Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1037: Một Món Lễ Lớn!



Chương 1037: Một Món Lễ Lớn!

________________

VIP Chương 1037: Một Món Lễ Lớn!



Ngày tết sắp tới, rốt cuộc dân chúng Vĩnh Huyện cũng biết trung tâm mua sắm mới xây ở cửa tây bên kia như thế nào.

Cửa hàng, tất cả đều là cửa hàng, khiến người ta không kịp nhìn, lưu luyến quên cả lối về.

Nơi này có tửu lâu, có Câu Lan, có khách sạn, có tiệm vải, có hiệu may, nhạc phường, cửa hàng châu báu, có năm gian cửa hàng chợ thức ăn đang chiếm cứ.

Từ nay về sau, bọn họ không cần phải bởi vì mua mấy món đồ mà chạy hết một lượt cả huyện thành, trong thương trường nho nhỏ này, chỉ có bọn họ nghĩ không ra, không có chuyện bọn họ không mua được.

Trước kia bách tính ở cửa tây phụ cận Vĩnh Huyện là nơi có nhiều người nghèo khó nhất, chỉ trong mấy tháng nay, đã xảy ra thay đổi lớn đến nghiêng trời lệch đất.

Thương nhân đến từ các nơi khác đã không mướn được cửa hàng trong thương trường, đất đai tại Vĩnh Huyện tạm thời không cho phép thương nhân nước ngoài mua bán, bọn họ chỉ có thể đưa tiền thuê đắt đỏ cho bách tính xung quanh, thuế phòng ốc của bọn hắn xem như cửa hàng.

Bọn họ lập tức trở thành một nhóm người dồi dào nhất trong huyện thành.

Sinh sống xảy ra thay đổi không chỉ những người này, nhà xưởng lấy dệt vải làm chủ cũng cung cấp rất nhiều phương thức kiếm tiền cho các nữ tử nhàn rỗi ở nhà, các nàng có thể lựa chọn dệt vải trong nhà rồi bán lại cho phường buôn vải, cũng có thể làm tại vải phường, mỗi tháng nhận được tiền công nhất định, còn có thể nuôi tằm, bán tơ tằm ra.

Vải vóc và quần áo Cảnh Quốc, riêng tơ lụa đã cực kỳ được hoang nghênh ở các nước, sản sinh ra nhiều loại hàng hóa, không cần lo lắng không bán được.

Nam cày cấy, nữ dệt vải - truyền thống cũng không thay đổi, nhưng nhóm nữ tử yếu đuối lại dùng một đôi bàn tay khéo léo, chống đỡ hơn nửa bầu trời trong nhà.

Sau này nghiên cứu cho thấy, tơ lụa thôn Vĩnh Huyện nổi tiếng nhất Cảnh Quốc, có truyền thống nam tử ăn bám, sợ vợ chính là khởi đầu từ đây.

Tuy mức độ sinh sống có chỗ đề cao nhưng năng lực chi tiêu của bách tính Vĩnh Huyện có hạn, những thứ này vẫn dựa vào các thương nhân, cho dù Vĩnh Huyện tiến hành giao dịch nhưng vẫn phải thanh toán tiền thuế cho quan phủ địa phương, tiền thuê cửa hàng đặt tại trung tâm mua sắm cũng không ít, nhưng đã tốt hơn rất rất nhiều so với việc bọn hắn mạo hiểm trùng điệp trèo non lội suối.

Vừa mới khai trương hai ngày, trong thương trường đã kín người, hết chỗ.

Dù sao có tiện nghi không chiếm thì chính là con rùa rụt CỔ, rất nhiều cửa hàng bên trong đều khai trương đại bán hạ giá đồng thời tiến hành phá giá để thanh lí kho hàng cuối năm, ưu đãi cùng lúc như thế nếu như bỏ lỡ, sẽ phải đợi đến sang năm.

- Toàn trường mười văn, toàn trường mười văn, chỉ mười đồng tiền người mua không thiệt thòi, mười đồng tiền người mua không bị lừa

gat.

- Chưởng quỹ vội vã về nhà ăn tết, chịu lỗ vốn ban phá giá, lỗ vốn bán phá giá, hai ngày cuối cùng, hai ngày cuối cùng!

- Chưởng quỹ mang theo dì nhỏ bỏ chạy, chúng ta đành phải cầm Như Ý Lộ và nước hoa chống đỡ tiền công, toàn bộ bán một nửa giá, tất cả chỉ có nửa giá.

Phàm là dạng cửa hàng gào to thế này, khách hàng nối đuôi không dứt, chung quanh đều trợn mắt hốc mồm.

Mười văn tiền, bán với nửa giá, lỗ vốn, nếu như mọi người đều làm như vậy, vậy thương nhân trên thế giới này đã sớm đói chết hết.

Những thương nhân Cảnh Quốc này, quả nhiên một chút phòng tuyến cuối cùng cũng không có.

Bạc quan trọng như vậy, vì bạc liền ngay cả mặt mũi cũng không cần?

Nhưng nhìn một chút thấy khách hàng bên phía cửa hàng đối phương chen chúc, lại nhìn trong tiệm của họ chỉ rải rác mấy người, sắc mặt người khác bắt đầu thay đổi phức tạp.

Rốt cục có mấy người thì thầm vài câu đối với tiểu nhị của cửa hàng nhà mình, những tiểu nhị đó do dự một chút, đi ra cửa hàng.

- Tiệm mới khai trương, mua món thứ hai giảm nửa giá.

- Mua ba tặng một, mua năm tặng hai, mua mười tặng năm!

- Khai trương bán hạ giá, đủ một trăm văn giảm mười văn, đủ ba trăm văn giảm năm mươi văn.

Đám người phân ra vài nhóm, hướng mấy cửa hàng kia cuồn cuộn đi tới.

Bên trong biển người đang chen chúc, có một nam tử mặc áo lam đi ra trung tâm mua sắm, quay lại nhìn khá lâu, quay đầu nhìn bốn

phương, từ một phương hướng khác đi ra khỏi cửa thành.

Đối diện trung tâm mua sắm, lầu hai của một trà quán, một tên áo xanh khác thu tầm mắt lại, đứng dậy cung kính nói với thanh niên đối

diện.

- Hứa đại nhân, người này tên Trịnh Bang, là sứ áo lam trong giáo, làm việc cho hữu sứ giả.

Vùng đất hỗn loạn, một người áo xanh nhìn Phương Ngọc nói.

- Hộ pháp, đã xác định, chỗ kia xác thực đã bị biến thành phường thị, ta tận mắt đi qua, cửa hàng nơi đó phát triển rất tốt, nếu chúng ta theo cửa tây đánh vào, trước tiên có thể cướp hàng hóa và tiền tài, cực kỳ thuận tiện.

Phương Ngọc cúi đầu ngẫm lại, hỏi.

- Phòng Vĩnh Huyện thành có động tĩnh gì?

Người áo xanh ngẫm lại, nói tiếp.

- Không có động tĩnh khác lạ, ta đã tiếp xúc qua Ám Tử kia của chúng ta, hắn nói phòng vệ ở Vĩnh Huyện cũng không có dấu hiệu điều động, nếu có tin tức hắn sẽ lập tức báo cho chúng ta biết.

Phương Ngọc gật đầu, nói.

- Mười bốn tháng giêng động thủ!

- Không ổn!

Thục Vương nhanh chân từ bên ngoài đi tới, nói.

- Người phía bên đầu trọc kia tới nói, bọn họ đề nghị đánh trước mấy ngày, mười một tháng giêng động thủ, mười năm tháng giêng chính là Nguyên Tiêu, trước ba ngày thị trấn tất nhiên sẽ tăng cường phòng vệ, mười một động thủ là thích hợp nhất, có thể giảm tổn

thất xuống đến mức thấp nhất.

Phương Ngọc trầm tư một lát, cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý, sau đó như nhớ tới cái gì, nhíu mày, nói.

- Hoàng lịch đã nói, mười một tháng giêng, không được lên đường.

Thục Vương biết thánh giáo này làm việc phiền phức, nhưng không nghĩ tới phiền toái như vậy, đều có Thiên Hậu nương nương, còn tin hoàng lịch làm gì, nghe vậy nhíu mày, hỏi.

- Hoàng lịch ở đâu?

Phương Ngọc tiện tay chỉ trên bàn.

Thục Vương đi qua đó xem, đem hoàng lịch cầm lên, cười nói.

- Đây là của năm nay, mấy ngày nữa coi như đã sang năm, hoàng lịch này quá hạn.

- Thì chính là tháng mười một.

Hắn nhìn Phương Ngọc, nói.

- Ta phái người đi thông báo tới những đầu trọc đó, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị, tranh thủ không được có bất cứ sơ hở nào!

Phương Ngọc trầm mặc một lát, gật đầu nói.

- Được.

Hai người thương nghị một lát, Thục Vương vội vàng rời đi.

Bước ra cửa lớn, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng kéo ra một nụ cười, âm u nói:

- Lý Dịch, Cảnh Vương, chúng ta lập tức sẽ gặp mặt, có kinh hỉ hay không, ngoài ý muốn, không phải rất nhanh ngươi liền thành hôn à, bản Vương tặng cho ngươi một món lễ lớn trước ngày đại hôn của ngươi!

Trong phòng, Phương Ngọc nhìn một người sau lưng rồi nói.

- Đi lấy một bản hoàng lịch mới tới đây.

- Vâng, hộ pháp.

Người kia gật đầu, lập tức đi ra ngoài, rất nhanh cầm một bản hoàng lịch mới đi ra.

- Năm Ất Hợi mười một tháng giêng, nạp tài.

- Đây là trời muốn nạp tài cho thành giáo ta.

Phương Ngọc rất hài lòng đối với cái này, gật đầu, nhìn hắn nói tiếp.

- Ngươi đi ra ngoài trước đi.

- Vâng.

Giáo đồ kia đi ra ngoài, trong lòng còn có một chút nghi hoặc nho nhỏ.

Hoàng lịch đã nói nạp tài, nhưng trên hoàng lịch cũng không có nói là ai nạp ai, vạn nhất người nạp tài là đối phương thì sao?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên TàThần

Vùng đất hỗn loạn, trên một đỉnh núi.

Mấy bóng người bò sát trên đường núi gian nan, mệt mỏi thở hồng hộc.

- Ta nói có đường lớn sao không đi, tại sao phải trèo đèo lội suối thế này?

- Ngươi đừng phàn nàn nữa, tuy đường lớn được những đầu trọc đó sửa chữa tiện cho việc đi lại, nhưng đến gần đường, vẫn muốn nhanh một chút, làm chậm trễ việc của điện hạ, cẩn thận không giữ được cái đầu.

- Các ngươi nói, nhà ở của đầu trọc, có thật sự tốt như bọn họ nói không, thành ở trong núi, có tửu lâu, CÓ Câu Lan, còn có học đường, làm thế nào ta cũng không tin đâu?

- Không quan tâm người tin hay không, lát nữa tận mắt nhìn thì biết.

Mấy người vừa leo núi vừa nói chuyện phiếm, lúc leo đến chỗ ngồi, nhìn thấy trước mắt đột nhiên hiểu rõ.

Một đầu đường lớn thông suốt uyển chuyển uốn lượn nối thẳng lên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn tới, như có bóng dáng kiến trúc giấu trong rừng.

Mấy người vừa mới đi về phía trước mấy bước bỗng nhiên có mấy cây vũ tiên từ trong rừng bắn ra, cắm xuống đất trước mặt bọn họ.

Người đi phía trước không khỏi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nếu mũi tên kia bắn lệch một chút thì chân hắn nhất định sẽ bị bắn thủng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận