Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 641: Bán Lưu Ly Từ Thiện





Chương 641: Bán Lưu Ly Từ Thiện

----------------------

Hòa thượng kia bị cấm vệ dẫn đi, sợ là sẽ không có kết cục tốt gì, Tuệ vương phi bị Hoàng hậu nương nương mang đi, Thôi quý phi cũng theo cùng, mảnh vỡ lưu ly trên mặt đất được quét sạch hết, trong điện không còn bầu không khí khẩn trương, mọi người bắt đầu đặt sự chú ý lên lưu ly phẩm.

Các quyền quý bắt đầu điên cuồng đấu giá với số ít các lưu ly phẩm còn dư lại, giá cả tăng vọt một đường, các hòa thượng người thì vẻ mặt tươi cười, người thì lo lắng, tượng lưu ly vốn không nhiều lắm đã bị rơi vỡ hai chiếc, từ nay về sau lại có thêm nhiều chùa miếu nắm giữ tượng lưu ly, vậy họ nên tự giải quyết thế nào, hấp dẫn tín đồ thế nào, thu hoạch hương khói thế nào đây?

Nam tử họ Trầm nhìn Trầm Tố, nói:

- Tố Tố, chúng ta đi qua thôi, mẹ và cô cô con đều ở bên kia.

Trầm Tố gật đầu, nói:

- Cha, ngài qua trước đi, con tới ngay.

Chờ cha mình đi rồi, Trầm Tố xoay người, nhìn người đằng sau, khẽ thi lễ nói:

- Vừa rồi đa tạ thế tử điện hạ.

Lý Hiên khoát tay, nói:

- Chuyện nên làm.

Sau đó, hắn lại hơi nghi ngờ mở miệng:

- Ngươi thật sự không biết Trầm Sổ sao?

- Đó là gia huynh.

Trầm Tố gật đầu, xoay người rời đi.

- Ta biết ngay mà!

Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ bừng tỉnh.

- Diệu Ngọc, thái y tới rồi, chúng ta qua bên kia đi.

Trần Trùng nhìn Lý Hiên một cái, liếc mắt thấy thái y lệnh xách hộp thuốc vội vã đi vào thì xoay người, đỡ tam tiểu thư Trần gia đi đến phía trước.

......

......

Lý Dịch ra khỏi hậu điện, vẻ mặt buồn bực. Thân thể của lão hoàng đế ngày càng không tốt, đã đến mức vừa nói hai câu đã thở không xong, lại thêm trạng thái cuồng công việc kia của hắn, có lẽ thật sự sống không quá hai ba năm.

Chắc chắn phải tiến hành kế hoạch sớm, làm vụ này xong thì bắt đầu chính thức mưu đồ đường lui, hai bút cùng vẽ, ít nhất đến lúc đó sẽ nhiều lựa chọn hơn.

Mọi người thấy hắn đi tới từ phía sau, sắc mặt dường như hơi khó coi, mỗi người tự có suy nghĩ riêng.

Tiết lão tướng quân đi tới, vỗ vai hắn, nói:

- Không sao đâu, không phải chỉ hai ba vạn bạc thôi sao, đừng nói ta là nhà các ngươi thiếu số bạc này chứ, bị bệ hạ dạy bảo một trận là nhẹ đấy, nếu là lão phu, sợ là phải đánh sưng cái mông tiểu tử ngươi rồi, một đống bạc mà đập vỡ như chơi...

- Đúng đấy, tiểu tử ngươi cứ vui thầm đi, bệ hạ chỉ dạy bảo ngươi một lát thôi, nếu người khác có lẽ lúc này đã rơi đầu luôn rồi...

Mã lão tướng quân cũng đi tới, nói.

Lý Dịch kinh ngạc, nói:

- Hai vị tướng quân hiểu lầm, vừa rồi bệ hạ không dạy bảo ta...

Quả thật vừa rồi lão hoàng đế không trách móc hắn, hai người chỉ đang cẩn thận thảo luận về việc phân phối của đút lót, Lý Dịch cuối cùng vẫn không thuyết phục được lão hoàng đế chuyện không thu thuế, vốn chính hắn cũng làm ăn không vốn, uổng mấy chục vạn lượng, nếu tiếp tục áp dụng một phần ba mươi thuế thì gần như có một vạn lượng bạc lại bị thất thoát đi...

- Khà khà, ngươi nói không bị dạy bảo thì không bị dạy bảo...

Hai vị lão tướng nhìn nhau cười, người trẻ tuổi thích sĩ diện, họ hiểu, với tính tình vắt cổ chày ra nước ấy của bệ hạ, hai ba vạn lượng mà bị hắn chà đạp như vậy, không la mắng mới lạ...

Gia chủ Vương gia đi ngang qua Lý Dịch, hai người đối mắt nhau trong một cái chớp mắt, trên mặt đồng thời lộ ra một nụ cười chỉ đối phương mới hiểu.

Tiết lão tướng quân sờ sờ cằm, nghi ngờ hỏi:

- Tiểu tử, từ, từ khi nào ngươi cấu kết với Vương gia vậy, đây chính là đại tài thần đấy...

......

......

- Hừ, xem ra bệ hạ đã bắt đầu bất mãn với hắn.

Vừa khác, trong góc, có người liếc mắt sang bên này, lạnh giọng nói.

Có một người khác lên tiếng đáp lại:

- Thị sủng mà kiêu, chuyện đến nước này, tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão.

- Nếu là như vậy, chúng ta có thể sau lưng đổ dầu vào lửa một phen, đến khi hắn thật sự không còn được Hoàng thượng sủng ái...

Trên mặt người này hiện ra ý cười khó hiểu,

- Khi đó, dù quý phi nương nương hay Thôi gia, Tần gia, đều sẽ không tha cho hắn.

Lý Dịch tùy tiện tìm một lý do lấy lệ đối phó đám người Tiết lão tướng quân, lúc đi qua đại điện thì hơi chú ý, doanh thu lần này sợ là ít nhất có ba mươi vạn lượng bạc, khó trách ánh mắt lão hoàng đế nhìn hắn vừa rồi tái cả đi. May mà đây là một vị Hoàng đế có liêm sỉ, có điểm mấu chốt, nếu đổi lại thành hôn quân nào đó, có khí giết người đoạt của luôn cũng không chừng.

Đi ra ngoài điện, Lý Dịch thấy Lý Minh Châu đang đứng một mình ở đó.

Nghe thấy tiếng bước chân sau mình, Lý Minh Châu quay đầu lại, nhìn hắn nói:

- Chuyện phụ hoàng nói với ngươi, hẳn không phải về tượng lưu ly chứ?

- Công chúa điện hạ, phải cố gắng đấy...

Lý Dịch đi qua, vỗ vỗ vai nàng, thở dài, xoay người rời đi.

Lý Minh Châu nhìn bóng lưng hắn, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ

Trong điện, một lưu ly phẩm cuối cùng đã bị một nhà quyền quý nào đó nắm vào tay, đến lúc này, tất cả lưu ly đều có chủ nhân mới rồi.

Mấy chục lưu ly phẩm, trong đó bao gồm những đồ vật chỉ Phật môn mới có thể sử dụng như tượng Phật, Phật châu, các quyền quý chỉ chân chính cầm tới được gần một nửa số ít còn lại, hôm nay đa số chỉ đến để giám thưởng một phen, lau mắt một chút mà thôi.

Các hòa thượng cũng không phải tận hứng mà về, chỉ có rất ít chùa miếu lấy được vật mình muốn, rất nhiều hòa thượng bắt đầu lo lắng vấn đề hương khói mai sau của chùa miếu mình...

Ngay vào lúc này, gia chủ Vương gia đi tới, cười nói:

- Thật trùng hợp, mấy ngày trước Vương gia mới vừa mua một nhóm lưu ly phẩm từ thương nhân nước ngoài, vốn định cất giấu nhưng thấy bệ hạ vì quốc gia, vì bá tánh bách tính mà quyên ra hết bảo vật trong cung, Vương mỗ cảm giác vô cùng hổ thẹn, quyết định bán các lưu ly phẩm ấy ra, bán được bao nhiêu sẽ quyên tặng một nửa cho quốc khố. Vương mỗ đã xin phép bệ hạ, ba ngày sau sẽ tổ chức bán lưu ly từ thiện tại Phù Dung viên, hi vọng lúc đó mọi người có thể nể mặt...

Mọi người nghe vậy đều sững sờ. Tuy nước ngoài vừa nhỏ vừa xa xôi nhưng lại sản xuất rất nhiều kỳ trân dị bảo, tất cả mọi người đều biết điều này. Vương gia mua một nhóm lớn lưu ly phẩm từ thương nhân nước ngoài, trông thì có vẻ mua với số lượng không ít.

Không ít người buồn bực do vừa rồi không mua được lưu ly phẩm, giờ phút này trong lòng đều dâng lên mấy phần hi vọng. Nếu còn một số lượng lớn lưu ly phẩm, vậy không phải xác suất mình lấy được rất lớn sao?

- Xin hỏi Vương huynh, Vương gia có chừng nào lưu ly phẩm?

Một vị trung niên đứng ra hỏi.

Gia chủ Vương gia cười cười, nói:

- Chắc chắn có thể khiến chư vị đến đây hài lòng.

Câu này đã nói lên rất nhiều điều.

Một hòa thượng hỏi:

- Xin hỏi có tượng Phật lưu ly không?

- Người nước ngoài ấy chính là ở Phật Quốc...

Gia chủ Vương gia chỉ nói một nửa.

Khuôn mặt vô số hòa thượng phát sáng.

Câu này nghĩa, không chỉ có tượng Phật, hơn nữa số lượng còn không ít...

Ai là thương nhân kinh đô đều biết, thương nhân nước ngoài quả thực là tài thần của họ, những đồ vật trân quý được mang đến có giá cả không cao, nhưng chuyền tay nhau bán đi, chính là lợi nhuận gấp mười mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần. Tiếc là thương nhân nước ngoài có thể gặp nhưng không thể cầu, Lý Bá Tước gặp được một lần, tặng công chúa một pho tượng, Vương gia cũng gặp phải một lần, trông có vẻ thu hoạch được càng nhiều hơn, tuy nói muốn hiến một nửa cho quốc khố, nhưng sợ rằng lần này kiếm lời được rất nhiều...

Mấy ngày nay họ cũng tìm kiếm thương nhân nước ngoài khắp cả kinh đô, vì sao chuyện tốt bực này không rơi xuống đầu họ nhỉ?

Đương nhiên, coi như rơi xuống đầu họ, họ cũng không thể vì nịnh nọt bệ hạ mà khi không ném ra mấy chục vạn lượng bạc giống như Vương gia....

Không biết bắt đầu từ khi nào, kinh đô nổi lên làn gió lưu ly, tại khu phố hay đầu đường cuối ngõ các Câu Lan viện, người người đều đang thảo luận, nghe nói bậc cửa Hàn Sơn Tự bị giẫm nát ba mảnh chỉ trong thời gian ngắn...

Chùa miếu nào không có tượng lưu ly thì không hoàn chỉnh, không hấp dẫn được đủ tín đồ, quyền quý nào không có lưu ly phẩm thì không phải là quyền quý chân chính, không có vài món lưu ly phẩm làm trấn gia chi bảo, ngươi dám nói ngươi là quyền quý?

Quyền thì có đấy, nhưng quý ở đâu?

Lưu ly đại diện cho thân phận, đại diện cho vận may, người người đều muốn lấy được...

Hiện tại, cơ hội này đã tới.

Trong nháy mắt, gia chủ Vương gia trở thành tiêu điểm của cả đại điện, đám người từng tốp từng tốp đi tới.

Thiện Thực Cục.

Chưởng thiện cũng sắp khóc:

- Lý Bá tước, Lý đại nhân, Lý viện trưởng, những phần táo này là nguyên liệu cần cho bánh táo ngọt vào sáng mai của Thôi quý phi, ngài ấy đích thân gọi đấy!

- Vậy để lại một nửa cho các ngươi nhé?

Lý Dịch ngẫm lại nói.

Chưởng thiện lắc đầu:

- Bảy phần, không thể ít hơn nữa!

- Sáu phần, không được thì ta bảo trưởng công chúa tới hỏi xem.

- Người đâu, mau đưa táo cho Lý Bá Tước...


Bạn cần đăng nhập để bình luận