Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 966: Chương 966




________________

- Thánh giáo, nương nương...

Lý Dịch thu hồi ánh mắt trên người Lưu huyện lệnh, hơi suy nghĩ.

Lưu Đại Hữu gật đầu nói.

- Vâng, người làm ở Tín Vương phủ đích thật nghe được bốn tên kia đã nói “Vì nương nương", đủ loại chứng cứ cho thấy, vụ án phóng hỏa tại Tín Vương phủ đêm qua là do bọn họ làm.

Ánh mắt Lý Dịch khẽ động, chẳng lẽ đạo cô kia đến Kinh Đô?

Suy nghĩ kỹ một chút, rất không có khả năng, căn cơ thánh giáo ở Tề Quốc, bây giờ nơi đó đang đại loạn, đại hoàng tử và tam hoàng tử tranh đoạt hoàng vị khốc liệt, các nàng hẳn sẽ không buông tha cơ hội như thế, càng sẽ không ngàn dặm xa xôi đi đến Cảnh Quốc, mà hắn xác thực cũng không có thu được bất cứ tin tức gì có liên quan tới việc này.

Có điều Tín Vương lúc nào đắc tội vị đạo cô kia?

Cái này cũng không thể nào biết được.

Lý Dịch biết Kinh Đô có người của thánh giáo, nhưng nội bộ của tổ chức này từ trước đến nay chỉ có một đường dây liên hệ, giáo chúng

tầng dưới còn không được phép tiếp xúc đến các bí mật quan trọng, người ngoài cũng rất khó xâm nhập vào, thậm chí bộ phận ngành tình báo cũng biết rất ít.

Vụ phóng hỏa ở Tín Vương phủ cũng không bài trừ bọn họ muốn thừa dịp tới gần Triều Hội, phóng ra một ít tin tức lớn, Tín Vương chỉ may mắn được bọn họ để ý mà thôi.

Vô luận như thế nào, thời điểm này, quan phủ vẫn luôn phải đề phòng chặt chẽ.

Lý Dịch nhìn hắn, ngẫm nghĩ lại rồi nói.

- Những người này tuy rất bí ẩn, nhưng vẫn sẽ để lại chút dấu vết, ngươi lưu ý một chút mấy vụ án mất tích ở ngoại ô Kinh Đô, hay là mấy hành động bất thường gần đây của thôn trang, hẳn sẽ có phát hiện.

Sau khi bàn chuyện cùng Lý Dịch lấy được không ít tin tức liên quan đến thành giáo, Lưu Đại Hữu bước ra khỏi Lý phủ, nhưng hắn luôn cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì, nhưng lại không thể cụ thể nói hắn đến cùng quên chỗ nào.

Trước khi con trai của Công Bộ Thị Lang chết cùng với lúc Tín Vương phủ bị đốt, tuy thời gian cách nhau rất xa, nhưng lại cùng một nhóm người bày kế, động cơ của bọn họ là gì, hai vụ án này lại có liên hệ với nhau như thế nào. Lưu Đại Hữu xoa xoa đầu, có chút phát đau, Tín Vương phủ chỉ bị phóng hỏa, cũng không có làm chết người, chuyện này, tạm thời sau này có lẽ nên ép xuống một chút, Kinh Đô trong một năm này xảy ra không ít chuyện, hắn cũng muốn lập tức bắt đầu chuẩn bị báo cáo công tác hết lên Triều Hội.

Đối với chuyện của thánh giáo, Lý Dịch cũng không suy nghĩ nhiều.

Thế lực của bọn họ ở Cảnh quốc có hạn, ở Kinh Đô càng bị áp lực nhiều hơn, sau khi phóng hỏa ở Tín Vương phủ đã lộ ra một số dấu chân, nếu có thêm hành động nữa, nhất định tránh không khỏi việc bị triều đình đuổi bắt.

Điều hắn quan tâm hơn chính là những việc trong tầm tay.

Cuối cùng Túy Mặc còn không vào cửa, nhưng đã là nữ chủ nhân thứ hai, thứ ba trong nhà, hai ngày nay nàng đã được Như Nghi dẫn đi làm quen với mấy việc quen thuộc trong nhà, còn hôm nay thì bị đưa tới chỗ lão phu nhân để bà biết mặt, có Như Nghi cùng một chỗ bồi tiếp, Liễu nhị tiểu thư đi Liễu Minh, trong nhà chỉ còn lại có hai người là hắn và Nhược Khanh.

Lúc này, hắn ngồi ở trong sân, Nhược Khanh châm một chén trà nóng đi tới.

Lý Dịch nghĩ đến một việc, thốt lên.

- Những ngày này, nếu muốn ra ngoài hay đi Câu Lan, ta sẽ giúp muội, tuyệt đối không nên tự ý một mình mình ra ngoài.

Những người thành giáo này đều là người điên, Lý Dịch vẫn còn có chút lo lắng đạo cô kia quay đầu trở lại, hạ thủ với người bên cạnh hắn, tuy khả năng này tính ra rất thấp, nhưng hắn không thể liều lĩnh để cho các nàng cùng mình nguy hiểm.

Nhược Khanh có chút lo lắng nhìn hắn, hỏi.

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Tín Vương phủ bị đốt, là những người của "Thánh giáo" làm, ta lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi cho muội.

- Thánh giáo?

Nhược Khanh kinh ngạc, có chút không xác định hỏi

- Tín Vương phủ là do bọn họ đốt sao?

Lý Dịch gật gật đầu, đáp.

- Cũng không biết Tín Vương như thế nào đắc tội với vị Thiên Hậu nương nương của bọn họ để những giáo đồ đó nổi điên trả thù, nhưng nếu vậy hắn bị trừng phạt cũng đúng, không sai.

Nhược Khanh thấp giọng nói.

- Vị Thiên Hậu nương nương kia, chắc rất lợi hại?

- Chỗ khác có lợi hại hay không thì không biết nhưng nàng có công phu rất lợi hại, không thể khinh thường thế lực thánh giáo kia, nếu như ta đối đầu với bọn hắn, triều đình sợ rằng sẽ vô cùng mệt mỏi."

Lý Dịch chợt nhớ tới tệnh bài của thánh giáo được mình cất giữ. Có lệnh bài đó, mình có thể dưới một người, trên vạn người, nếu như đạo Cô kia có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vẫn cảm thấy tốt nhất đừng nên có liên hệ gì với những người này thì hơn.

Tuy thế lực kia thật sự rất to lớn nhưng từng phần tử lại giống như bị tẩy não, vô cùng khủng bố, nếu quay xung quanh mình đều là những người như này, ngẫm lại có chút không thoải mái.

Nhược Khanh thử thăm dò.

- Nếu như, triều đình bắt được vị Thiên Hậu nương nương kia thì sao?

- Sợ rằng sẽ không có kết quả gì tốt.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Người bên trong thánh giáo có lối làm việc quá tàn nhẫn, làm không ít việc nguy hại đến triều đình, nếu như triều đình bắt được Thiên Hậu của bọn họ, chắc chắn sẽ không nhân nhượng, đến lúc đó, chỉ sợ thiên hạ sẽ phải có một phen chấn động mạnh.

Đạo Cô kia có một lực lượng khổng lồ, nói không muốn tạo phản cũng không ai tin, từ xưa đến nay, những tấm gương như thế này không ít, một khi đến lúc đó, nhất định là máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng.

Nhược Khanh không lại tiếp tục hỏi, cười cười, nói.

- Những ngày nay, bên trong Câu Lan bề bộn nhiều việc, ta muốn đi qua nhìn xem một chút.

Ở nhà cũng quá nhàn rỗi, Lý Dịch đứng lên, nói.

- Ta đi cùng muội.

Sau khi đưa Nhược Khanh đến Câu Lan, Lý Dịch cùng lão giả dơ bẩn tìm một chỗ yên tĩnh, uống chút trà, xem biểu diễn, đợi nàng xử lý

Xong chuyện.

- Uyển Cô nương.

- Như cô nương.

- Gặp qua Nhược Khanh Cô nương.

Nhược Khanh một đường đi tới, nghệ nhân bên trong Câu Lan nhao nhao hành lễ.

Cảm Kích Và Tôn Trọng của mọi người đối với nàng xuất phát từ nội tâm, biết ơn vì nàng đã thay đổi cái nghề này, để những nghệ nhân trước kia qua phủ ngủ đầu đường, giờ có thể có được cuộc sống tốt như hiện tại.

Nhược Khanh đi vào một căn phòng, sau đó phân phó.

- Tiểu Kỳ, ngươi đi qua tìm Hứa Chỉnh, bảo hắn tới đây một chút.

- Vâng, hiện tại ta đi ngay.

Một thiếu nữ gật gật đầu, đi ra bên ngoài cửa.

Hứa Chính cũng rất nổi danh trong Câu Lan, lúc đầu hắn chỉ là một tiểu tử, mỗi ngày đều làm việc quét dọn đổi lấy cháo uống, nhưng do hắn làm việc kỹ lưỡng, làm việc chịu khó, không sợ khổ không sợ mệt mỏi, sau này được phá cách đề bạt đến Câu Lan làm việc, nơi này đã rất nhiều người biết đến hắn.

Chỉ chốc lát sau, đã có một thanh niên từ bên ngoài đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, xoay người, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, cung kính nói.

- Thuộc hạ tham kiến nương nương!

Nhược Khanh xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói.

- Ta đã nói rất nhiều lần, ta không phải nương nương của các ngươi, ngươi nhận làm người rồi.

Hứa Chính không tiếp tục mở miệng, nhưng nét cung kính trên vẻ mặt lại càng nồng đậm.

Nhược Khanh cũng không cãi với hắn nữa, đứng lên, nhìn chằm chằm hỏi.

- Các ngươi cũng là người của thánh giáo kia sao?

- Là thánh giáo của nương nương!

Nắm tay nàng hơi hơi nắm chặt lại, hỏi.

- Tín Vương phủ, là các ngươi đốt?

Hứa Chình nghiêm nghị nói.

- Hắn muốn gây bất lợi cho nương nương, phải bị trừng phạt!

Đốt ngón tay của nàng hơi trắng bệch, thanh âm khẽ run.

- Cái kia, con trai của Công Bộ Thị Lang, những người này, bọn họ...vậy cũng là...

- Có ý đồ tổn thương nương nương, tất cả bọn họ đều đáng chết!

Nhược Khanh có chút bất lực ngồi trở lại trên ghế, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm.

- Ta, ta không phải nương nương gì của các ngươi, các ngươi,... các ngươi... Vì sao...

Thanh niên cúi đầu càng sâu, nói.

- Nương nương, quan phủ đã chú ý tới sự tồn tại của chúng ta, Kinh Đô đã không an toàn, vì an ninh của người, thuộc hạ đề nghị, hay là chúng ta sớm khỏi nơi này đi!

- Ra ngoài.

- Xin nương nương hãy nghĩ lại!

- Ra ngoài!

Nàng nói chuyện từ trước đến nay luôn nhẹ nhàng, chậm chạp nhu hòa, nhưng lúc này lại có sự quả quyết và không thể nghi ngờ.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Hứa Chính cung kính nói một tiếng, không có ngẩng đầu, đứng lên, quả quyết lui ra ngoài.

Nàng kinh ngạc nhìn qua gian phòng đang trống rỗng, nằm trên bàn, nhỏ giọng nức nở.

- Tại sao là ta chứ...

- Tại sao lại là lúc này...

- Ta không phải, không phải Thiên Hậu nương nương...!

Lần nữa nhìn thấy Nhược Khanh, Lý Dịch giật mình, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, hỏi.

- Muội làm sao thế?

Bộ dáng thế này, rõ ràng vừa mới khóc, từ lúc hắn biết tới Nhược Khanh đến nay, chưa từng thấy nàng bởi vì chuyện gì mà phải chảy nước mắt.

- Không việc gì, vừa rồi đọc một kịch bản, quá buồn, nên nhịn không được.

Nàng cười lắc đầu, nói.

- Chúng ta về nhà đi.

- Kịch bản gì chứ?

Lý Dịch kinh ngạc hỏi một câu, trên tay bỗng nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, hắn cúi đầu nhìn, vô thức nắm chặt tay, đã

không còn quan tâm kịch bản gì nữa, gật đầu nói.

- Được, chúng ta về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận