Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 799: Hẹn Nhau



Chương 799: Hẹn Nhau





----------------------

Nữ tử đi vào cửa hàng nhìn chừng ba mươi, dung mạo đẹp đẽ quý phái, lại có một mái tóc trắng làm người khác chú ý, cũng là nguyên nhân khiến thiếu nữ vừa rồi ngơ ngẩn trong ngắn ngủi.

Nữ tử tóc trắng nhẹ nhàng cất lời.:

- Hôm qua đặt trước một thớt Tố Vân Cẩm, không biết bây giờ hàng đã đến chưa?

- Đã gọi người đi giục, lập tức mang đến ngay.

Thiếu nữ áy náy cười một tiếng.

- Nếu phu nhân không ngại thì mời đến phòng trong ngồi chờ một lát, dùng chút nước trà bánh ngọt, hàng vừa đến ta sẽ lập tức thông báo cho ngài.

Quy cách tiệm vải này so ra cực cao nếu xét với đầy cửa hàng ở Kinh Đô, bởi vì vải vóc ở đây có giá cả đắt đỏ, bình thường chiêu đãi cũng đều là khách quý, bởi vậy cố ý mở một căn phòng ở hậu phương để khách nhân có thể nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi.

Nha hoàn sau lưng nữ tử tóc trắng vịn nàng đi vào phòng trong, cười hì hì nói.

- Nếu nhị gia biết tiểu thư chuẩn bị lễ vật ngài ấy, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Nữ tử tóc trắng lắc đầu.

- Chỉ là một bộ bao đầu gối mà thôi, lập thu sắp đến, từ hôm nay trở về sau sẽ dần dần lạnh, trên đùi nhị ca có bệnh cũ, chỉ hi vọng giúp cho huynh ấy giảm bớt đau đớn.

Hai người nói như vậy, chậm rãi bước vào phòng trong.

Tê.

Tằng Túy Mặc buông đồ vật đang cầm trên tay xuống, nhìn trên đầu ngón tay tuôn ra một điểm đỏ thẫm, đôi mi thanh tú cau lại, nhẹ nhàng bỏ ngón tay vào miệng mút một chút.

Một chút nhói nhói này nàng đã quen, chỉ là không hài lòng đồ vật trong tay mình, đều là nữ tử, Nhược Khanh tỷ tỷ có thể làm ra được quần áo tinh xảo, sao đến nàng, nó lại thành việc khó như lên trời.

Một kiện quần áo cho trẻ sơ sinh bị nàng may đến loạn thất bát tao, xem như không vì trước mắt, cũng phải suy đến hài tử sau này của mình, dù sao cũng phải mặc mấy món y phục do chính mình làm ra —— nghĩ đến sau này, khuôn mặt phát hồng.

- Cô nương đang làm quần áo cho hài tử sao?

Một đạo âm thanh mang chút bối rối vang lên từ phía sau, Tằng Túy Mặc quay đầu, nhìn thấy cô gái tóc trắng kia, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt càng đỏ, vội vội vàng vàng cầm đồ vật trong tay thu lại, hoảng loạn nói.

- Không, tùy tiện may chơi thôi.

Cô gái tóc trắng kia cười ngồi xuống bên cạnh nàng, nói.

- Không có ý gì, vạn sự khởi đầu nan, năm đó lúc ta bắt đầu làm còn không làm tốt bằng ngươi đâu.

- Thật sao?

Tằng Túy Mặc ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng.

Nữ tử tóc trắng gật đầu, nhìn nàng hỏi.

- Cô nương làm vì hài tử của mình?

- Ta... Ta còn không có hài tử.

Tằng Túy Mặc đỏ mặt lắc đầu.

Nữ tử tóc trắng nhìn kỹ nàng một chút, mặt mày non nớt, chắc vẫn còn tấm thân xử nữ, bây giờ chuẩn bị những vật này, quả thực có chút sớm.

Có điều có khác gì nàng đâu, hai mươi năm trước, tâm tư giống như đúc với cô gái này, bây giờ trong nhà dạng y phục nhỏ này có hơn mười bộ, chỉ là tới bây giờ vẫn không có người mặc qua.

Ánh mắt nàng đặt trên tay của cô nương đối diện, nhìn thấy bộ quần áo có hình dáng không rõ ràng giống như bị khơi ra một ít ký ức ngày xưa, kinh ngạc nhìn một lát, mới lắc đầu, chỉ một chỗ trên quần áo, cười nói.

- Cô nhìn xem, nơi này không nên may như thế.

Nghe được nàng nói đến y phục, ánh mắt Tằng Túy Mặc vội vàng nhìn lên.

Nữ tử tóc trắng cười cười, lại nói.

- Còn có nơi này, nơi này không thể dùng loại châm pháp này, ta dạy cho cô một loại châm pháp, năm đó do ma ma tốt nhất ngoài phủ dạy cho ta.

Tằng Túy Mặc vốn có tạo nghệ vẽ tranh rất cao, thiết kế nhiều kiểu dáng y phục, sức tưởng tượng cực mạnh, nữ tử tóc trắng chỉ mới chỉ điểm một chút, nàng có thể lập tức nghĩ thông suốt huyền diệu bên trong.

Nàng mở ra hết những nơi đã may trước đó, dựa theo cách đối phương dạy rồi làm, quả nhiên tốt hơn so với trước đó rất nhiều.

- Thật sự rất đa tạ ngài.

Giờ phút này nàng rốt cuộc cũng đã tìm được phương hướng đúng, trong lòng có chút cảm giác thành tựu, nắm tay nữ tử tóc trắng, kích động nói.

Nữ tử tóc trắng cười hỏi.

- Cô nương và tình lang muốn thành hôn à?

Tằng Túy Mặc kinh ngạc, cúi đầu xuống, đỏ mặt nói.

- Còn... còn chưa biết lúc nào nữa.

Nữ tử tóc trắng vỗ vỗ tay nàng, nói.

- Đối với nữ nhân thì đây không phải việc gì khó, chỉ cần dùng tâm để làm, rất nhanh có thể học được, đừng gấp.

Chuyện nhạy cảm thế này không thể giải thích, Tằng Túy Mặc chỉ đỏ mặt, cúi đầu không nói.

Đúng vào lúc này, thiếu nữ vừa rồi từ bên ngoài đi tới, nói.

- Phu nhân, Tố Vân Cẩm ngài muốn đã đến.

Nữ tử tóc trắng đứng lên, gật đầu, ngẫm lại, lại hỏi:

- Không biết “Nhuyễn Yên La” và “Thiền Dực Sa”, các ngươi có không?

“Nhuyễn Yên La” và “Dực Sa” là vật liệu được truyền xôn xao gần đây ở Kinh Đô, mọi người đều bí mật đi tìm hiểu, có quan hệ hai loại vải vóc, thậm chí còn có vài đoạn cố sự không biết thực hư, tuy còn chưa bán ra nhưng giá cả đã cao đến cảnh giới không hợp thói thường.

Thiếu nữ lắc đầu.

- Hai loại vải vóc này còn chưa chính thức bán, bất kì tiệm vải nào ở Kinh Đô cũng không mua được.

Nữ tử tóc trắng gật đầu.

- Vậy quên đi.

- Tiểu thư, nghe nói Nhuyễn Yên La cực mỏng, nếu làm màn, nhìn xa xa, giống như khói bụi, đến cùng có thật như vậy không?

Lúc đi ra khỏi cửa hàng, một tiểu nha hoàn ôm vải vóc sau lưng nói thầm một câu.

- Ta cũng chỉ nghe nhị phu nhân đề cập qua, vốn nghĩ mua rồi đưa nàng, Kinh Đô đã không có nơi bán, vậy chờ đến sau này hãy nói.

Nữ tử tóc trắng lắc đầu.

- Trở về thôi.

- Ngài chờ một chút.

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, nữ tử tóc trắng quay đầu, nhìn thấy vị cô nương vừa rồi từ bên trong bước nhanh đi tới.

Tằng Túy Mặc nhìn nàng, cười nói:

- Nếu ngài muốn “Nhuyễn Yên La” và “Thiền Dực Sa”, ta vừa vặn dư ra một ít, nếu như không chê.

Nữ tử tóc trắng kinh ngạc, sau một lát, mới hơi hơi gật đầu.

- Được.

- Tiểu thư, Nhuyễn Yên La quả thật mỏng, làm thành màn lụa nhất định đẹp mắt, vị cô nương kia thật hào phóng, lập tức đưa bốn cuộn cho chúng ta, nghe nói vải này hết thảy có bốn loại nhan sắc, vậy mà nơi này tập hợp đủ.

- Thiền Dực Sa cũng không tệ, bộ dáng cũng đẹp mắt, hai loại vải vóc, toàn bộ Kinh Đô muốn mua cũng không được, cũng không biết Tằng cô nương lấy được từ nơi nào.

Trên đường phố, hai tiểu nha hoàn tôm vài thớt vải trong ngực, vừa đi, một bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Phía sau hai người, một nam tử sắc mặt ngay ngắn quay đầu, thấp giọng nói.

- Phía dưới đi thăm dò một chút, nữ tử vừa rồi, đến cùng có lai lịch ra sao?

Nữ tử róc trắng quay lại liếc bọn hắn một chút.

- Không cần, nếu trên đường tùy tiện gặp được một người, muốn điều tra thêm lai lịch, nhị ca cần an bài bao nhiêu người bên cạnh ta?

Nam tử kia ngượng nghịu, nói.

- Tam tiểu thư, thế nhưng nhị gia bên kia...

- Nếu nhị ca hỏi, ta tự có bàn giao.

Nữ tử tóc trắng liếc hắn một cái.

- Bất quá, bình thường nhị ca bề bộn công vụ, những chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần đi phiền hắn.

- Đúng.

Nam tử kia chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Nữ tử tóc trắng quay đầu lại, trên mặt ngược lại lộ ra một tia cười khẽ, nàng nhìn nữ tử kia giống như nhìn thấy bản thân của nhiều năm trước, bởi vậy mới có thể ở tiệm vải dạy nàng may vá.

Sau đó, khi cô nương kia bảo người ta đi lấy những thớt vải này, hai người ở trong cửa hàng nói chuyện phiếm một hồi.

Đương nhiên, phần lớn thời gian đều cô nương kia hỏi những việc của nữ nhân, nàng cũng đều giải đáp, đối phương đưa ra một lời hẹn tiếp tục hướng nàng thỉnh giáo, nàng cũng không do dự đáp ứng.

Nàng có thể hiểu rõ đồng thời lý giải tâm tư của cô nương kia, may đồ cho chính hài tử của mình, cho dù bị kim châm vào ngón tay, vết thương chồng chất, nhưng dù ăn bao nhiêu khổ, trong lòng cũng đều ngọt ngào.

Giống như nàng của hai mươi năm trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận