Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 985: Chương 985








________________

- Yêu ai?

Lý Dịch nhìn đình viện trống rỗng, nghi ngờ hỏi một câu.

Chẳng qua hắn chỉ muốn hỏi lão giả lôi thôi thử, tỉ lệ đời này của hắn trở thành Tông Sư lớn bao nhiêu, dù sao nếu như Như Ý và Minh Châu đều bị ngăn trước cửa Tông Sư chậm chạp không thể tiến thêm một bước, hắn vẫn có cơ hội vượt lên trước, xây lại tự trọng của đàn ông.

Hắn mới nói yêu người nào?

Thường Đức sao?

Chỉ nghe nói đánh nhau nhiều nảy sinh tình bạn, nhưng chưa từng nghe nói đánh nhau nhiều lại thành tình yêu, chẳng lẽ hai người này là cây kim với cọng râu nhìn nhau càng ngày càng vừa mắt, phát triển thành yêu đương?

- Dịch nhi.

Nghe tiếng gọi từ sau lưng truyền đến, Lý Dịch quay lại nhìn thấy lão phu nhân đứng trước cửa nhìn hắn.

- Con đi vào với ta một chút.

Lão phu nhân quay người đi vào trong phòng, Lý Dịch không do dự, theo sau.

Lão phu nhân rất quan tâm tới việc Lý gia khai chi tán diệp, lần này đã chọn trước ngày tốt thiệp mời cũng viết xong, chỉ chờ phát đi, nhưng lại gặp Quốc Tang, trong lòng bà có chút tiếc nuối.

Thời gian một tháng qua, bà mịt mờ nói với hắn hai lần, đều bị hắn cố gắng né tránh, xem ra bà đã chờ không nổi nữa.

Lão phu nhân cất vò rượu vào trong phòng nói:

- Khi còn sống, tiên để đối xử không tệ với con, và Lý gia, nay Tiên Đế băng hà, Con đương nhiên sẽ đau khổ, nhưng chuyện cũ đã qua, người còn sống cũng nên sống thật tốt còn có Như Nhi, Túy Mặc và Đoan Nhi không nên thương nhớ quá độ.

Lý Dịch cười cười, gật đầu đáp lời.

- Tôn nhi biết.

Trong khoảng thời gian đầu, tâm tình của hắn quả thực không tốt, đó là bởi vì từ khi lần đầu quen biết ở Khánh An phủ, quan hệ quân thần đã không chỉ còn là quân thần nữa, họ là quân thần cũng là bằng hữu, cho dù hắn vẫn luôn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất nhưng khi nó đến vẫn còn có chút không thể chấp nhận được.

Nhưng giống như lão phu nhân nói, chuyện cũ đã qua, người còn sống phải sống thật tốt quá phận chìm đắm trong đau khổ, là không chịu trách nhiệm với tương lai, là biểu hiện một kẻ hèn nhát.

- Ngày hôm nay, bệ hạ không tới?

Lão phu nhân hơi gật đầu, đột nhiên hỏi.

Lý Hiên làm Hoàng Đế thật sự không làm việc đàng hoàng, ba ngày thì hai ngày chạy sang Lý gia, thỉnh thoảng Lý Dịch và Như Nghi đi qua, Lý Dịch giải thích với lão phu nhân.

- Hôm nay hắn không tới, con và Như Nghi mới trở về từ Phù Dung viên.

Lão phu nhân nhìn hắn, hỏi.

- Từ khi con với bệ hạ quen biết cho tới bây giờ, đã bốn năm rồi?

Lý Dịch ngẫm lại, nói:

- Không đến bốn năm.

Hắn với Lý Hiên quen biết tháng bảy Cảnh Hòa năm thứ nhất, bây giờ là tháng ba Cảnh Hòa năm thứ năm, còn bốn tháng nữa mới được

bốn năm.

- Bốn năm, cũng không ngắn...

Lão phu nhân than nhẹ một tiếng, nói:

- Có thể được hai vị đế vương tin tưởng, là phúc phận của Lý gia, nhưng con phải nhớ kỹ, bệ hạ là bệ hạ, đã không còn là Lý Hiên thế tử

năm đó.

Đều nói gần vua như gần cọp, từ xưa đến nay, chim bay càng cao càng mất nhiều trong đó cay đắng nhiều vô số, cũng như đế vương vốn nên lãnh khốc vô tình.

Không chỉ lão phu nhân đa số mọi người đều cho rằng như vậy.

Nhưng mà đế vương mà Lý Dịch biết không phải như thế.

Nhân từ của Tiên Đế không chỉ đối với triều chính mà còn đối với người cũng như thế, sau khi Lý Hiên trở thành Hoàng Đế, tính tình không thay đổi chút nào, hắn không phải một vị Hoàng Đế đủ tư cách, hành động thẳng thắn thoải mái, chuyện lão phu nhân lo lắng, ít nhất trước mắt sẽ không xảy ra.

Hắn tin tưởng Lý Hiên, nhưng người khác lại không tin.

- Từ xưa đến nay, coi vua là trời không thể thiếu.

Lão phu nhân nhìn hắn, thở dài lần nữa, nói.

- Ta biết bệ hạ với con quen biết tâm đầu ý hợp, nhưng nhân tâm sẽ thay đổi, suy nghĩ vì Lý gia, Con vẫn nên cẩn thận không thể hãm sâu vào.

Lý Dịch trầm ngâm khá lâu, cúi đầu xuống, nói.

- Tôn nhi ghi nhớ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám ThiênTaThần

- Ta vẫn rất hâm mộ ngươi, trên danh nghĩa cũng chỉ có một Kim Tử Quang Lộc Đại Phu.

Hai tay Lý Hiên gối sau ót, nằm trên ghế xích đu, nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm.

- Vợ xinh thiếp đẹp, không có công việc quấn thân, tiêu dao thoải mái, cuộc sống kiếp này còn mong gì hơn?

- Ngươi muốn cưới thiếp?

Lý Dịch ngồi bên cạnh bàn đá nhìn hắn, nói:

- Muốn thì làm, hậu cung ngươi đơn giản như thế cũng nên thêm nhiều người một chút để đông đúc hơn.

Lý Hiên quay lại nhìn hai nữ nhân đang ở trong phòng, lúc này trong lòng mới thả lỏng, nói:

- Chúng ta không giống nhau, ta có Thấm Nhi đã đủ rồi.

Đột nhiên Lý Dịch hỏi:

- Vị Trầm huynh kia thế nào rồi?

- Trầm huynh

Lý Hiên ngẫm lại, nói.

- Hắn đã tốt nghiệp Viện Toán Học, ta cảm thấy hắn rất thích hợp với Viện Khoa Học cũng không biết tại Bộ sẽ để hắn đi đâu, ta đang chuẩn bị thu nhận hắn.

Nói xong lại cảm thấy không đúng, nhìn Lý Dịch, nói.

- Ngươi đừng đổi chủ đề, hoàng đế là ta đây, làm còn không được tiêu dao như Hầu Tước, thật quá không có thiên lý.

Lý Hiên canh cánh trong lòng với việc này, do dự một chút, nói.

- Tần Tướng đã ba lần cáo lão từ quan, đều bị ta khuyên trở về, đợt này Tần gia bị biến đổi lớn, Tần Tướng nản lòng thoái chí, thân thể cũng không tốt như lúc trước, nếu hắn đã định đi, ta sẽ đồng ý cho T cáo lão. Sau khi Tần Tướng từ quan, vị trí Hữu Tướng còn trống trong triều, người có năng lực đảm nhiệm vị trí này cũng chỉ có ngươi, đến lúc đó người với Minh Châu trai gái xứng đôi vừa lứa cấu kết với nhau làm việc xấu.

Lý Dịch chỉ Lý Hiên, nhìn phía sau hắn, nói.

- Hắn mắng cô.

Minh Châu mới luận bàn với Như Ý xong, chắc đã tắm rửa, tóc ướt sũng, Lý Hiên từ trên ghế nhảy dựng lên, nói.

- Ta đi xem Tiểu Nhị một chút.

Minh Châu là công chúa cao quý, trên người vẫn luôn có một khí chất anh hùng không thua nam tử, tia khí chất hào hùng kia đến cả Liễu nhị tiểu thư cũng không bằng.

Nói một cách khác, Liễu nhị tiểu thư nữ tính hơn so với Minh Châu.

Lời này đương nhiên không thể nói ngay trước mặt, nếu không tiếp đón hắn là hai nữ tử cùng đánh.

Nhưng, khi nàng vừa tắm rửa xong, khi nàng vén mái tóc ướt sũng lên trước mặt hắn, Lý Dịch cảm thấy hắn vẫn có chút chưa hiểu nàng.

Lúc này, Công chúa điện hạ còn có một chút, một chút xíu nữ tính.

Vén mái ướt sũng tóc ra sau đầu, nàng nhìn Lý Dịch, kinh ngạc nói.

- Ngươi nhìn ta làm gì, trên mặt ta bẩn hả?

Lý Dịch lắc đầu liên tục:

- Không có.

Nàng không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi.

- Hai ngày trước Thường tổng quản tới tìm người?

Lý Dịch nghi ngờ nói:

- Lão vẫn chưa hồi cung sao?

Lý Minh Châu lắc đầu, nói:

- Lão chỉ ghé qua nơi này của ngươi, đi nhìn Kinh Đô một vòng, lại về Để Lăng.

Lý Dịch giải thích.

- Bệ hạ có mấy câu để hắn truyền lại cho ta.

- Phụ hoàng?

Tuy thân thế của nàng và Lý Hiên đã công bố, nhưng với Tiên Đế, nàng vẫn quen xưng hô như thế.

| Lý Dịch gật đầu.

Lý Minh Châu nhìn hắn, ngẫm lại, hỏi.

- Phụ hoàng nói gì?

Câu hỏi này nàng vốn không nên hỏi, nhưng bất kỳ chuyện nào có liên quan đến phụ hoàng, nàng đều muốn biết.

Lý Dịch ngẫm lại, nói:

- Bệ hạ nói, nhờ ta chăm sóc Cô và Lý Hiên.

Lý Minh Châu nhìn hắn, nói:

- Chuyện này, đêm hôm đó phụ hoàng đã nói qua.

Lý Dịch nhất thời im lặng, hắn cũng không thể nói cho nàng, phụ hoàng người mong ta sau này không được phụ cô, chờ khi nào Cô không muốn làm nữ hoàng nữa thì cùng cô sống với nhau?

- Bệ hạ còn nói, bây giờ Thọ Ninh chỉ là đứa bé, đợi khi nàng lớn lên, việc của chính nàng, tự mình nàng làm chủ.

Lý Minh Châu nhìn hắn, nghi ngờ nói:

- Đây là ý gì?

- Đúng vậy tiên sinh, đây là ý gì?

Nữ hài tử chạy từ trong phòng ra, ngẫm lại, có chút bất mãn nói.

- Người ta đã 14 tuổi, không phải tiểu hài tử.

Lý Dịch sờ đầu nàng, nói.

- Chờ tới khi nào, ngươi không nói mình không phải tiểu hài tử nữa thì không còn là tiểu hài tử.

Nữ hài tử nhanh chóng gật đầu, nói.

- Khi đó, chuyện gì của ta thì ta đều có thể làm chủ ư?

Lý Dịch gật đầu.

- Đây chính là khẩu dụ của phụ hoàng người, giống như Thánh chỉ.

- Ta biết phụ hoàng tốt với ta nhất!

Trên mặt nữ hài tử lộ ra nụ cười hưng phấn, ánh sáng trong mắt chớp động, lẩm bẩm.

- Chuyện gì cũng có thể làm chủ à, ta trở về sẽ nhờ Hiên ca ca viết một thánh chỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận