Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 695: Thứ Tốt!




Chương 695: Thứ Tốt!





----------------------

Loại hội nghị tổ chức định kỳ này cũng không phải chỉ ăn uống nói chuyện phiếm đơn giản. Ở nơi đây đều là thương nhân, lớn bé có đủ, nếu trò chuyện hợp ý, ý kiến nhất trí thì rất có thể sẽ hợp tác ngay tại chỗ.

Một ít quyết định giữa những thương nhân đỉnh cấp ở chỗ này thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hướng đi kinh tế trong tương lai của toàn bộ Phong Châu.

Đây mới là mục đích chủ yếu để tổ chức yến hội.

Bởi vậy, khắp nơi trong trang viên đều có chuẩn bị giấy bút, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người nào đó viết viết tính tính, thương lượng phân phối, phân chia lợi ích các kiểu.

Không biết có phải tất cả những người ở đây đều có thói quen mang theo sổ nhỏ giống như Lâm Uyển Như, không chỉ có chức năng làm bản ghi nhớ mà còn có thể ghi chép lại ý tưởng và linh cảm mọi lúc mọi nơi, Lâm Dũng đã từng nói, rất nhiều kiểu dáng đồ trang sức ở Phương Lâm Uyển đều do Lâm Uyển Như tự tay thiết kế, không chỉ như thế, thời khắc tất yếu còn có thể lấy sổ nhỏ ra giả vờ hỏi vấn đề, che giấu sự xấu hổ.

Nhưng trang giấy rơi ra kia cũng không phải phác họa kiểu dáng châu báu, cũng không phải bản ghi nhớ nào đó, mà đó chính là mô hình kinh điển tromh phương pháp vay tiền ghi sổ mà Lý Dịch liệt kê.

- Ngươi sao vậy?

Lâm Uyển Như kinh ngạc nhìn Lý Dịch, nghi hoặc hỏi.

- Ngồi yên, đừng nhúc nhích là được.

Lý Dịch ném một miếng dưa hấu vào miệng, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua về trung niên mập mạp phía người.

Lâm Uyển Như nhỏ giọng nói.

- Đó là gia chủ Tiền gia, mọi người đều gọi hắn là Tiền Tài Thần.

Nàng vừa dứt lời thì trung niên mập mạp kia đã bỏ trang giấy vào trong tay áo, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, hồi lâu sau mới quay người đi vào nơi có ánh đèn sáng hơn.

…. …..

Dựa theo thông lệ, mỗi lần hội nghị đều sẽ diễn ra hơn một canh giờ, phần lớn thời gian đều là mọi người tốp năm tốp ba giao lưu, khi kết thúc thì sẽ có một vị thương gia có thân phận có địa vị giảng mấy câu, trình tự đại loại là vậy…..

Có người cao hứng rời đi, cũng có người mất hứng mà về, mỗi một tràng hội nghị đều sẽ hoặc lớn hoặc nhỏ cải biến bố cục kinh tế sau này của Phong Châu.

- Vừa rồi…...tại sao ngươi không cho ta đi qua bên đó?

Trước cửa Phương Lâm Uyển, Lâm Uyển Như một đường trầm mặc rốt cuộc hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Loại phương pháp kia, cô có từng nói qua cho người nào không?

- Không có.

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Không có thì tốt rồi.

Lý Dịch gõ cửa sân ở bên cạnh, quay đầu lại dặn dò.

- Quên chuyện này đi, cũng không cần để bất luận kẻ nào biết cô hiểu được loại phương pháp kia, chí ít hiện tại vẫn chưa được.

Sự nghi hoặc trên mặt Lâm Uyển Như ngày càng sâu, khi nàng đang muốn hỏi lại thì cửa sân đã được mở.

- Ngày mai gặp lại.

Lý Dịch phất tay chào tạm biệt, sau đó quay người đi vào.

Lâm Uyển Như đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới lắc đầu, tạm thời không nghĩ về chuyện này nữa, nàng quay đầu lại nói với mấy hộ vệ Lâm gia.

- Chúng ta cũng trở về thôi.

- Sao trễ như vậy ngươi mới về?

Liễu nhị tiểu thư che miệng ngáp một cái, trong thanh âm tràn đầy uể oải.

- Cuối tiệc có một tên mập mạp dông dài quá lâu….

Lý Dịch đưa một bao giấy đựng đầy ắp thức ăn cho nàng.

- Mứt nhà này ăn rất ngon, nếm thử xem.

- Trễ quá rồi, sang mai rồi nói.

Liễu nhị tiểu thư tiếp nhận bọc giấy, mở ra cầm một khối mứt bỏ vào trong miệng, sau đó quay người đi vào trong nhà.

Lý Dịch cúi đầu nhìn một chút, phát hiện nàng đi chân trần, lắc đầu lải nhải.

- Mặt đất bẩn, lần sau đi ra nhớ phải mang giày...

Hắn bước vào nhà, trong phòng sáng đèn lên, nhưng rất nhanh đã dập tắt.

Tiền gia, dưới ngọn đèn dầu sáng choang, khuôn mặt béo múp của Tiền Tài Thần tràn đầy thần thái.

- Thứ tốt, thứ tốt!

Hắn vỗ vào đùi mấy cái, nhịn không được tán thưởng.

Tiền Đa Đa thò lại gần, hỏi:

- Cha, thứ gì tốt vậy?

Tiền Tài Thần khoát tay.

- Đi, đi phòng thu chi lấy sổ sách tháng trước tới cho ta.

Tiền Đa Đa nghi hoặc hỏi.

- Cha muốn lấy sổ sách để làm gì?

- Nhanh đi!

Tiền Tài Thần không kiên nhẫn la lên một tiếng, Tiền Đa Đa lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, hắn ôm một chồng sổ sách thở hổn hển đi vào.

- Đặt ở đây.

Tiền Tài Thần chỉ trên bàn, kéo đèn dầu về phía mình.

Tiền Đa Đa cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện, dùng ánh mắt nghi hoặc và tò mò nhìn cha mình.

Tiền Tài Thần cầm bút lông lên, trải một trang giấy ra, lật ra hai quyển sổ sách, sau đó bắt đầu ghi chép thứ gì đó.

Tiền Đa Đa chống cằm nhìn về phía đối diện, chỉ thấy các trang giấy không ngừng được lật qua lật lại, ánh đèn chập chờn, không bao lâu thì mí mắt hắn dần dần trở nên nặng nề.

Rầm!

Sắc trời đã sáng rõ, Tiền Đa Đa dụi dụi mắt, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, dựng lại cái ghế bị ngã, sau cùng lau nước miếng dính bên khóe miệng, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi:

- Cả một đêm cha đều không ngủ?

Tiền Đa Đa vừa dứt lời, Tiền Tài Thần cũng buông bút xuống, hắn giơ cánh tay lên, vươn vai giãn gân cốt, cảm thán nói:

- Già rồi già rồi, mới có một đêm mà thân thể đã không chịu nổi.

Tiền Đa Đa vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng đấm bóp vai cha mình.

- Đồ tốt….

Tiền Tài Thần cầm lên trang giấy đặt lên bàn.

- Tiền Đại Thông, Trịnh Huyền, Mã Vệ….. Đa Đa, con mau đi gọi mấy tên quản sự tới cho ta!

Tiền Đa Đa gật đầu nói:

- Vâng, thưa cha, cha nghỉ ngơi một hồi trước đi, con đi ngay đây!

Tiền Tài Thần xoa xoa giữa mày, cũng không hề có ý muốn nghỉ ngơi, hắn lại cầm một trang giấy lên, sờ sờ mớ râu ngắn ngủn trên cằm, viết thứ gì đó.

Chỉ chốc lát sau, Tiền Đa Đa từ bên ngoài chạy vào, nói:

- Cha, bọn họ đến rồi!

Tiền Tài Thần khoát tay, nói:

- Được rồi, con đi ra ngoài trước đi.

Tiền Đa Đa hơi nghi hoặc liếc nhìn một cái, trước khi đi cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.

Ba người được kêu tới đứng trong phòng, một người nam tử trung niên đứng giữa vừa cười vừa nói.

- Không biết chưởng quầy tìm chúng ta có chuyện gì?

Tiền Tài Thần liếc nhìn bọn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi:

- Đại Thông, ba người các ngươi đã theo ta bao lâu rồi?

- Hồi chưởng quầy, đã được năm năm.

Trên mặt nam tử trung niên đầu tiên hiện ra một tia nghi hoặc, theo sau mở miệng đáp.

Hai người còn lại liếc nhau một cái, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng, chưởng quầy rất ít khi hỏi những vấn đề này, chẳng lẽ muốn thăng chức cho bọn họ?

- Năm năm….

Tiền Tài Thần thở dài, nói:

- Năm năm, dưỡng con chó cũng biết vẫy đuôi, thế mà tại sao Tiền gia chúng ta lại dưỡng ra ba con bạch nhãn lang như các ngươi!

Nói xong câu này, Tiền Tài Thần đứng dậy, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, thân thể ba người kia đều run rẩy, lúc cả ba ngẩng đầu lên, giống như nhìn thấy một ngọn núi lớn, đè ép bọn họ.….

….

….

Sáng sớm, Lý Dịch đẩy cửa ra, trên đường phố đã có đông người qua lại, Phương Lâm Uyển bên cạnh cũng đã sớm mở cửa.

Hôm qua vốn dĩ trở về trễ, lại bị Liễu nhị tiểu thư lăn lộn tới tận đêm khuya, nói là hắn đánh thức nàng, một hai phải nghe hắn kể chuyện võ hiệp cho bằng được..….

Lý Dịch che miệng ngáp một cái, đang muốn xoay người quay vào nhà thì nhìn thấy Lâm Uyển Như từ đằng xa đi tới.

- Chào buổi sáng Lâm cô nương.

Lý Dịch vẫy tay chào hỏi.

Đêm qua hắn cũng không có giải thích quá nhiều thứ cho nàng ta. Uy lực của vay mượn ký sổ còn lợi hại hơn cả thiên phạt, làm không tốt sẽ ra mạng người, không đủ thực lực thì tốt nhất đừng dây vào.

Chuyện này đã sớm được xác minh tại Cảnh quốc.

- Chào buổi sáng.

Lâm Uyển Như hơi gật đầu chào lại rồi lướt qua trước mặt hắn đi vào cửa hàng.

Lý Dịch lắc đầu, đang định trở về chuẩn bị điểm tâm cho Liễu nhị tiểu thư, người mà đến giờ vẫn chưa rời giường thì bỗng nghe tiếng Lâm Dũng la lớn từ cửa hàng bên cạnh.

- Đi mau, đi mau đi, cái gì mà Anh Quốc lớn, Anh Quốc nhỏ, ăn mày thì mau đi chỗ khác, đừng quấy rầy chúng ta làm ăn!

Lý Dịch nghe vậy, bước chân khựng lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận