Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1028: Nhất Định Có Dối Trá!



Chương 1028: Nhất Định Có Dối Trá!


________________

VIP Chương 1028: Nhất Định Có Dối Trá!



Bách tính ở gần cổng thành phía Tây Vĩnh Huyện mấy ngày nay phát hiện một loạt việc kỳ quái.

Từ trước đến nay cổng thành luôn quạnh quẽ, ngày bình thường không có bao nhiêu người đi qua, thậm chí có khi còn không một bóng người, nhưng mấy ngày nay động tĩnh khá lớn.

Mới đầu bọn họ tưởng quan phủ ăn no rửng mỡ, nhiều tiền không có chỗ tiêu nên muốn tu sử tường thành, về sau mới biết mấy người kia muốn xây một trung tâm mua sắm” ở đây, xây “thế giới thương nghiệp" gì đó.

Trung tâm mua sắm và thế giới thương nghiệp rốt cuộc là thứ gì, bọn họ không biết, nhưng nghe hiểu ý tứ đại khái.

Thứ Sử đại nhân mới nhậm chức vẽ một vòng tròn lớn ở tường Tây thành, tính toán dựng một loạt cửa hàng ở chỗ này. Về phần tại sao không phải trên đường phố mà lại dựng quanh cổng thành, bọn họ kết luận rằng đầu óc của Thứ Sử đại nhân có bệnh.

Vĩnh Huyện đã có phường thị, cũng cung cấp đủ nhu cầu cho bách tính hành ngày, Thứ Sử đại nhân nhất định lại phải hao người tốn của xây thêm một nơi, đây không phải có bệnh thì là gì?

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cũng không thể nói hao người tốn của. Dù sao lần này không có đòi tiền bách tính, ngược lại người dân tới đây làm, mỗi ngày còn có thể nhận được hai mươi văn tiền công.

Hai mươi văn đó, đối với gia đình làm nông chỉ dựa vào trồng trọt để sống mà nói chính là kiếm một đống tiền lớn, tiền từ trên trời rơi xuống. Đúng lúc hiện tại đồng áng nhàn hạ, việc tốt như vậy mà không làm, quả thực đầu óc bị hư giống Thứ Sử đại nhân.

Trong lúc nhất thời, cách hai ngày, cửa huyện nha Vĩnh Huyện sẽ bị người đạp vỡ một cái. Người đến đều là bách tính muốn đi phía Tây thành làm công, sau khi đăng ký ở huyện nha mới có thể nhận hai mươi văn tiền từ chỗ nha dịch chỉ huy ngay trong ngày hôm đó.

Quan phủ đối với việc bách tính đến đăng ký cũng không cự tuyệt, đến bao nhiêu thu bấy nhiêu. Họ không có cách khác, kỳ hạn công trình gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng, những cửa hàng kia còn phải được đưa vào sử dụng trước tết, tính từ bây giờ cũng chỉ còn hơn hai tháng. Nói cách khác, bọn họ chỉ được dùng nhiều nhất hai tháng để hoàn thành, nếu không, từ quan lại đến nha dịch đều bị trừng phạt.

Nghe nói đây đều là chủ ý của vị Thứ Sử Trần mới nhậm chức kia, khi nhàn hạ lại có việc kiếm ra tiền, trong lòng bách tính rất cao hứng, ngược lại, quan lại Vĩnh Huyện giận mà không dám làm gì, chỉ có thể âm thầm mắng trộm vị Thứ Sử họ Trần kia trong lòng. Bọn họ đã gặp qua cấp trên ưa thích giày vò người khác, nhưng chưa thấy qua loại giày vò như thế này...

Nhà xưởng do quan lại và bọn nha dịch phụ trách thúc giục xây công trình này vì nhân số không đủ, còn phải mượn thêm vài người trong phủ hắn.

Ngoại trừ nhà xưởng, hộ phòng quan sai cũng không dễ chịu.

Thứ Sử Trần không biết trúng gió gì, buộc bọn hắn phải tận lực giữ thương nhân từ các nơi đều lại ở Thục Châu. Điều không thể so với giám sát xây dựng, không có ba tấc lưỡi uốn nát miệng và mặt dày không ngừng kiên trì thì không thể làm loại chuyện vặt này.

Một tên hộ phòng nha dịch vừa đưa đi một thương đội, khi đi trở về cửa thành, nhấp nhấp bờ môi khô khốc vì nói chuyện quá nhiều, nhịn không được nhỏ giọng mắng.

- Trần Thứ Sử, mẹ nhà hắn.

Ngẩng đầu một cái, thấy một tên thủ vệ đứng ở cửa thành nhìn hắn, ánh mắt liếc nhau, lắc đầu, nói.

- Trần Thứ Sử lo lắng hết lòng, vì bách tính Thục Châu cũng không biết thân thể mẹ hắn có khoẻ hay không?

Vĩnh Huyện, cổng thàng phía Đông.

Một thương đội ngừng ở bên ngoài cửa thành, dẫn đoàn là một nam tử phúc hậu. Hắn quay đầu nói với một tên đầu trọc sau lưng.

- Các vị đại ca, đi dọc theo con đường này, đa tạ các ngươi.

Đầu trọc kia khoát tay, nói.

- Mở cửa buôn bán, cần gì phải cảm tạ với không cảm tạ. Về sau muốn hợp tác còn phải tìm chúng ta, ngươi biết có cách liên hệ chưa?

- Biết biết.

Nam tử phúc hậu gật đầu, nói.

- Lúc trở về, chúng ta sẽ còn tìm các vị đại ca.

Tên đầu trọc gật đầu, phất tay, nói.

- Vậy được, gặp lại sau!

- Các vị đại ca đi mạnh giỏi!

Các biệt với mấy người họ, nam tử phúc hậu nhìn Cổng thành Vĩnh Huyện, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười.

Từ khi vùng đất hỗn loạn này trở nên tốt hơn, thương nhân như bọn họ khi tới đây đã tiết kiệm được rất nhiều bạc.

Nghe thương đội gặp mặt trên đường đi nói nạn thổ phỉ ở Thục Châu đã bị diệt trừ triệt để, rốt cuộc không cần lo lắng việc vất vả khi về Tề Quốc mà tất cả hàng hoá tiền tài đều rơi vào tay sơn tặc. Con đường đi Thục Châu này về sau có thể an tâm đi rồi.

Vùng đất hỗn loạn đến Thục Châu, người tốt, đường cũng tốt, bây giờ hắn thấy tên đầu trọc thì sẽ dâng lên một loại cảm giác thân thiết.

Một tia cảm giác thân thiết này khi nhìn đến một người mặc đồ nha dịch đi về phía bọn họ lập tức biến mất hầu như không còn.

Trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm, lẫn mất Tế Quốc tránh không khỏi Cảnh Quốc. Thục Châu là địa phương mà bọn họ không thể đi vòng qua được, chỉ là nơi này quan thuế nghiêm ngặt, đủ để cho rất nhiều tiểu thương nhân nghe xong muốn lùi bước.

- Vị quan gia này...

Trên mặt hắn cười làm quen, vừa mới mở miệng, quan sai kia lại bước nhanh đi tới, trên mặt tươi cười, hỏi.

- Các ngươi là thương nhân từ Tề Quốc tới hả?

Nhìn thấy quan sai từ trước đến nay luôn hờ hững đối với bọn hắn, luôn luôn bày ra bộ mặt nhà có tạng đột nhiên lộ ra nụ cười khủng

bố, trong lòng nam tử phúc hậu lập tức trở nên hồi hộp.

Sự tình khác thường tất có nguyên nhân, quan sai này vậy mà cười tươi như thế, xem ra lần này bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn!

Hắn thấp thỏm trong lòng.

- Quan gia...

- Ai, đừng có khách khí như vậy, vào đây đã, vào đây đã.

Nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, dẫn dắt bọn họ tiến vào thị trấn. Ngược lại trong lòng nam tử phúc hậu càng thêm lo âu thấp thỏm.

Cho dù ở Cảnh quốc hay Tề Quốc, quan phủ đều thiết lập trạm thu thuế. Tề Quốc chèn ép việc buôn bán nghiêm trọng, mười thu thuế hai, còn về như thế nào là mười như thế nào là hai còn phải dựa theo tính toán của quan lão gia. Bởi vậy ở Tề Quốc, nếu không có quen

biết với quan, việc buôn bán sẽ rất khó khăn.

Từ sau khi luật tố thuế của Cảnh Quốc cải cách, nghề nông ổn định, sự chèn ép đối với thương nhân đã sớm không bằng Tề Quốc, ngược lại còn dẫn dắt và cổ vũ theo một mức độ nhất định nào đó. Vì vậy càng ngày càng có nhiều thương nhân Tề Quốc nguyện ý đến Cảnh Quốc làm ăn.

Đương nhiên, người Tề Quốc ở Cảnh quốc tự nhiên sẽ có sự khác biệt so với người Cảnh Quốc ở Cảnh quốc. Thương nhân Cảnh Quốc hai mươi thu thuế một, bọn họ phải chịu mười thu thuế một. Đương nhiên, tính ra vẫn lời hơn so với ở Tề Quốc.

Chờ tại Quan Khố, sau khi kiểm kê hàng hóa một phen, quan sai kia cầm một bản danh sách đưa cho hắn.

Đối với quá trình như vậy hắn sớm thành thói quen, trên danh sách viết chính là tổng số hàng hóa với thuế bọn họ phải nộp.

Thái độ vừa rồi của quan sai khiến trong lòng hắn cực kỳ thấp thỏm, âm thầm suy đoán liệu có phải luật tính thuế của Cảnh Quốc lại có chỗ thay đổi hay không?

Chuyến này sợ đi không được gì?

Nhưng khi hắn nhìn thấy mức thuế ghi dưới danh sách kia lại không khống chế được khẽ giật mình.

Ở Tề Quốc, quan phủ sẽ tiến hành định giá đối với hàng hoá, sau đó quy ra thành tiền bạc. Bọn họ đều cố ý nâng giá cả hàng hóa lên để gia tăng mức thuế cho thương nhân.

Thực ra quan phủ các nơi khác đều làm như thế khác nhau là ai ăn nhiều hơn ai bao nhiêu thôi!

Nhưng số lượng viết trên danh sách này so với mong muốn trong lòng của hắn còn thấp hơn một nửa.

Cho tới bây giờ đều là nộp dư thuế nhiều, hắn lần đầu tiên gặp được tình huống nộp ít thuế.

Có biến, bên trong chuyện này nhất định có biến.

Nghĩ tới thái độ của quan sai, trong lòng của hắn càng thêm chắc chắn.

Nhất định phải thăm dò, đây nhất định phải thăm dò. Ví dụ chính mình ham lợi trước mắt, làm lơ việc này, có ý đồ lừa gạt cho qua, Có lẽ

lần này cả người cả của đều không còn!

Hắn nhìn quan sai kia, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

- Đại nhân, chúng ta không có che giấu hàng hóa, mấy xe hàng này chính là toàn bộ, định giá trên danh sách cũng không có vấn đề, nhưng mức thuế này, mức thuế này... Đại nhân có phải hay không, ta nói có khả năng hay không, đại nhân không cẩn thận, không cần thận tính toán sai?

Hắn nhìn biểu cảm của quan sai kia, không chờ đối phương mở miệng, lập tức nói:

- Đương nhiên, đại nhân không nên hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý chỉ trích đại nhân. Đại nhân chớ trách, chớ trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận