Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 725: Thần Tiên Chú Ý


Chương 725: Thần Tiên Chú Ý





----------------------

Tiền Đa Đa thật sự là phú nhị đại trong dòng nước.

Trước kia.

Luận về tài lực, toàn bộ Phong Châu đều không có mấy gia tộc sánh vai cùng Tiền gia.

Luận bối cảnh, đứng phía sau Tiền gia là tam hoàng tử Triệu Di, thư sinh nghèo làm sao chọc nổi?

Loại người này, trước nay đối xử với người khác đều lạnh nhạt cùng chế giễu, thế mà chỉ muốn mua trang bức thơ đánh mặt trở về…Tiền Tài Thần dạy dỗ nhi tử như thế nào?

Nếu đổi lại người khác, sợ đã gây ra mấy vụ liên quan đến mạng người.

Lúc bản thân ở Tề Quốc gặp việc khó, nhờ có hắn mới vượt qua hai lần khủng hoảng tài chính, chỉ bằng Tiền Đa Đa nói một câu “Huynh đài”, chuyện này hắn nhất định sẽ giúp!

Vì không để hắn đi lên con đường sai trái, mới tính kỹ rồi mới nói với hắn.

Tiền Đa Đa hiển nhiên chưa từng trải qua thế tục ghê tởm tẩy lễ, sau khi Lý Dịch nói xong, hắn lầm vào trong trầm tư.

- Ta hiểu rõ.

Lúc Lý Dịch sắp uống xong ly trà, Tiền Đa Đa bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu.

Lý Dịch liếc hắn một cái, hỏi:

- Hiểu rõ cái gì?

- Dùng ít tiền nhất, xử lý nhiều chuyện nhất, không thể chỉ nghĩ đến việc phung phí bạc, làm việc muốn làm xảo diệu.

Tiền Đa Đa trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

- Mỗi một đồng tiền đều phải dùng đúng chỗ nhất, cha ta cũng dạy ta như thế.

Lý Dịch gật đầu, nhanh như vậy đã lí giải lời được nói tinh túy, trẻ nhỏ dễ dạy.

- Cho nên...

Tiền Đa Đa quay đầu nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi tính lúc nào trả ta một đồng tiền kia?

Này có chút qua sông đoạn cầu, vừa rồi dạy cho hắn nhiều nhân sinh triết lý như vậy, vì hắn chỉ dẫn phương hướng chính xác, mình không lấy tiền của hắn, ngược lại hắn còn đắc ý?

- Cái này không giống nhau.

Tiền Đa Đa nhìn hắn, nghiêm túc nói.

- Vừa rồi đa tạ huynh đài đã chỉ điểm, được lợi ích không nhỏ, những lời kia giá trị bao nhiêu bạc, huynh đài cứ ra giá, ta lập tức trả cho ngươi.

Hắn tiếng nói nhất chuyển, nói.

- Nhưng huynh đài nợ ta một đồng tiền, nhất định phải trả.

Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của hắn, Lý Dịch bắt đầu có chút bội phục gia giáo của Tiền Tài Thần.

Có thể dạy dỗ nhi tử ra hình dáng thế này, đủ để nhìn ra, Tiền Tài Thần có thể trong khoảng thời gian ngắn leo đến vị trí hiện tại, không hoàn toàn nhờ Triệu Di.

Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói:

- Hoạt động chỉ điểm kết thúc, đòi tiền thì ta không có.

Hôm nay, tính chất của yến hội xem như nửa phần là gia yến của Lâm gia.

Người của Lâm gia chỉ là một phần nhỏ, đa phần đến dự đều dùng danh nghĩa chưởng quỹ hay quản sự của cửa hàng, Lâm gia tuy không tính là thương gia, nhưng dưới đáy cũng có một chút quan hệ với tiểu thương, bao gồm cả Bạch gia Mã gia cùng Từ gia, bốn nhà trước đó có quan hệ đồng minh chặt chẽ, cũng thường xuyên xảy ra trường hợp như thế.

Lúc này, đại bộ phận người của Lâm gia đều đi bên trong, ở lại bên ngoài, chiếm đa số là người ngoài.

Những tiểu thương đó hoặc chưởng quỹ quản sự của Lâm gia, một bên không có tâm tư gì nói chuyện phiếm, ánh mắt khi thì liếc sang một hướng khác, trên mặt đều nghi hoặc cùng kinh ngạc.

Thành Phong Châu, gia tộc có tiền không ít, có gia tộc mấy chục thậm chí cả trăm năm nội tình, ngay cả Tiền gia cũng không thể với tới, nhưng mà những gia tộc cao cao tại thượng đó và bọn họ không có quan hệ gì, Tiền gia có sinh ý trải rộng Phong Châu vì thở cùng một nhịp với bọn hắn, nếu Tiền Tài Thần có bất mãn đối với bọn họ, chỉ cần thoáng biểu đạt một chút, những người buôn bán nhỏ như bọn hắn phải đối mặt với nguy hiểm.

Tiền Tài Thần sẽ không nhàn rỗi mà chạy đến Lâm gia còn bày ra dáng vẻ nịnh nọt, Lâm gia lần này sợ rằng muốn đổi vận, trèo lên cành cây cao, sau này còn không phải tài nguyên cuồn cuộn?

Trong lòng chưởng quỹ cùng quản sự Lâm gia tự nhiên cũng mừng thầm, Lâm gia sinh ý làm được càng lớn, địa vị của bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên, đạt được lợi ích càng lớn.

Những nhà buôn bán nhỏ, trong lòng tự nhiên cũng kích động, tuy không thể trực tiếp bám vào Tiền gia, nhưng gián tiếp cũng cũng không tệ lắm, Lâm gia theo Tiền gia ăn thịt, chắc chắn bọn họ cũng sẽ có một ngụm canh để uống?

Bạch gia Mã gia Từ gia thật không biết trúng gió gì, nguyên bản lấy quan hệ mấy nhà bọn họ, tất nhiên lần này sẽ được lợi lớn nhất, vậy mà chọn trở mặt cùng Lâm gia, sợ là lần này rất khó xây dựng lại quan hệ.

Mã chưởng quỹ và Từ chưởng quỹ vẫn y nguyên đứng ở cửa ra vào, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Mới vừa trở mặt cùng Lâm gia, lưu lại nơi này cũng không thích hợp, đi thì mất mặt.

Muốn đi, nhưng bọn họ lại không an tâm, Lâm gia bây giờ lộ ra đã không còn như xưa, nếu thật sự liên hợp cùng Tiền gia làm ra những chuyện gì đối với bọn hắn, ngày tháng về sau còn bình yên được?

Bạch Ngọc đứng bên cạnh hai người, nhìn hướng Tiền Tài Thần vừa đi, nhìn lại người ở một bên khác đang nói chuyện cùng công tử nhà họ Tiền, sắc mặt có chút âm tình bất định.

Không biết qua bao lâu, sự việc đám người chú ý rốt cục có động tĩnh, Tiền Tài Thần

Đi ra với mọi sự chú ý, cười nói:

- Khách khí, khách khí, vậy cứ quyết định như thế, công việc hợp tác cụ thể, đến lúc đó sẽ có quản sự đến thương lượng với các ngươi.

Mọi người ở đây nào chịu buông tha cơ hội nịnh bợ Tài Thần của Phong Châu, nhao nhao đứng dậy từ chỗ ngồi, ào ào đi qua.

Lần này càng cô lập ba người Mã chưởng quỹ, ba người đứng ở cửa ra vào, vô cùng dễ thấy.

Không muốn bởi vì việc một đồng tiền mà lừa hắn, nhìn thấy Lâm Uyển Như đi tới, Lý Dịch đối với hắn khoát tay, nói.

- Mặc dù nói như vậy, nhưng trả lại hay không phải xem tâm tình của ta, một đồng tiền kia không thuộc về ngươi, ta muốn cho thì cho, ta không muốn cho, ngươi không thể nhận.

- Tiền công tử.

Tiền Đa Đa còn muốn nói điều gì, nữ tử sau lưng kia đã đi tới.

- Lâm cô nương.

Tiền Đa Đa thi lễ, quay đầu chuẩn bị tiếp tục giúp hắn hiểu rõ chính nghĩa.

Lý Dịch nhìn Lâm Uyển Như, lại nhìn Tiền Đa Đa, dùng ánh mắt hướng về phía cửa có ý chào một cái.

Tiền Đa Đa sững sờ, hỏi:

- Có ý tứ gì?

Làm sao lại có ánh mắt như thế, Lý Dịch lần nữa liếc hắn một cái, nói:

- Ý là ngươi có thể đi.

Tiền Đa Đa lần nữa quay đầu nhìn xem, rốt cục ý thức được, quay người đi về phía cửa.

- Một đồng tiền.

Đi được hai bước, lại quay đầu nhắc nhở một câu.

Sau khi Lâm Uyển Như ngồi xuống, có chút nghi hoặc nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi quen biết Tiền công tử?

Lý Dịch gật đầu.

- Có gặp qua hai lần.

Xem tình hình vừa rồi của bọn họ, không hề giống với bộ dạng của người mới chỉ gặp qua hai lần, Lâm Uyển Như quay đầu nhìn một chút, cũng không có hỏi lại.

Trên người hắn có nhiều việc nàng không thể nào hiểu được.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Nói chuyện cùng Tiền gia rất tốt?

Lâm Uyển Như gật đầu.

- Không biết tại sao Tiền gia lại tìm chúng ta hợp tác, nhưng mà, dựa theo phương thức hợp tác mà bọn hắn vừa nói, đối với Lâm gia chỉ có lợi, không hại.

Lý Dịch thấy giữa lông mày nàng vẫn còn một vệt sầu lo, hỏi.

- Vậy cô còn lo lắng chuyện gì?

- Ta luôn cảm thấy, những ngày này, có chút quá thuận lợi.

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Tựa như có người đang giúp chúng ta, từ thương nhân ngoại bang cho thay nguồn cung cấp Mã gia và Từ gia, cho tới hôm nay Tiền Tài Thần đến cửa, hết thảy đều quá thuận lợi.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi:

- Quá thuận lợi không tốt sao?

- Tựa như bị thần tiên chú ý.

Lâm Uyển Như cười cười, nói:

- Trước kia gập ghềnh mà đi, thật sự cũng không cảm thấy gì, hiện tại, tâm lý có chút không vững vàng.

- Thần tiên chú ý.

Lý Dịch kinh ngạc, có chút xấu hổ nói.

- Quá khen, quá khen.

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hơi nghi hoặc.

- Không có gì.

Lý Dịch vội vàng khoát tay.

Lâm Uyển Như gật đầu, nhìn hắn nói.

- Thực ra hôm nay ta có một chuyện muốn nói với ngươi, cũng chỉ vừa quyết định xong, còn chưa kịp nói cho ngươi.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Vừa vặn, ta cũng có việc muốn nói.

- Vậy cô nói trước đi.

- Ngươi nói trước đi.

Hai người liếc nhau, đồng thời lắc đầu cười cười.

- Ta muốn đi.

- Ta muốn để ngươi làm chưởng quỹ ở cửa hàng mới…

Lâm Uyển Như nói được một nửa, kinh ngạc, gật đầu nói

- Ngươi muốn đi, vậy ngươi cứ đi về trước đi, Liễu cô nương xác thực cần người chiếu cố, chuyện này để qua một thời gian nữa ta lại nói cùng ngươi.

Lý Dịch nhìn thật ký nàng rồi nói.

- Ta muốn trở về Cảnh Quốc.

Lâm Uyển Như im bặt, ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình có chút không xác định, nói khẽ:

- Ngươi mới vừa nói...nói cái gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận