Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 973: Chương 973





________________

Uyển Nhược Khanh đứng lên, nhìn Hứa Chính, nói.

- Trước lúc các ngươi nhận ta làm nương nương, ta có ba điều quy ước cho các ngươi.

Khuôn mặt Hứa Chỉnh lộ ra vẻ nghiêm túc và cung kính.

- Xin Nương nương cứ phân phó.

- Thứ nhất, phàm là giáo đồ của thánh giáo, sau này không cho phép giết người, không cho phép làm điều ác.

Hứa Chính không có chút do dự gì, lập tức gật đầu.

- Thuộc hạ nhất định sẽ truyền những lời dạy bảo của nương nương cho từng giáo chúng!

- Thứ hai, sau này bất luận trường hợp gì, không cho phép gọi ta là - Thiên Hậu nương nương trước mặt mọi người.

Hứa Chỉnh gật đầu:

- Hôm nay thuộc hạ sẽ lập tức thông báo cho tất cả giáo chúng biết!

- Thứ ba, tất cả giáo chúng ở Kinh Đô, trong vòng hai ngày nhất định phải rút lui hết.

Lần này, trên mặt Hứa Chính hiện ra vẻ do dự, nói.

- Nhưng mà nương nương, triều đình đang ráo riết truy tra Thánh giáo chúng ta, nếu tất cả giáo chúng đều rút lui khỏi kinh đô, vậy thì sự an toàn của người làm sao bây giờ?

Uyển Nhược Khanh lắc đầu.

- Ta rất an toàn, các ngươi không cần phí tâm, nếu tới một ngày ta thật sự cần các ngươi lo lắng, các ngươi cũng không thể làm gì được?

Sắc mặt Hứa Chính trở nên nghiêm nghị.

- Nương nương, ngài không đi với chúng ta sao?

Trên mặt Uyển Nhược Khanh lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Ta sẽ không đi.....

- Nương nương...

- Nếu như người còn nhận ta là nương nương thì cứ làm theo những gì ta nói.

Trên mặt Hứa Chỉnh lộ ra vẻ rối rắm cực độ, một lát sau, hắn cúi đầu nói.

- Thuộc hạ.... tuân mệnh!

- Thế nào, có thu hoạch gì không?

Lý Dịch nhấp một ngụm rượu nho, thuận miệng hỏi Lý Hiên.

Lý Dịch nhìn chất rượu thanh tịnh trong chén, cảm thấy thật sự quá kỳ quái, người khác hầm rượu nho, mùi vị hoàn toàn khác xa so với rượu nho mà Tiểu Châu hâm lần trước.

Mấy ngày nay hắn cũng nếm thử nhiều phương pháp hâm rượu khác nhau, nhưng đều kém xa so với lần trước, xem ra hắn nên tìm thời gian đi thỉnh giáo Tiểu Châu.

- Không hề có thu hoạch gì cả, tất cả manh mối đã bị chặt đứt hết.

Cảm xúc của Lý Hiên không vui cho lắm, đây là vụ án đầu tiên hắn làm sau khi trở thành Đông Cung, ý nghĩa phi phàm, nếu như làm hỏng thì mặt mũi của Thái Tử sẽ mất hết.

Thân là sứ giả thánh giáo, thế mà hiện giờ lại ngồi đối diện với Lý Hiên thảo luận về thánh giáo, Lý Dịch luôn cảm thấy có chút quái quái.

Nằm vùng mà làm được đến trình độ này, đó chính là đỉnh cao mà một người nằm vùng có thể làm được.

- Vốn dĩ đã có một ít manh mối, nhưng lúc lần theo manh mối thì tất cả người có quan hệ đều biến mất một cách kỳ lạ, mọi manh mối đều đứt tại đó...

Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Nếu như có thể tìm được Thiên Hậu nương nương của bọn họ thì tốt rồi, nàng ta mới là nhân vật mấu chốt trong Thánh giáo kia.

Chưa nói tới việc đạo cô kia hiện tại đang ở Tề Quốc, cho dù nàng ta thật sự ở Kinh Đô, là một cường giả Tông Sư như vậy cũng không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhược Khanh đi tới châm trà cho bọn hắn lần nữa, trước kia Lý Dịch không có chú ý tới, sau khi mọi người bận rộn chuẩn bị ăn tết thì mới phát hiện, nha hoàn trong nhà hình như có chút không đủ dùng, chắc cần phải tuyển thêm mấy người nữa.

Vừa vặn thấy Lý bá từ bên ngoài đi vào, Lý Dịch vẫy tay với lão, nói.

- Lý bá, mấy ngày nay tuyển thêm nha hoàn đi, người trong nhà có chút không đủ.

Nhược Khanh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói.

- Không cần phiền toái như vậy, trong Câu Lan có rất nhiều muội muội, nền tảng trong sạch, làm việc cũng cần mẫn, hay để ta chọn vài người trong các nàng đưa tới đây đi.

- Như vậy cũng tốt.

Lý Dịch gật đầu.

Lý Hiên nghĩ đến một việc, bỗng nhiên nói.

- Hôm nay Mật Điệp Tư bắt được một tên tín đồ bình thường của bọn hắn, người đó vốn là một nông dân ở ngoại thành kinh đô, không biết tại sao lại tin vào cái Thánh giáo kia, không biết có thể moi ra được tin tức của Thiên Hậu nương nương từ trong miệng người nọ

không...

Nhược Khanh chân trà xong thì rời đi, Lý Hiên hớp một ngụm trà, không hề nói về việc Thánh giáo kia nữa, hắn quay đầu lại nhìn một hồi rồi hỏi:

- Nhược Khanh cô nương... ... Ngươi tính khi nào thì bắt lấy nàng ấy?

Lý Dịch giương mắt nhìn Lý Hiên, hỏi:

- Ngươi thì sao, sắp trở thành Hoàng Đế rồi mà mới chỉ có một hoàng hậu, tính toán lại cưới mấy người nữa đây?

Lý Hiên nhìn Lý Dịch với ánh mắt có chút khinh bỉ.

- Ta có Thấm Nhi là đã đủ rồi, ai giống như ngươi....

- Đánh cược không?

Đừng nói những lời quá chắc chắn như vậy, Lý Dịch chờ cái ngày tên này tự vả mặt.

- Cược thì cược, ta mà sợ ngươi sao.....

Ai cũng không dự đoán được, Kinh Đô là nơi dưới chân Thiên Tử thế mà lại có một thế lực khổng lồ lại còn khủng bố như thế!

Lần trước, việc mười mấy tên quan viên quyền quý bị trói cơ hồ khiến cho toàn bộ giai cấp thượng đẳng trong Kinh Đô bị rửa sạch, vất vả lắm mới yên ổn trở lại, đại đa số người mới có thể bắt đầu an ổn ngủ ngon giấc...

Thế mà trong nháy mắt lại xảy ra việc này.

Làm cho rất nhiều người trước khi đi vào giấc ngủ đều sẽ sầu lo có khi nào sau khi mình ngủ sẽ bị người thả một mồi lửa, hoặc trong lúc

nằm mơ sẽ bị người cắt CỔ.....

Quan viên quyền quý kinh đô bày tỏ thái độ khiển trách mãnh liệt đối với loại hành vi ác liệt cực đoan này, đồng thời còn đốc thúc các Cơ quan liên quan sớm ngày phá án, trả cho kinh đô một bầu trời trong xanh.

Hình Bộ, Mật Điệp Tư, Đại Lý Tự, vâng vâng... Khi các cơ quan liên hợp lại thì hiệu suất phá án vẫn rất cao, lại thêm ý chí của tên tín đồ bắt được kia không có kiên định, cuối cùng thì triều đình đã bắt được một nhân vật mang tính then chốt.

Bức họa của Thiên Hậu nương nương.

Tạm thời không bàn tới việc bức họa có giống hay không, biển người mênh mông, bằng vào một bức họa để tìm người cũng không phải một việc dễ dàng.

Nhưng dù sao thì cũng đã có manh mối mới, đây đã là tiến triển mang tính đột phá.

Như Nghi dẫn theo Túy Mặc đi xã giao, thăm hỏi các nơi, Liễu nhị tiểu thư thì đi Liễu Minh, mấy ngày nay trong nhà thường thường chỉ còn lại hắn và Nhược Khanh, hai người rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ đánh cờ cùng nhau, thảo luận về kịch bản để giết thời gian.

Lý Dịch tùy ý đặt một quân cờ xuống, lẩm bẩm.

- Có tìm được bức họa thì cũng vô dụng thôi, bây giờ đạo Cô kia đang ở Tề Quốc, lui một vạn bước để nói, cho dù nàng ta ở tại Cảnh quốc, trừ phi phái mấy vị Tông Sư đi cùng nhau vây bắt nàng ta, bằng không thì cũng chỉ có thể trắng tay mà về.

- Cũng không nhất định...

Nhược Khanh lắc đầu, nói:

- Có lẽ nương nương của bọn họ còn có một người khác thì sao.

Trừ đạo Cô kia ra thì còn có ai là Thiên Hậu nương nương nữa? Nếu như chuyện này mà Lý Dịch còn có thể lầm, vậy thì chẳng phải lần trước hắn bị trói đi một cách vô ích?

Nhược Khanh đặt một quân cờ xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nói.

- Kỳ thật ta có một chuyện gạt huynh.

Lý Dịch nghe vậy thì giật mình, hỏi.

- Chẳng lẽ, muội và Túy Mặc thật sự...

Nhược Khanh nghiêm túc nhìn Lý Dịch, nói/

- Thật ra ta chính là Thiên Hậu nương nương mà bọn họ nói tới.

Lý Dịch yên lòng, tưởng chuyện gì lớn lao, hắn còn tưởng rằng Nhược Khanh và Túy Mặc gạt hắn...

Hắn nhìn Nhược Khanh, cũng trở nên nghiêm túc, nói.

- Kỳ thật ta cũng có một chuyện gạt muội.

Nhược Khanh nhìn hắn, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Lý Dịch nhìn nàng, chậm rãi nói.

- Thật ra ta chính là tả sứ giả của thánh giáo, địa vị chỉ ở phía sau Thiên Hậu nương nương, thế mà ta lại không biết muội là Thiên Hậu

nương nương...

Hắn cười cười, nói.

- Khi nào thì người học được cách nói giỡn giống như Túy Mặc vậy?

- Ta không có nói đùa.

Nhược Khanh lắc đầu, nói.

- Thánh giáo chỉ có hữu sứ giả, không có tả sứ giả.

Lý Dịch thả quân cờ trên tay xuống, kinh ngạc nhìn Nhược Khanh, sau đó trên mặt hắn lộ ra sự nghi hoặc và không thể tin được, hỏi.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng không biết.

Trên mặt Nhược Khanh hiện ra một tia bất đắc dĩ.

- Ta cũng không biết tại sao mình lại trở thành Thiên Hậu nương nương của bọn họ nữa.....

Rốt cuộc thì Lý Dịch nhớ tới một việc, một việc suýt nữa bị hắn cho vào quên lãng, khi hắn bị tên đạo Cô kia bắt cóc tới Thục Châu, một người áo lam đã cho hắn xem một bức họa.

- Cho nên, cái chết của Lý Kiện Nhân, phủ Tín Vương bị đốt, những chuyện này đều do bọn họ làm vì muội?

Nhược Khanh gật đầu.

Lý Dịch bỗng nhiên cười, lắc đầu, nhìn nàng nói.

- Muội làm nương nương mà ngay cả trong thánh giáo có mấy cái sứ giả cũng không biết...

Hắn xoay người, mở một ngăn tủ ra, lấy một ngọc bài ra rồi đặt lên trên bàn.

- Ta cũng không có nói đùa.

Hắn nhìn Nhược Khanh, quỳ một gối xuống đất, nghiêm nghị nói:

- Thanh Long sứ Lý Dịch, tham kiến Thiên Hậu nương nương!


Bạn cần đăng nhập để bình luận