Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 877: Như Ý, Cái Này Tặng Cho Muội



Chương 877: Như Ý, Cái Này Tặng Cho Muội





Đường phố kinh đô lúc Thượng Nguyên Tiêu cực kì chen chúc, tuy hộ vệ xung quanh đã cố gắng ngăn cách ra một chút không gian nhưng lúc tiến lên vẫn hết sức khó khăn.

Vóc người của Vĩnh Ninh quá lùn, chỉ có thể nhìn thấy lưng của người khác, Lý Dịch dứt khoát bế nàng lên.

Hiện tại loli ngạo kiều đã cao hơn nhiều, từ trước đến nay nàng luôn cảm thấy mình đã không còn là hài tử như Vĩnh Ninh nữa, nhưng mà giờ phút này nàng lại có chút hâm mộ Vĩnh Ninh….

Trên đường phố thấy nhiều nhất là hoa đăng và xiếc ảo thuật, có điều nhìn nhiều thì cũng không còn cảm giác mới mẻ, tiết mục bên trong Câu Lan thì đặc sắc, phong phú hơn nhiều.

Đoàn người đi đại khái gần nửa con phố thì tiến vào một Câu Lan, hiện giờ trong Câu Lan vẫn rất chen chúc, ồn ào, nhưng lại trật tự rành mạch hơn ngoài kia nhiều.

Lý Dịch và hai tiểu cô nương đi theo các nàng, cũng không quan trọng đi tới đâu, dù sao những thứ biểu diễn trong Câu Lan cũng không có chỗ nào hiếm lạ đối với hắn.

Nhưng mà có một chỗ thính đường rộng rãi hình như có chút khác biệt.

Hắn phóng tầm mắt nhìn xung quanh, một bên là các sĩ tử tuổi trẻ, tốp năm tốp ba tụ tập lại cùng một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một bên khác treo màn che lên, có từng âm thanh nhè nhẹ truyền đến từ bên trong, loáng thoáng có thể nhìn thấy có mấy nữ tử ngồi phía sau màn.

Ngăn cách giữa nhóm nam nữ trẻ tuổi này là một dãy hoa đăng dài, một bên khác còn có vài người trẻ tuổi đang cầm hoa đăng trong tay, viết viết cái gì trên đó.

Loli ngạo kiều nghi hoặc hỏi.

- Tiên sinh, bọn họ đang làm cái gì vậy?

Lý Dịch cũng không biết đây là cách chơi mới do ai nghĩ ra, hắn vẫy tay gọi một tiểu nhị lại, hỏi.

- Bọn họ đang làm gì?

Tiểu nhị chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt có chút quen mắt, suy nghĩ một hồi thì bỗng nhiên giật mình, vội nói.

- Ra mắt công tử, tiểu nhân lập tức gọi chủ sự tới….

Lý Dịch phất phất tay.

- Không cần, ta chỉ tùy tiện nhìn mà thôi, bên kia đang làm gì vậy?

Tiểu nhị lập tức trả lời.

- Những người phía bên trái đều là tài tử có chút danh tiếng ở Kinh Đô, bọn họ viết thi từ rồi vào hoa đăng, treo ở nơi đó, nếu được các tiểu thư sau màn che nhìn trúng, các nàng sẽ sai nha hoàn cột một cái túi thơm lên phía trên….

Lý Dịch cuối cùng đã hiểu, cái này xem như một loại hình thức xem mắt, nhớ năm đó, hắn cũng đã tự thể nghiệm qua, còn thu được túi thơm và thư tình nhiều vô số kể, nếu như hắn không có nhớ lầm thì còn có một vị tiểu thư không biết nhà nào lớn mật nhét một kiện áo yếm còn mang hơi ấm vào lòng hắn...

Khó trách nhóm tài tử này có người thần thái vui vẻ, có người vẻ mặt u sầu, bởi vì trong trong dãy hoa đăng kia, có một vài cái không có túi thơm nào, lại có một cái đã cột lên mấy túi thơm.

Ở thời đại này cũng không hiếm lạ việc chọn rể xem tài năng không xem mặt, cái này nếu như đặt ở đời sau, trên hoa đăng hẳn không phải viết thơ, mà là ảnh chụp, có lẽ còn muốn kèm theo giấy tờ bất động sản, chìa khóa xe, sổ tiết kiệm gì gì đó...

