Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 835: Tại Sao Là Cô Gia?



Chương 835: Tại Sao Là Cô Gia?





----------------------

Sự thật chứng minh, trà nóng càng có tác dụng hạ hỏa hơn so với trà lạnh, một chén trà nóng, hỏa khí trên mặt Trần Cấp Sự Trung nhất thời tiêu giảm không ít.

Đặt chén trà xuống, sắc mặt Trần Trùng bình tĩnh nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Không biết Lý Huyện Hầu những ngày nay lại đang bận rộn việc gì?

Lý Dịch trong lúc nhất thời có chút không mò ra dụng ý khi Trần Trùng vừa rồi để lộ ra những tin tức kia, đến cùng là một chén trà lạnh, một chén trà nóng, nóng lạnh tương xung để não của lão phạm hồ đồ hay cố ý nói ra những tin tức hư giả này để nhiễu loạn tiết tấu của hắn, hoặc lương tâm phát hiện thật, đau lòng nhức óc, tính toán bỏ tối về sáng…

Quả nhiên, nói nhiều như vậy vẫn muốn nghe ngóng tin tức từ chỗ mình, rắp tâm cực kỳ không tốt, Lý Dịch nâng chung trà, cười nói.

- Còn có thể bận bịu việc gì, vài việc vặt mà thôi…

Trần Cấp Sự Trung đặt chén trà xuống, thở sâu, hỏa khí vừa mới đè xuống như lại có xu thế dâng lên.

Như cảm thấy trong phòng oi bức, Trần Trùng đứng lên, xốc lên rèm vải cửa sổ bên cạnh, đứng trước hành lang.

Hạ nhân Lý gia sớm đã thanh trừ sạch sẽ tuyết đọng, mấy ngày nay khí trời tuy ngày càng lạnh nhưng tuyết lại không còn tiếp tục rơi, trừ mái hiên lộ ra một chút màu trắng, những chỗ khác, rất ít nhìn thấy tuyết đọng.

- Đêm hôm đó, Diệu Ngọc đã muốn tới xem một chút, nàng sốt ruột mấy ngày qua, mấy đêm nay cũng không ngủ ngon giấc, mới tính hôm nay tới đây.

Trong miệng Trần Trùng thở ra từng đợt sương trắng, đưa lưng về phía Lý Dịch nói.

Lý Dịch nhìn qua mái ngói màu đen trên hiên, chậm rãi nói.

- Nơi này, tam tiểu thư muốn đến khi nào thì đến khi đó, không cần nhất định phải chọn lúc nào.

- Nhưng nơi này vẫn là họ Lý.

Trần Trùng quay lại nhìn hắn, ánh mắt phiêu hốt, biểu lộ có chút ngơ ngẩn.

- Lý Dịch, Lý Huyện Hầu, ngươi nói ta nên làm cái gì?

Trần Trùng giờ khắc này rất lạ, Lý Dịch trước đây chưa từng thấy hắn như thế.

Làm người âm ngoan, làm việc quyết đoán, không nhìn tình thâm, đây là ấn tượng của Lý Dịch đối với Trần Trùng, mà giờ khắc này, hắn chân chân chính chính cảm nhận được đối phương đang mê mang, do dự.

Tuy không biết hắn mê mang thứ gì, nhưng đại khái là một sự việc phi thường trọng yếu, vấn đề này, hắn không có cách nào trả lời.

Cách đó không xa, rèm cửa chỗ gian phòng bên kia đã bị người xốc lên, Trần tam tiểu thư đi từ bên trong ra.

Trần Trùng về nhìn Lý Dịch một chút, ánh mắt phức tạp.

Sau đó bước nhanh qua đón muội muội, chỉ là, còn chưa đi đến dưới hiên, cước bộ bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì có hai bóng người đã xuất hiện phía trước Trần tam tiểu thư.

- Không biết lão thân có thể nói cùng cô nương mấy câu hay không?

Lão phu nhân mắt mù được một vị phụ nhân dìu lấy, tuy hai mắt không nhìn thấy nhưng vẫn ngửa đầu ra như cũ.

Trần Diệu Ngọc sững sờ một chút, nghi ngờ nói.

- Không biết lão nhân gia…

Lão phu nhân cúi đầu, run rẩy nói nhỏ.

- Ngọc Nương… Là con gái của ta.

Nghe được cái tên này, thân thể Trần Diệu Ngọc run lên, sắc mặt lúc đầu vốn có chút hồng nhuận phơn phớt, trong nháy mắt tái nhợt, huyết sắc hoàn toàn bị rút đi.

Trần Trùng biến sắc, đang muốn đi qua lại bị một cánh tay duỗi ra từ phía sau đè bả vai lại.

Lý Dịch nhìn xem phía trước, thấp giọng nói.

- Có mấy lời nói ra, nàng sẽ dễ chịu hơn một ít.

Giống như bị rút đi linh hồn ra ngoài, ngơ ngơ ngác ngác đi vào gian phòng kế bên, hai tiếng “Ngọc Nương” vẫn như cũ tiếng vọng bên tai Trần Diệu Ngọc.

Cái tên này, sao nàng có thể quên, làm sao dám quên?

Phu quân nàng, thời điểm phu quân nàng sắp thành hôn nắm tay cô gái kia, rời bỏ nàng mà đi, cái tên này đã vĩnh viễn khắc trong lòng, cũng không có cách nào để xóa đi, mỗi một lần nhắc đến, vẫn sẽ cảm nhận được đau đớn không thua gì dùng đao khắc vào tim.

Phía trước truyền đến hai đạo tiếng vang để cho suy nghĩ của nàng trong nháy mắt thu hồi.

Lão phu nhân và phụ nhân ki, quỳ xuống đối mặt nàng.

Lão nhân gia phát ra tiếng nói nghẹn ngào.

- Cô nương, Hà gia chúng ta, có lỗi với ngươi…

Nhìn Trần Trùng bỗng nhiên trở nên nôn nóng, đi tới đi lui, song quyền nắm chặt, trên tay nổi gân xanh, Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Trần đại nhân, muốn lại đi vào uống chén trà hay không?

Trần Trùng không kiên nhẫn khoát khoát tay, đang muốn mở miệng, chợt dừng bước, khom người nói.

- Hạ quan tham kiến công chúa!

Ngạo kiều la lỵ vòng tay nhỏ ra phía sau, có chút thục nữ từ phía sau đi tới, gật gật đầu, nói.

- Ta muốn nói chuyện cùng tiên sinh một chút, ngươi trước đi sang một bên.

- Tuân lệnh!

Trần Trùng nghe vậy, liếc Lý Dịch một cái, quay đầu nhanh chân rời đi.

Ngạo kiều la lỵ lanh lợi đi đến trước mặt Lý Dịch, nói.

- Tiên sinh, ta không sợ đau, ta đã quyết định, về sau sẽ sinh hai đứa bé, một nam một nữ, vừa vặn…

Răng rắc!

Đang muốn đi đến dưới mái hiên, hai chân Trần Cấp Sự Trung uốn éo, thân thể lảo đảo, cả người thẳng tắp lăn xuống đất.

Hắn co quắp nằm trên mặt đất rét lạnh, ôm mắt cá chân, trán nổi gân xanh lên, ứa mồ hôi lạnh nhưng cũng không để ý chút nào, mà trừng to mắt, nhìn chằm chằm Lý Dịch đứng phía trên, miệng lại không thể thốt ra được lời nào.

- Ai nha, Trần đại nhân thế nào, làm sao không cẩn thận như vậy…

Lý Dịch kinh ngạc đi tới, khoát tay nói với một tên hạ nhân Lý gia.

- Nhanh, nhanh đi mời đại phu tới…

- Ngươi, ngươi…

Khắp khuôn mặt Trần Trùng đều lộ vẻ chấn kinh, thấp giọng nói.

- Ngươi, đại nghịch bất đạo…

Lý Dịch cau mày, ngồi xổm người xuống nhìn hắn, hỏi.

- Trần đại nhân nói chuyện này, ta làm sao đại nghịch bất đạo?

- Ta, ta vừa rồi cũng nghe được…

Trán Trần Trùng đều là mồ hôi lạnh, bởi vì đau đớn mà ngũ quan xoắn xuýt cùng một chỗ, nhưng không phải cạn lời vì điều này.

- Công chúa nói, nói muốn sinh con cho ngươi, hai, hai …

“A!”

Lời nói tư mật lại bị ngoại nhân nghe được, ngạo kiều la lỵ vốn đi tới nghe vậy, bụm mặt chạy mất, Lý Dịch xoa xoa mi tâm, nói.

- Công chúa còn nhỏ, nói ra lời không suy nghĩ, chẳng lẽ Trần đại nhân cho rằng ta là người không biết phân tấc?

Vẻ ngờ vực trên mặt Trần Trùng giảm xuống, xác thực, công chúa điện hạ có thân phận bực nào, nếu thật sự phát sinh chuyện này. Giờ phút này, hắn đã không thể đứng ở chỗ này nói chuyện cùng mình.

Sau đó hắn lại trầm mặt, nói.

- Thân thể công chúa điện hạ thiên kim, cho dù các ngươi ngày thường rất thân cận, những chuyện này cũng phải chú ý, may mắn hôm nay chỉ có bản quan nghe được, vạn nhất truyền đến lỗ tai bệ hạ…

Câu nói này… Lý Dịch nghe sao cũng có chút kỳ quái, cái gì gọi là may mắn hôm nay chỉ có hắn nghe được, đây coi như bất hạnh mới đúng.

Bất quá, Thọ Ninh nói vớ nói vẩn đã quen, có thời gian cũng không thu liễm trước mặt lão hoàng đế, trừ chính nàng ra, không có ai xem những lời này là thật cả.

Dù vậy, cũng cần bỏ ra chút thời gian nghiêm túc nhắc nhở nàng những chuyện này, nếu cứ tiếp tục, để người dụng ý khó dò nghe được, không chừng sẽ chụp cho hắn cái mũ dụ dỗ công chúa…

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, gật gật đầu.

- Trần đại nhân yên tâm, ta làm việc từ trước đến nay không thẹn với lương tâm, về sau sẽ nhắc nhở công chúa.

- Không thẹn với lương tâm?

Trần Trùng lạnh hừ một tiếng.

- Cũng bao gồm lần trước cho bản quan và Tằng thị lang ăn sủi cảo không chín?

Lý Dịch giật mình, kinh ngạc nói.

- A, chưa chín?

- Sự việc đã qua, về sau đừng nhắc lại, các ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ các ngươi.

Trong phòng, Trần Diệu Ngọc đã nâng đỡ lão nhân, bình tĩnh nói một câu, sau đó đẩy cửa ra đi ngoài, lúc nhìn thấy tình hình trong viện, hơi biến sắc mặt, bước nhanh đi qua, ân cần hỏi thăm.

- Nhị ca, huynh làm sao?

Trên mặt Trần Trùng lộ ra một tia gượng cười, nói.

- Bị trượt, không cẩn thận té một cái.

Răng rắc!

Cổ tay lão giả dơ bẩn kéo ra lắc vài cái, đứng dậy từ tốn nói.

- Chỉ bị trật, không có gì đáng ngại, sau khi trở về tĩnh dưỡng năm ba ngày thì có thể đi lại bình thường.

Trần Trùng kinh ngạc đụng mắt cá chân mình một chút, phát hiện quả nhiên không còn đau nữa, ngẩng đầu hỏi.

- Ta bây giờ có thể đứng lên?

- Nếu như ngươi không cảm thấy mông bị lạnh, có thể ngồi thêm một chút.

Lão giả dơ bẩn dứt khoát nói một câu, phất tay áo rời đi.

Lý Dịch cười cười, nói.

- Tính khí đại phu nhà chúng ta có chút khó chịu, bỏ qua cho…

Đưa Trần tam tiểu thư cùng Trần Cấp Sự Trung khập khiễng rời đi, lúc trở về, luôn cảm giác giống như mình đã quên mất cái gì, một thời khắc nào đó, mới mãnh liệt cả kinh hô.

- Canh của ta!

Cũng may có Tiểu Hoàn nhìn dùm, không có bỏ qua thời gian, Lý Dịch múc một bát canh, ngồi trước giường, thổi nguội rồi mới đút tới miệng Như Nghi.

Như Nghi nhấm nháp mấy lần, lắc đầu nói.

- Như thế này rất kỳ quái, tướng công để đó, thiếp thân tự mình làm.

- Nghe lời, ta rất ít đút cho người khác.

Lý Dịch đặt thìa lên miệng thổi một chút, nói.

- Không tin nàng hỏi Như Ý một chút, khi đó, ta trực tiếp…

- Trực tiếp cái gì?

Liễu nhị tiểu thư đi ra từ trong phòng, cầm một cái chén nhỏ, phối hợp múc một bát, nhìn Lý Dịch hỏi.

- Trực tiếp, ừm, trực tiếp…

Lý Dịch nhìn nàng đang cầm cái muỗng, lập tức nói.

- Buông xuống, canh này, canh này… Muội không thể uống…

- Vì cái gì?

Liễu nhị tiểu thư nhíu mày nhìn hắn.

Cũng không thể trực tiếp nói cho nàng tác dụng lớn nhất của canh này là lợi ngực, nàng uống sẽ căng ra, đến lúc đó lại chụp cho hắn một mũ vô sỉ lưu manh, Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Canh này, chỉ sau khi có hài tử mới được uống, không phải vậy, không phải vậy sẽ… Nói chung, chờ muội sau này có hài tử, ta sẽ cố gắng nấu cho muội uống.

Tiểu Hoàn vốn đang cầm một cái bát từ trong phòng đi ra, nghe được cô gia nói không có sinh con không thể uống canh này, lại buông bát xuống.

Sau đó như nghĩ tới chuyện gì, nghi ngờ nói.

- Kỳ quái, nhị tiểu thư có hài tử, tại sao cô gia phải nấu canh a?

Bạn cần đăng nhập để bình luận