi theo họ cho, chắc chắn phải nói việc này cho hắn biết!

Liễu nhị tiểu thư thu phong thư lại, cầm Thu Thủy lên, nói.

- Ngươi về Thục Châu cùng với mọi người trước đi, ta tự mình đi tìm hắn....



Bạn cần đăng nhập để bình luận