Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 939: Không Phải Họ “Lý” Kia!



Chương 939: Không Phải Họ “Lý” Kia!





----------------------

Mấy bóng người đứng bên bờ nhìn con thuyền ánh lửa lớn ngập trời dần trôi mất giữa sông.

Một hán tử có hình thể cường tráng bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Ngũ gia, có cần cho người đi theo kiểm tra không?

- Nếu hắn có thể sống sót thì cũng coi như tạo hoá của hắn.

Nam tử trung niên lắc đầu.

- Huống chi, hắn rốt cuộc cũng là người Tần gia, chết trong tay người Tần gia thì coi sao được…

- Sao có thể nói là tạo hóa được …..

Đại hán gãi đầu một cái, nói.

- Nếu chẳng may để hắn trốn thoát được, rồi mấy năm hay vài chục năm sau hắn trở về báo thù thì phải làm sao bây giờ? Chẳng phải trong kịch hay diễn như thế à, sau khi chịu hết nhục nhã, nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn chịu đựng, sau cùng trình diễn tiết mục xuất trận báo thù….

- Kịch thì cũng chỉ là kịch thôi, nằm gai nếm mật, nhẫn nhục báo thù nào có đơn giản như ngươi nói vậy chứ?

Đại hán gãi đầu một cái, nói.

- Nhưng ta lại cảm giác đoạn này hình như cũng không chỉ xuất hiện riêng trong vở kịch thôi đâu…

Nam tử trung niên suy nghĩ một chút, sau đó nói.

- Sai người đi theo kiểm tra một chút đi.

….

….

Thiên lao Đại Lý Tự.

Kinh Đô có rất nhiều đại lao, phạm nhân bình thường thì đại lao huyện nha hoặc phủ nha đã đủ giam giữ, phàm là gặp được án kiện trọng đại, hoặc tội phạm vô cùng hung ác mới có thể do Hình Bộ xuất mã.

Nếu vụ án dính dáng đến quan viên quyền quý Kinh Đô thì bình thường sẽ giao cho Đại Lý Tự xử lý.

Thôi gia, Thục Vương cùng những người liên quan đến vụ án đều bị giam giữ ở trong thiên lao Đại Lý Tự.

Trước cửa Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh vừa mới nhận được thông báo vội vàng đi tới, khom người nói:

- Hạ quan tham kiến công chúa điện hạ, tham kiến thế tử, tham kiến Lý đại nhân.

- Miễn lễ.

- Tạ công chúa.

….

Ba người nhóm Lý Dịch tới đây không phải để cười nhạo Thôi gia. Mặc dù Thôi Thanh Trạch Đã thú nhận tất cả hành vi phạm tội, nhưng còn rất nhiều chi tiết trong vụ án còn phải đợi điều tra hỏi rõ, Lý Dịch bọn họ chỉ đi theo Lưu Nhất Thủ tới xem một chút.

Dù sao thì người ngồi trong đại lao quan chính là Thôi gia, là đối thủ mà bọn họ đấu tranh mấy năm nay…..

Trong thiên lao, từng tiếng kêu rên vang lên, khi bọn họ đi ngang qua thì thanh âm càng chói tai kịch liệt, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Cho đến khi mọi người đi tới phòng giam tận cùng bên trong thì thanh âm mới dần dần nhỏ bớt.

Gia chủ Thôi Thanh Minh vừa mới tấn chức, chưởng quản Thôi gia không bao lâu, hiện tại đã không còn dáng bẻ hăng hái như trước đó. Hắn ta mặc một bộ y phục phạm nhân màu trắng bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, bị xích sắt khóa trong lao, khi cửa phòng giam mở ra, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lại nhanh chóng buông đầu xuống, trên mặt cũng không có biểu lộ gì.

Thôi Thanh Minh là một tên âm ngoan độc ác, vì đạt được mục đích mà không tiếc thủ đoạn, nếu như không phải gặp được đối thủ một lời không hợp liền lật bàn, vậy thì có thể miễn cưỡng coi như một tên Gian Hùng. Hắn ta cực kỳ kín miệng, vô luận Lưu Nhất Thủ có hỏi thăm như thế nào thì hắn ta cũng không hé răng một chữ.

Một tên quan viên Đại Lý Tự đứng sau lưng nhịn không được, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, đối phó loại phạm nhân mạnh miệng như vậy, dùng hình tra tấn là phương pháp hữu hiệu nhất….

Lưu Nhất Thủ phất tay.

- Mang ta đi phòng giam của Thôi Thanh Trạch.

Thôi Thanh Trạch là gia chủ tiền nhiệm của Thôi gia, hiểu biết khẳng định không ít hơn Thôi Thanh Minh, tính tình lại không giống Thôi Thanh Minh, là một chỗ đột phá tốt hơn.

Khi Lưu Nhất Thủ thẩm án, nguyên tắc từ trước đến nay là, trừ phi bất đắc dĩ lắm, nếu không thì sẽ tận lực không dùng hình. Mà khi hắn đánh vỡ nguyên tắc này, nhất định sẽ khiến cho phạm nhân bị thẩm vấn có được một ký ức khó có thể xóa bỏ tới tận kiếp sau.

- Lý Hầu Tước.

Khi cả ba đi ra phòng giam, Thôi Thanh Minh bỗng nhiên mở miệng nói một câu.

Lý Dịch, Lý Minh Châu và Lý Hiên đồng thời xoay người lại.

Thôi Thanh Minh vẫn cúi đầu như cũ, không nói gì nữa.

Lý Dịch nhìn hai người kia, nói.

- Các ngươi ra ngoài trước đi.

- Cẩn thận một chút.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch Một cái, gật đầu rồi quay người rời đi.

Trên mặt Lý Hiên đều là vẻ tò mò, Thôi Thanh Minh đã nói rõ chỉ muốn nói chuyện với một mình Lý Dịch, nhưng mà nếu vậy thì cũng đừng nói ngay trước mặt hắn như vậy chứ! Sự hiếu kỳ trong lòng hắn đang cháy hừng hực, thế mà lại chỉ có thể ngậm ngùi đi theo Lý Minh Châu rời khỏi đây.

Lý Dịch đi tới trước mặt Thôi Thanh Minh, hắn ta vẫn không có ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói.

- Chuyện kia do ngươi làm đúng không?

Lý Dịch không biết hắn ta nói tới việc nào, nhưng Thôi gia gặp chuyện, có việc nào mà không phải do hắn làm chứ? Vô luận Thôi Thanh Minh nói chuyện nào thì cũng không tính là oan uổng hắn.

Thôi Thanh Minh hơi nâng lên đầu.

- Là ngươi đã sai người tới trói bốn mươi tên quyền quý kia, bức bách Thục Vương rời kinh cũng là ngươi làm, Dư gia rơi đài, Trử gia rơi đài, là ngươi tác động ở phía sau, ngươi cũng là người biến lưu ly thành pha lê, suýt nữa dao động căn cơ Thôi gia…. Ta trăm triệu không nghĩ tới, ngay cả Tằng Sĩ Xuân cũng…. Sợ rằng hắn bị ngươi bắt được nhược điểm gì rồi.

Lý Dịch lắc đầu.

- Chuyện này ta e là ngươi hiểu lầm rồi, Tằng đại nhân là tự nguyện, cái này gọi là bỏ gian tà theo chính nghĩa.

- Bỏ gian tà theo chính nghĩa? Mấy câu này chỉ có thể lừa gạt mấy đứa trẻ ba tuổi mà thôi...

Thôi Thanh Minh khinh thường cười nhạo một tiếng.

- Cái gì là gian tà, cái gì là chính nghĩa, thắng làm vua thua làm giặc, người thắng là chính nghĩa, người thất bại là gian tà….

Lý Dịch cúi đầu nhìn Thôi Thanh Trạch.

- Ngươi gọi ta tới đây chỉ là để nói những thứ này thôi sao?

Trên mặt Thôi Thanh Minh lộ ra một nụ cười.

- Ngươi cho rằng mình đã thắng rồi sao?

Lý Dịch không có mở miệng, bởi vì hắn biết Thôi Thanh Minh Còn chưa nói hết.

- Ta thừa nhận, ngươi rất lợi hại, nếu Thục Vương điện hạ không có trêu chọc ngươi thì hắn và Thôi gia chúng ta cũng sẽ không lưu lạc tới cục diện hôm nay.

Thôi Thanh Minh lắc đầu, nói.

- Ngươi xác thực đã làm được, từng bước một khiến cho Thục Vương cách vị trí kia càng ngày càng xa, từng chút mà rút hết gân cốt của Thôi gia….. Ngươi có thể khống chế bá tánh nói cái gì, làm cái gì, ngươi có thế khiến cho tất cả quan viên quyền quý trong Kinh Đô ngay lúc ngủ cũng không có cảm giác an toàn, ngươi có thể làm cho trưởng hoàng tử bị trục xuất khỏi kinh đô, đại tộc trăm năm trước mặt ngươi cũng chỉ là một đám ô hợp….