Tiểu Hoàn thấy thỉnh thoảng có nha hoàn từ màn che đi ra, cột túi thơm của tiểu thư nhà mình lên trên hoa đăng, cảm thấy hết sức thú vị, nàng nắm cánh tay Lý Dịch, có chút hưng phấn nói.

- Cô gia, hay là người cũng viết một bài thơ treo lên đi, nhất định sẽ thu được túi thơm nhiều hơn mấy người kia...

Trong lòng nàng, cô gia là người có tài hoa nhất, nếu không thì sao cô gia lại được người ta gọi là “Cảnh Quốc Đệ nhất tài tử" chứ? Nếu như cô gia treo một cái hoa đăng lên đó, nhất định sẽ là người có được túi thơm nhiều nhất.

Loli ngạo kiều chỉ sợ thiên hạ không loạn, thêm dầu thêm lửa .

- Đúng vậy đó tiên sinh, ngươi cũng viết một bài thơ đi, hạ gục hết bọn họ, tốt nhất là không cho bọn họ một cái túi thơm nào!

Hai người hình như rất hi vọng nhìn thấy cảnh tượng như thế, biểu lộ có chút phấn khích, hoàn toàn không hề chú ý tới vẻ mặt nhóm tài tử cách đó không xa đã có chút không vui.

- Ha hả, từ khi nào kinh đô đã xuất hiện một tên cuồng vọng như vậy?

- Một cái túi thơm cũng không để lại cho chúng ta, hắn cho rằng mình là ai, đệ nhất tài tử Cảnh Quốc sao?

- Mà cho dù đệ nhất tài tử, sợ rằng người nọ cũng không dám thả ra khẩu khí cuồng vọng như thế….

…. ….

Trong nhóm tài tử, có mấy người đang buồn bực vì hoa đăng của mình không có túi thơm nào, vừa vặn nghe thấy lời nói của hai cô bé, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng bọn hắn lại khinh thường đi so đo với nữ tử, ánh mắt thoáng chốc chuyển hết sang Lý Dịch.

Lý Dịch gõ gõ đầu hai người.

- Viết cái gì mà viết, muốn làm thơ thì cũng phải dựa vào linh cảm, làm sao có thể chỉ cần muốn viết là có thể viết ra! Nơi này không có gì hay ho, đi thôi…

Như Nghi và Lâm Uyển Như đã đi ra sân bên cạnh, nơi đó không có biểu diễn nhưng lại có triển lãm y phục của nữ tử, đều là những kiểu dáng đang được ưa thích nhất trong Kinh Đô năm nay. Lý Dịch vốn dĩ muốn đi theo nhưng không biết sao loli ngạo kiều và Tiểu Hoàn nhất quyết phải xem cuối cùng người nào có túi thơm nhiều nhất, cho nên hắn đành phải tiếp tục đứng ở lại chỗ này với các nàng.

Tiểu Hoàn vẫn muốn xem cô gia nhà mình làm thơ nhất, đôi mắt nàng ta xoay chuyển, đi tới nhỏ giọng nói.

- Cô gia, người đã viết thơ tặng cho Tiểu Hoàn, viết thơ cho tiểu thư, còn viết rất rất nhiều bài thơ cho Tằng cô nương, nhưng mà cô gia còn chưa từng viết tặng cho Nhị tiểu thư lần nào nha...

Lý Dịch nhìn sang Liễu nhị tiểu thư, Liễu nhị tiểu thư cũng vừa lúc nhìn hắn.

- Thôi bỏ đi.

Lý Dịch lắc đầu.

- Hoa đăng và túi thơm của người ta đều có ý nghĩa của riêng nó, chúng ta tốt hơn hết đừng chen vào phá rối...

Liễu nhị tiểu thư không có biểu tình gì quay đầu sang chỗ khác, phía trước lại có một người đi tới, đó là một tên sĩ tử mặc áo màu nho, nhìn qua rất văn nhã, trong tay hắn cầm một thứ rõ ràng là hoa đăng đã viết chữ, vừa cười vừa nói.

- Mạo muội quấy rầy, mong rằng cô nương không trách cứ, thú thực ta vừa nhìn thấy cô nương từ xa đã cảm thấy kinh diễm, trong lòng sinh ra tia hâm mộ, bỗng nhiên linh cảm bật ra ngẫu nhiên viết được một ít vần thơ, bài thơ này vì cô nương mà sinh ra, tự nhiên tặng cho cô nương.

Khi vị sĩ tử trẻ tuổi này bước ra từ đám đông, bên trong màn che nhất thời truyền đến từng tiếng thở dài.

Tài văn chương của vị Chu công tử này rất nổi tiếng, cực kì có danh tiếng trong giới tài tử Kinh Đô, hơn nữa hắn còn là tân khoa tiến sĩ, quả thật là người con rể lý tưởng, đã có không ít người đánh chủ ý lên người hắn, nhưng mà không ngờ hôm nay Chu công tử lại đưa hoa đăng có bài thơ của mình trực tiếp tặng cho vị cô nương kia, đây chính là cách biểu lộ tâm ý trực tiếp nhất.

- Tặng cái gì mà tặng...

Liễu nhị tiểu thư còn chưa kịp mở miệng thì Lý Dịch đã đứng chắn trước mặt nàng, nói với tên Chu công tử kia.

- Ngươi nguyện ý đưa nhưng chưa chắc người khác nguyện ý nhận đâu.

Hắn nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Đúng không Như Ý?

Liễu nhị tiểu thư liếc Lý Dịch một cái, hỏi.

- Thật sao?

Chu công tử kia thấy thế, trong lòng vui vẻ, hắn nhìn Lý Dịch, khóe miệng nhẹ cong lên, nói.

- Ngươi cũng không phải vị cô nương này, làm sao biết trong lòng nàng ấy có vui hay không? Thế nào, ngươi đưa hoa đăng không được còn không để người khác đưa?

Hoa đăng ở nơi đây tự nhiên không chỉ hoa đăng bình thường, muốn đưa hoa đăng thì nhất định phải viết bài thơ của mình lên đó. Vị Chu công tử kia tất nhiên đã thấy cảnh Lý Dịch từ chối viết thơ vừa rồi, điều này khiến hắn cảm thấy người nọ chỉ là một tên không có tài hoa gì, còn không viết ra nổi một bài hợp với tình hình.

Đương nhiên, nếu hắn thật sự phùng má giả làm người mập (*), lung tung viết ra một bài thơ, như vậy thì thứ nghênh đón hắn sẽ là sự nhục nhã lớn hơn.

(*) Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子): Chỉ người khoác lác, dù không có gì nhưng vẫn phóng đại mình lên, làm việc quá khả năng.

Lý Dịch nhàn nhạt liếc vị Chu công tử kia một cái, hắn đã gặp quá nhiều loại khích tướng vụng về như thế này, Lý Dịch xoay qua nhìn Liễu nhị tiểu thư, lên tiếng.

- Tiểu Hoàn nói rất đúng, ta còn chưa có tặng cho muội một bài thơ nào, chúng ta không cần thơ của hắn ta….

Tiểu Hoàn đã cười hì hì, lấy một cái hoa đăng mình thích nhất tới, loli ngạo kiều cầm lấy một cây bút ở bàn bên cạnh đưa qua.

- Muốn đưa hay không thì tùy ngươi chứ, ai mà thèm….

Liễu nhị tiểu thư khinh thường nói một câu, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía Lý Dịch.

Lý Dịch một tay nắm hoa đăng, một tay vung bút lên như rồng bay phượng múa viết xuống chỗ trống trên hoa đăng, chốc lát sau hắn vứt bút xuống, dùng hai tay cầm hoa đăng kia đưa cho Liễu nhị tiểu thư.

- Như Ý, cái này tặng cho muội!

Tên Chu công tử kia thò đầu muốn nhìn đã bị Lý Dịch đẩy trở về.

Lúc này, một tên quản sự Câu Lan đi tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Công tử, ngài có muốn treo hoa đăng lên không?

- Không cần.

Lý Dịch khoát tay, nhìn thoáng qua các nàng, nói.

- Nơi này không có gì vui, chúng ta đi thôi.

- Treo lên đi.

Liễu nhị tiểu thư cúi đầu nhìn, bỗng nhiên đưa hoa đăng trong tay ra.

Tuy nàng biết chữ, nhưng lại không hiểu một chút gì về thi từ nhưng nàng cũng muốn nhìn bài thơ mà hắn đưa cho mình rốt cuộc có được hay không ….

Có nên đưa cho người khác xem hay không….

Bạn cần đăng nhập để bình luận