Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 777: Chuyện Tốt Vô Cùng Lớn



Chương 777: Chuyện Tốt Vô Cùng Lớn





----------------------

- Liên quan tới việc quyên bạc, đột nhiên tiểu nhân cảm giác được việc lợi quốc lợi dân, chúng ta cần phải dành ra thêm một phần sức, chỉ có xây càng nhiều thư viện, mới giúp được cho càng nhiều hàn môn học sinh có thể đọc sách, mới có thể bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài cho đất nước.

Triệu viên ngoại càng nói càng nhập tâm, nói xong lời cuối cùng, biểu hiện trên mặt thay đổi trở nên vô cùng thành khẩn và tự hào.

- Cho nên, ta muốn quyên chút bạc vì thư viện, Lưu đại nhân chúng ta quay lại bàn tiếp chuyện này đi?

Lưu huyện lệnh gật đầu, cười nói.

- Triệu viên ngoại đã có tâm ý như thế, bản quan rất vui mừng!

- Đại nhân mời.

- Triệu viên ngoại mời.

Ba ngàn lượng bạc như Triệu gia nói cũng không phải một con số nhỏ.

Nhưng phấn đấu vì bạc cả một đời, vào giờ khắc này hắn đã không còn coi trọng đối với bạc của bản thân, chính thức bước đến vị trí này thì sẽ rõ ràng, có nhiều thứ không thể mua được bằng bạc.

Có một số việc cũng không thể giải quyết nhờ bạc.

Bởi vậy, trong lòng châm chước hồi lâu, hắn lại cho ra một con số.

Vừa rồi đáp ứng một trăm lượng, chỉnh một chút gấp ba mươi lần.

Lưu huyện lệnh vừa cười vừa nói.

- Triệu viên ngoại khẳng khái mở hầu bao, đến lúc đó, hàn môn học sinh ở thư viện nhất định sẽ nhớ kỹ ơn của ngươi.

- Đều là làm việc vì nước.

Triệu viên ngoại chờ đợi chính là câu nói này, hắn không có cách nào xác định lời nói vừa rồi của Lưu huyện lệnh thật hay giả, nhưng xem ra hắn sẽ không lừa gạt mình, dù sao đối phương cũng là một đại quan, không có khả năng làm ra việc lừa bịp.

- Còn có một chuyện, muốn nhờ Triệu viên ngoại.

Lưu huyện lệnh nhìn hắn nói ra.

- Đại nhân cứ nói, đừng ngại.

- Bản quan không mấy quen biết đối với thương nhân giàu có ở gần Kinh Đô, hi vọng Triệu viên ngoại có thể từ đi đường vòng một chút, dù sao sức lực một người có hạn, nếu có thể thì chọn người khẳng khái giống Triệu viên ngoại.

- Đương nhiên có thể, đại nhân yên tâm, việc này để trên người của ta!

Triệu viên ngoại liên tục trả lời, trong lòng tuôn ra một trận cuồng hỉ.

Tầm quan trọng của truyện này không cần nói cũng biết, thế mà Lưu huyện lệnh lại giao tránh nhiệm này cho mình, nếu hắn xử lý việc này êm đẹp, làm thỏa đáng, xa không nói, sau này ở trước mặt Huyện Lệnh đại nhân, khả năng sẽ có tiếng nói?

Đây chính là nỗ lực mà dùng ba ngàn lượng bạc cũng không mua được, vô luận có tính toán thế nào cũng sẽ không mua bán lỗ vốn.

Đương nhiên, cùng lúc đó, hắn lại nghĩ tới một việc khác.

Xác thực là Triệu gia có chút tiền tài, nhưng còn chưa đến mức tự cao tự đại cho rằng Triệu gia là thương nhân có tiền nhất Kinh Đô, một khi tất cả mọi người tụ tập lại, biết rõ chân tướng bên trong, không phải sẽ đều xông pha quyên tiền?

Đến lúc đó, hắn còn có thể chắc chắn được tên của mình có còn lưu lại trên viện bia hay không.

Dù sao, loại cơ hội lưu danh này, tin tưởng những người này sẽ không cự tuyệt.

Đương nhiên, vừa rồi hắn đã theo Lưu huyện lệnh đến nơi đó xác nhận qua, sau này khoản tiền này sẽ dùng để tề tụ một tòa thư viện, còn lại dùng để kiến tạo thư viện khác, một tòa thư viện không cách nào lưu danh, nhưng tổng lại thì sẽ có khả năng lưu danh, nhưng vì an toàn thì vẫn phải cẩn thận một chút.

Hắn vẫy tay với quản gia ở ngoài phủ, nói:

- Lại đi đến phòng thu chi lấy thêm hai ngàn lượng tới đây.

Chờ đến lúc hắn trở lại phòng cờ lần nữa thì vị hảo hữu kia đã đợi không kịp.

- Lưu huyện lệnh tới nơi này, có chuyện gì?

Một tên nam tử trung niên phúc hậu nhìn hắn, cực độ kinh ngạc hỏi:

- Ngươi biết Lưu huyện lệnh từ lúc nào?

Triệu viên ngoại cười thần bí, nói.

- Việc này tạm thời không vội, ta có một chuyện tốt vô cùng lớn, phải nói cho ngươi biết.

- Không hổ là Lý đại nhân.

Lưu huyện lệnh đi ra khỏi Triệu phủ, thở dài, lẩm bẩm.

- Cao, thật sự cao tay!

Năm ngàn lượng, nói đúng ra, phải là năm ngàn một trăm lượng bạc, lấy không tốn chút sức lực nào, thậm chí hắn không cần phải động khẩu, đối phương sẽ chủ động dính sát, giống như sợ mình sẽ không thu.

Quả thực so với việc đoạt tiền còn dễ dàng hơn.

Nhưng hắn biết, những quan viên lễ bộ kia, lúc đi trục môn bái phỏng nhận lạnh nhạt thế nào.

Quả nhiên một trời một vực!

Mà sau khi rời Triệu phủ, hắn còn nghĩ tới một việc càng trọng yếu hơn.

Thương nhân yêu danh không giả, nhưng có ít người tựa hồ như càng yêu danh!

Sợ rằng không qua mấy ngày, toàn bộ Kinh Đô sẽ náo nhiệt thêm lần nữa.

Một tên nha dịch đứng sau lưng hắn, hỏi.

- Đại nhân, hiện tại chúng ta đi đâu?

- Đến Hứa phủ.

- Hứa phủ nào?

- Hứa viên ngoại ở thành Nam.

Chưa tới nửa giờ sau, một vị lão giả bụng bứ như phụ nữ đang mang thai, khắp khuôn mặt đều là thịt mỡ tiến Lưu huyện lệnh đi ra khỏi phủ, cười ha hả nói.

- Đại nhân đi thông thả!

Lúc quay đầu lại, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.

- Đáng chết, việc trọng yếu như vậy thế mà họ Triệu kia không nói cho ta biết!

Sau lưng Lưu huyện lệnh, nha dịch kia hiểu được, cười nói.

- Đại nhân, ta biết, bây giờ chúng ta đi Chương chưởng quầy ngoài phủ!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

- Hì hì, phụ hoàng, người lại thua!

Loli ngạo kiều từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên, cao hứng hô to.

Thắng phụ hoàng mười ván, nàng có thể xuất cung đi chơi một lần, thắng phụ hoàng hai mươi ván, nàng có thể mang Vĩnh Ninh đi cùng, cho nên ngày ngày nàng đều tìm phụ hoàng đánh cờ, đã tích lũy được rất nhiều ngày, trong nội tâm nàng sớm đã có quyết định, chờ đến khi tích lũy đủ mười ngày cho hai người, nàng có thể cùng Vĩnh Ninh xuất cung, mười ngày cũng không cần trở về.

Cảnh Đế từ ái sờ đầu nàng, nói.

- Thọ Ninh đi chơi trước đi, phụ hoàng hơi mệt, buổi chiều chúng ta lại chơi tiếp.

- A.

Loli ngạo kiều nhu thuận gật đầu, tuy nàng cũng muốn sớm một chút tích lũy đủ để xuất cung nhưng thân thể phụ hoàng không tốt, nàng đã lớn nên cũng hiểu chuyện, không thể khiến phụ hoàng mệt mỏi.

Nhìn thấy nàng lanh lợi dứt bỏ, trên mặt Cảnh Đế hiện ra một tia áy náy.

Làm một phụ thân, dùng phương thức đánh cờ để giữ nữ nhi lại bên cạnh mình, trong lòng vẫn còn có chút áy náy.

Việc khó giải quyết nhất đã giao cho Minh Châu cùng Lý Dịch, mấy ngày nay không có quốc sự trọng yếu, thật vất vả mới có chút thời gian thanh nhàn, nhưng trong lòng hắn vẫn không yên tâm đối với mỗi một chuyện.

Hắn thu quân cờ lại, hỏi:

- Mấy ngày nay Minh Châu làm gì?

- Điện hạ một mực ở trong cung.

Âm thanh của Thường Đức truyền tới.

- Mỗi ngày trừ luyện công ra cũng không có làm gì.

- Há, đúng rồi, công chúa điện hạ còn học làm đồ ăn.

- Làm đồ ăn?

Trong âm thanh của Cảnh Đế có chút nghi hoặc.

Từ nhỏ Minh Châu đã ưa thích múa đao múa kiếm, chứ không phải thái đao trong nhà bếp, lúc nào thì nàng có hứng thú đối với những chuyện này?

- Vâng, làm đồ ăn.

Thường Đức gật đầu, nói:

- Nấu canh, thường xuyên để Thiện Thực Cục mang đồ ăn qua.

Cảnh Đế nghi hoặc chớp mắt một cái, thì không suy nghĩ thêm nữa, lại hỏi:

- Lý Dịch đâu?

- Ở nhà, ngẫu nhiên ra ngoài, nhưng đều bồi thê tử đi tản bộ.

Cảnh Đế nhăn mày lại, lẩm bẩm.

- Hai người bọn chúng rốt cục đang làm gì?

Chắc không còn thiết lập kỳ hạn cho chuyện này, nhưng liên quan tới việc này thì động tĩnh vẫn luôn không nhỏ, áp lực rơi trên người bọn hắn tất nhiên cũng sẽ không nhẹ, sao lại đều nhàn nhã như thế?

Ngẫm chút, lại hỏi.

- Hai người bọn họ, gần nhất có đến nơi kỳ quái nào không?

Thường Đức nói:

- Vài ngày trước, công chúa điện hạ có theo hắn xuất cung một lần đi gặp Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu, sau đó hai người không có tiếp xúc với người nào nữa.

Cái tên Lưu Đại Hữu này, Cảnh Đế cũng không xa lạ gì.

Người này có chút năng lực, tính chất đặc biệt, có thể để bản thân đứng ở góc độ một người dân bình thường, rất nhiều đại thần trong triều đều không có sức nhạy cảm quan sát như hắn, thường xuyên có thể phát hiện một số vấn đề mà người bình thường không chú ý đến, là một nhân tài hiếm có.

Cảnh Đế cất kỹ tất cả quân cờ, nói.

- Điều tra một chút, mấy ngày nay Lưu Đại Hữu đang làm gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận