Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 756: Các Cô Cứ Tiếp Tục….




Chương 756: Các Cô Cứ Tiếp Tục….





----------------------

Khi Tằng Túy Mặc quay người đi vào phòng, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Uyển Nhược Khanh mang vớ vào chân rồi đi xuống giường, hỏi.

- Hắn đi rồi?

Tằng Túy Mặc gật đầu, đi tới đỡ nàng, nhẹ giọng nói.

- Hai ngày này tỷ phải ở trong nhà tịnh dưỡng, đừng lộn xộn.

Uyển Nhược Khanh cười cười.

- Ta nào có yếu đuối như vậy, chỉ đụng một chút, chút nữa sẽ hết đau. Trong Câu Lan còn có một số việc phải làm, không thể trì hoãn.

- Tốt hơn hết tỷ vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe, việc của Câu Lan để ta đi là được.

Trên mặt Tằng Túy Mặc hiện ra một tia trêu chọc.

- Nhược Khanh tỷ không đau, nhưng sợ rằng có người sẽ đau lòng….

- Nói cái gì đó…

Khuôn mặt Uyển Nhược Khanh vốn dĩ đã trở lại bình thường, nghe vậy lại ửng đỏ lên lần nữa.

Tằng Túy Mặc nháy đôi mắt long lanh của mình, có chút tò mò hỏi.

- Vừa rồi hắn nói đây không phải lần đầu tiên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Uyển Nhược Khanh lắc đầu, nói.

- Trước đó ta đã nói với muội rồi, khi ở phủ Khánh An, đêm trong Ninh vương phủ ….

- Ngày đó ta bị té xỉu, hắn chính là người cõng ta về.

Lúc này Tằng Túy Mặc mới nhớ lại một chuyện nào đó, chẳng qua lúc ấy, người nào đó ở trong lòng nàng chỉ là một kẻ biến thái, xấu xa. Khi đó nàng chỉ để ý đến tình trạng của thân thể Uyển Nhược Khanh mà thôi.

Tằng Túy Mặc chớp chớp đôi mắt, hỏi lần nữa.

- Thật sự chỉ như vậy?

- Nếu không thì còn có thể như thế nào?

Uyển Nhược Khanh liếc nàng một cái.

- Chẳng lẽ còn phải có một cái ôm ấp nhiệt tình?

Khuôn mặt Tằng Túy Mặc trong nháy mắt trở nên đỏ bừng như máu, sau khi lấy lại tinh thần, nàng có chút bối rối, xấu hổ nhìn Uyển Nhược Khanh.

- Giỏi lắm, tỷ dám giễu cợt ta….

Trong lúc xấu hổ, nàng giơ tay chọc ngứa Uyển Nhược Khanh, lại cũng không quên tránh đi vết thương của nàng.

Hai người thường xuyên đùa giỡn, ngày thường trong tiểu viện cũng chỉ có các nàng và Tiểu Thúy Tiểu Châu, không cần phải tránh làm cái gì.

Hôm nay Uyển Nhược Khanh hành động không tiện, tự nhiên phải ăn thiệt thòi một ít, sau một hồi phen giao phong đã nhanh chóng bị Tằng Túy Mặc cưỡi trên người, thở hổn hển, cười nói.

- Đừng, đừng náo loạn...

Một tay Tằng Túy Mặc đè Uyển Nhược Khanh lại, tay còn lại đặt vào phần bụng dưới của nàng, hỏi:

- Nói, còn dám giễu cợt bản cô nương nữa hay không?

Trải qua một hồi đùa giỡn, y phục của hai người đều có chút lộn xộn, tuy Tằng Túy Mặc lấy được thắng lợi, nhưng áo cũng đã trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, vớ của Uyển Nhược Khanh đã bị Tằng Túy Mặc cởi xuống, lộ ra bàn chân ngọc ngà trơn bóng, vừa rồi bị Tằng Túy Mặc cào nhẹ…..

Giờ phút này, tư thế của hai người thật sự rất kiều diễm, Uyển Nhược Khanh nằm phía dưới ngước mặt lên, Tằng Túy Mặc thì đang cưỡi ở eo nàng, cực kì giống loại tư thế nào đó trong truyền thuyết.

- Cái kia….

Lý Dịch từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có chút giật mình, ánh mắt dừng trên hai người vài lần, cổ họng không khỏi lên xuống, hồi lâu sau hắn mới mở miệng.

- Ta chỉ định vào hỏi một chút, bánh hoa quế…. Có còn không?

Vẻ mặt hai nữ tử trên giường đồng thời cứng đờ.

- Không có thì thôi, ngày mai ta lại tới hỏi, các cô cứ tiếp tục đi, tiếp tục….

Lý Dịch quay người nhanh chân đi ra ngoài, tiện tay bắt lấy một cái gối đầu từ bên trong bay ra, sau đó nhẹ nhàng ném trở về.

- Ném đồ vật lung tung là không được, chẳng may ném trúng người khác thì sao, mà cho dù không ném trúng người lại ném trúng hoa cỏ cũng không tốt….

Lần này, cái gối kia bay ra ngoài nhanh hơn, sức lực cũng lớn hơn.

….

….

Lý Dịch đứng trong sân, thoải mái vươn vai một cái.

Hôm qua nhìn thấy cảnh tượng kia, hiện tại nhớ tới, máu trong cơ thể còn có chút sôi sục.

Khó trách Bạch Cư Dịch có một câu thơ “Tay ôm tỳ bà che nửa mặt hoa”, nửa lộ nửa che mới gọi là dụ hoặc, có thể lưu lại không gian tưởng tượng rất lớn cho mọi người, hơn nữa càng nghĩ thì càng xấu hổ….

Vốn dĩ Lý Dịch tính toán sáng hôm nay đi vào trong thành nhìn xem tòa nhà mới, lão Phương đã dựa theo yêu cầu của hắn tìm được vài nơi, nhưng cuối cùng chọn chỗ nào thì còn cần Lý Dịch tự mình quyết định.

Khi rời giường, hắn luôn có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó.

Cho đến khi rửa mặt chải đầu hoàn tất, thay y phục xong, đi tới trước cửa nhà, nhìn thấy từng chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy tới, lúc này rốt cuộc mới nhớ.

Ngày hôm nay sợ rằng không được an ổn.

- Lý Hầu Tước đã hồi kinh, thật đáng mừng, thật đáng mừng!

Một vị lão giả ăn mặc như quản gia từ trong chiếc xe ngựa đầu tiên bước xuống, hắn vừa cười vừa nói.

- Lão hủ xin thay mặt đại nhân nhà ta đến đây để chúc mừng!

- Đại nhân nhà ngươi là…?

- Hộ Bộ Thượng Thư.

- Thì ra là Tần đại nhân.

Lý Dịch gật đầu, chưa kịp khách sáo hai câu thì lại có người đi tới.

- Mã Trung Thừa.

Lý Dịch chắp tay chào hỏi một câu.

Lý Dịch nhận biết người này, trong việc thanh tra sổ sách lần trước, Toán Học Viện và Ngự Sử Đài có thể nói kết giao hữu nghị thâm hậu. Vị Mã Trung Thừa này chính là nhân vật thứ hai của Ngự Sử Đài, thế mà lần này lại tự mình tới đây.

Mã Trung Thừa cười cười, nói.

- Ta nghe nói Lý Hầu Tước đã hồi kinh, trong lòng bản quan cực kì vui mừng, có chuẩn bị một phần lễ mọn nho nhỏ, đây là một chút lòng thành của ta.

- Mời vào trong, mời vào trong.

Hạ nhân Lý gia đã sớm đi ra, lập tức dọn đồ vật trên xe ngựa xuống đưa vào trong nhà, Lý Dịch lơ đễnh liếc nhìn một chút, dù nói là lễ mọn, nhưng thoạt nhìn cũng không nhỏ.

Quản gia Tần phủ và Mã Trung Thừa không có nói mấy câu đã cáo từ rời đi, Lý Dịch còn chưa kịp uống miếng nước thì lại có người bái phỏng.

Lần này, là Trầm phủ.

Lý Dịch không có giao tình gì với Trầm tướng và Trầm gia, chỉ là trong hội lưu ly được tổ chức ở trong cung lần trước, Trầm gia đã từng đứng ra nói chuyện cho hắn.

Tuy không biết bọn họ đến xem náo nhiệt gì, lại cũng không thể chậm trễ.

Nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu.

Lý Dịch thừa nhận, kẻ địch của hắn ở Kinh Đô rất nhiều, nhưng bằng hữu cũng tuyệt đối không ít.

Những chuyện này liên lụy rất rộng, có đề cập tới các phe phái trong triều đình, tranh đấu vì lợi ích, không phải nói hai ba câu thì có thể giải thích rõ ràng.

Hộ Bộ Thượng Thư và Ngự Sử Đài xem như có chút giao tình với hắn, người của Vương gia tới cũng không ngoài ý muốn, nhà tướng đương nhiên không cần phải nói, Trầm gia thì suy nghĩ kỹ một chút cũng có một chút liên hệ.

Những chuyện này, trong lòng hắn hôm qua kỳ thật đã có chuẩn bị.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy một ít quan viên quyền quý chưa từng gặp qua cũng sôi nổi tiến lên đưa tặng lễ, thật có chút ngoài ý muốn.

Trong những người này, có một số là gia trưởng của học sinh trong Toán Học Viện, đúng là có lý do để tới cửa, nhưng có một số thì thật sự hoàn toàn không có một chút quan hệ.

Lý lão phu nhân đứng bên cạnh hắn, thấy dáng vẻ nghi hoặc của Lý Dịch, vỗ vỗ vào tay hắn, vừa cười vừa nói.

- Có thể lên tới chức Hầu Tước ở cái tuổi của con, đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua, những thứ này, một chút cũng không có gì kỳ quái.

Từ sau khi khai quốc, không có mở rộng đất đai biên giới, trừ phi có công lao to lớn, nếu không thì tước vị cũng sẽ không tăng thêm.

Một ít lão thần vất vả cả một đời vì quốc gia, hoặc hãn tướng huyết chiến cả đời mới có thể trước khi lâm chung thu được một tước vị nho nhỏ, phù hộ con cháu.

Có thể trong vòng hai ba năm ngắn ngủi, từ một giới bình dân, lấy một tốc độ không thể tin nhiều lần được thánh ân, được phong tới Hầu Tước, quả thật là một việc không thể tưởng tượng.

Lý Dịch còn rất trẻ, còn có nhiều tiềm lực. Chỉ bằng vào việc bệ hạ coi trọng hắn, ngày sau cũng không biết người này còn có thể đi xa tới đâu, dù sao thì tới kết giao cũng tốt hơn so với kết thù.

Chỉ trong một buổi sáng, nhà kho đã bị lễ vật chất đầy.

Mặc dù như thế, xe ngựa vẫn liên tục không ngừng từ bên ngoài đi vào, đến nỗi hạ nhân của Lý gia cũng có chút bận tối mặt tối mũi.

Giờ khắc này, Lý Dịch đột nhiên cảm thấy, hắn cực khổ phát triển sinh ý, thật sự không hay ho một chút nào.

Thiếu tiền thì cứ việc mất tích vài tháng, một năm cứ mất tích mấy lần như vậy, chẳng phải dựa vào thu lễ vật có thể phát tài?


Bạn cần đăng nhập để bình luận