- Nhưng mà ngươi cho rằng mình thật sự đã thắng sao?

- Tuy ngươi họ Lý, nhưng không phải họ “Lý” kia!

Thôi Thanh Minh cười lạnh hai tiếng, biểu hiện trên mặt lập tức biến thành dữ tợn, giọng điệu lại bình thản và lạnh nhạt.

- Bây giờ ngươi thắng càng nhiều thì sau này sẽ thua càng thảm, đương kim bệ hạ còn có bao nhiêu thời gian? Coi như Thục Vương không thể đăng cơ thì cũng sẽ có hoàng tử khác thay thế. Bọn họ có thể khoan nhượng loại người như ngươi xuất hiện tại Kinh Đô, xuất hiện ở Cảnh Quốc sao? Ngày mà tân hoàng đăng cơ thì cũng chính là ngày chết của ngươi!

- Còn có trưởng công chúa, ha ha, ngươi cho rằng có trưởng công chúa che chở thì ngươi có thể bình an vô sự? Đợi qua ít ngày nữa, nàng ta không biết còn có thể tự bảo vệ bản thân mình hay không nữa, lúc đó nàng ta còn tâm tình gì mà đi che chở ngươi nữa chứ?

Nụ cười lạnh trên mặt hắn dần dần biến thành cuồng tiếu:

- Lý Dịch, Lý Hầu Tước, Lý Đại Phu….. Ta sẽ ở dưới cửu tuyền đợi ngươi!

- Đi sớm hơn không có nghĩa sẽ lăn lộn tốt hơn.

Lý Dịch nhìn hắn, lắc đầu, nói:

- Ở dưới đó tạo dựng cơ nghiệp cũng không dễ dàng gì, trông coi cho tốt thứ của mình mới là chính đạo, tốt hơn hết ngươi đừng chờ ta làm gì...

…. ….

Lý Hiên dựa vào một mặt tường bên ngoài thiên lao, lẩm bẩm.

- Quan hệ của Thôi gia thật đúng rối loạn, lão tam Thôi gia lại có tư tình với đại tẩu...

Tuy nói vụ án mà Lưu Nhất Thủ điều tra là một vụ án đứng đắn, nghiêm túc, nhưng mà chung quy vẫn xen lẫn một ít thứ không đứng đắn trong đó.

Vốn dĩ chỉ để một tên hạ nhân Thôi gia chỉ ra hành vi phạm tội của Thôi gia, nhằm được xem xét giảm bớt hình phạt, lại không nghĩ rằng sẽ tuôn ra gièm pha như vậy...

Lý Hiên kinh ngạc vài câu rồi nhìn sang Minh Châu, thấy ánh mắt nàng ấy vẫn còn ngơ ngẩn nhìn về phía trước, dáng vẻ cực kỳ xuất thần, nghi ngờ hỏi:

- Minh Châu, muội nhìn cái gì đấy…..

- Minh Châu, Minh Châu….

Một bàn tay phe phẩy trước mắt Lý Minh Châu, nàng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lắc đầu trả lời.

- Không có gì, vừa rồi ta đang nghĩ ngợi một vài việc.

Lý Dịch từ phòng giam đằng xa đi tới, Lý Hiên vội vàng chạy đến, tò mò hỏi:

- Thôi Thanh Minh nói cái gì với ngươi vậy?

- Hắn nói khó thoát được kiếp này, nhờ ta đến lúc đó đốt cho hắn thêm một chút tiền giấy.

- Dựa vào cái gì….

Lý Hiên bĩu môi.

- Ai đốt thì cũng không tới phiên ngươi đốt, nhất quyết không đốt, để hắn ở dưới đó không có y phục mặc, không có tiền tiêu xài...

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, bờ môi nàng khẽ mở, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lý Dịch cười cười, không tiếp tục đề tài này, tiện tay chỉ vào một chỗ khác trong thiên lao, hỏi:

- Nơi đó ồn ào nhốn nháo, nhốt ai thế?

Một tên quan viên Đại Lý Tự vội vàng tiến lên, nói:

- Bên đó là quan viên Thục Châu đầu nhập vào Thục Vương, đi theo hắn làm rất nhiều chuyện ác, chờ xử lý xong Thôi gia thì sẽ xử trí bọn họ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận