Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 909: Giao Trử Bình Ra!




Chương 909: Giao Trử Bình Ra!





----------------------

- Việc này, cái này đến cùng có phải sự thật hay không?

- Thái Phó, việc này, phải làm sao mới ổn đây chứ?

- Tiếng oán than bên ngoài đã sôi trào, bọn hắn đều đã muốn đến đây!

Khuôn mặt của mấy lão giả đều hiện ra vẻ lo lắng, dạo bước không ngừng bên trong nội đường, bởi vì “Vụ án giết người ở Diệu Âm Các”, Trử gia đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, theo tiến triển của vụ án, tuy lấy danh vọng của Thái Phó đại nhân, phần lớn các sĩ tử còn có thể giữ vững tỉnh táo, nhưng với dân chúng bình thường của Kinh Đô, đối với Trử gia, đối với bọn hắn, họ đã hoàn toàn mất đi lòng tín nhiệm.

Hôm qua, có một nhà Nho danh tiếng khá lớn, chỉ nói một câu “Nịnh thần hại nước” nhằm vào vị Lý Hầu Tước kia đã bị người dùng hòn đá nện vỡ đầu, trên người dính đầy rau thối, cả người vô cùng chật vật, lúc về đến trong nhà, ngay cả tường viện đều bị người khác đạp đổ.

Nghiên cứu nguyên nhân, ngọn nguồn việc này vẫn là Trử gia.

Trử gia thành nhờ lòng dân, bại cũng tại lòng dân, mất đi lòng dân, lão nhân trước mắt cũng chỉ là một lão giả phổ thông.

Trử Thái Phó ngồi trên ghế, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì, hắn chỉ kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, hình như đang suy tư, nhưng trong mắt lại một mảnh trống rỗng.

Một hạ nhân của Trử gia vội vàng hấp tấp chạy vào, lớn tiếng báo.

- Người của Hình Bộ đã đến!

Mấy bộ khoái từ bên ngoài đi tới, họ chậm rãi thi lễ đối với lão giả ngồi trên ghế, người cầm đầu mở miệng nói,

- Thái Phó đại nhân, chúng ta hoài nghi lệnh tôn có liên quan đến một vụ trọng án, còn mời Trử công tử cùng chúng ta đi một chuyến.

Một người đàn ông tuổi trung niên từ một bên lao ra, lớn tiếng nói.

- Bằng việc các ngươi hoài nghi thì có thể mang Bình nhi đi hay sao?

Bộ khoái từ trong tay áo lấy một vật ra, sau đó đưa lên trước, khom người nói:

- Trử đại nhân, đây là lệnh bắt của Hình Bộ, xin ngài xem qua.

Nam tử trung niên cũng không hề liếc nhìn vào tờ lệnh kia, lạnh lùng nói.

- Người của Trử gia ta, há là người mà Hình Bộ các ngươi nói mang đi thì có thể mang đi, không có Thánh chỉ do bệ hạ ban, ta xem ai trong các ngươi dám vọng động ở Trử gia!

Bộ khoái kia nghe vậy, trên mặt ngược lại lộ ra một chút khó khăn.

Nơi này là Trử gia, Trử gia có chút khác biệt với những gia tộc khác, nơi này có Trử Thái Phó, cho dù người của Hình Bộ cũng không thể quá mức làm càn, đương nhiên, nếu Trử gia thông tình đạt lý, chuyện tự nhiên thông thuận, nếu bọn họ thật kiên trì, sợ rằng vẫn phải mời bệ hạ hạ chỉ.

Bộ khoái kia nhìn hắn, khom người nói.

- Đã như vậy, chúng ta cáo lui trước.

Sau khi những bộ khoái đó rời đi, nam tử trung niên bước nhanh đi đến trước người Trử Thái Phó, lớn tiếng nói.

- Phụ thân, chẳng lẽ người muốn trơ mắt nhìn bọn hắn mang Bình nhi đi thật sao?

- Tần Văn nói đúng, triều đại thay đổi, gia tộc hưng suy, đây đều do số trời, nào có hoàng triều nào có thể thiên thu vạn đại, nào có gia tộc nào có thể vĩnh cửu không suy chứ?

Trử Thái Phó có chút cố hết sức từ trên ghế đứng lên, lẩm bẩm.

- Lão phu quả thật đã già, một người già, thì dễ hồ đồ, hồ đồ.

- Phụ thân!

- Chuyện này, ngươi xem đó mà làm thôi.

Mấy bộ khoái đi ra đại môn Trử gia, nhưng lại không thể rời đi, bởi vì chặn trước mặt bọn họ là đám người nhìn không thấy cuối.

- Trử Bình đâu?

- Tại sao cầm thú kia không có đi ra?

- Có phải Trử gia không muốn thả người hay không?

Không đợi mấy vị bộ khoái kia trả lời, đám người đã ùa lên phía trước, gác cửa Trử gia nhìn thấy đám người đen nghịt ùa lên, bị dọa đến sợ vỡ mật, lập tức đóng cửa lớn lại.

- Giao Trử Bình ra!

- Giao hung thủ giết người ra!

- Trả lại sự trong sạch cho Song Song cô nương!

- Người bên trong nghe rõ, các ngươi đã bị vây quanh, còn không mau giao Trử Bình ra!

Mấy người bên trong Trử gia nghe tiếng la vang trời truyền đến từ phía bên ngoài, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân đều chấn động, mấy lão giả đều mang sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Thanh âm này, trận thế này, không khó tưởng tượng, bên ngoài đến cùng có bao nhiêu người, một khi đại môn Trử gia bị công phá, toàn bộ Trử gia chắc chắn sẽ bị san thành bình địa.

Trong từ đường Trử gia, lão giả râu bạc trắng quỳ gối trên bồ đoàn đối mặt với linh vị của tổ tiên Trử gia, nước mắt tuôn đầy mặt.

- Bất tài, do tử tôn bất tài mới khiến cho tổ tiên Trử gia hổ thẹn!

Kinh Đô huyện nha, Lưu huyện lệnh đang lật xem hồ sơ vụ án, bị âm thanh vang vọng Kinh Đô kia làm giật mình, rùng mình một cái, bút trong tay rơi xuống mặt đất.

Trong hoàng cung, Lý Minh Châu buông tấu chương xuống, chậm rãi đi ra ngoài điện, nhìn qua thành cung thấy bấu trời bên ngoài.

- Tình huống bên ngoài như thế nào?

Nàng giống như đang tự nói với mình một câu.

Một nữ quan theo bên cạnh đi tới, cung kính trả lời.

- Điện hạ yên tâm, đã phái cấm vệ đi qua, sẽ không loạn gì.

Bên trong Phù Dung viên, trên giường bệnh, Cảnh Đế từ từ mở mắt, Thường Đức đi qua, đóng một cánh cửa sổ lại.

- Trử Thái Phó, thật đáng tiếc.

Thường Đức nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

- Ảnh hưởng đến bệnh tình của bệ hạ, hắn chết cũng không có gì đáng tiếc cả.

Lý gia, Lý Dịch che lỗ tai của tiểu gia hỏa để miễn cho nó bị thanh âm ở bên ngoài hù dọa, vừa rồi lúc tiếng thứ nhất truyền đến, tiểu gia hỏa bừng tỉnh trong lúc đang ngủ trưa, lập tức oa oa khóc lớn, thật vất vả dỗ cho nó ngủ lại, bên ngoài lại vang đến âm thanh không ngừng.

Tay hắn đã che trên lỗ tai Lý Đoan, trên mặt lại hiện ra một chút phiền muộn, và đáng tiếc.

Giờ khắc này, vô luận bên trong Kinh Đô, hay bên ngoài Kinh Đô, vô luận đang làm cái gì, cơ hồ tất cả mọi người đều dừng lại tất cả công việc đang làm mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời là chim chóc bốn phía kinh hãi bay tán loạn.

- Giao Trử Bình ra!

- Giao Trử Bình ra!

Trử gia.

Cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra, mọi người đang muốn xông vào thì nhìn thấy lão giả trước mặt đang chống quải trượng, lại nhịn không được lui lại mấy bước, âm thanh đinh tai nhức óc cũng đã dần nhỏ lại.

- Đây... Mọi việc, đều do lão phu sai.

Trử Thái Phó đưa quải trượng cho hạ nhân ở bên cạnh sau đó từ từ ngã quỵ ở trước mặt mọi người, khàn giọng nói.

- Lão phu có lỗi với vị cô nương kia, có lỗi với liệt tổ liệt tông Trử gia, cũng có lỗi với người trong thiên hạ này.

- Gia gia, đứng lên đi, đây không phải do người sai.

Sau khi đã thở dài một tiếng, một thân ảnh khập khiễng đi ra từ phía sau, đi đến trước mặt của Trử Thái Phó, cẩn thận hắn dìu lên, cười nói.

- Quỳ có tư vị không dễ chịu, lão nhân gia ngài đã lớn tuổi, quỳ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đi đứng.

Hai hạ nhân Trử gia vội vàng đỡ lấy Trử Thái Phó.

Trử Bình không nhìn đám người đang nghị luận ầm ĩ ngoài cửa, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Trử Thái Phó, khấu đầu thật mạnh một cái.

- Ta không phải cố ý hại chết Song Song cô nương, nhưng bây giờ nói những thứ này đã không còn quan trọng.

- Trước kia, người dẫn ta đi nhiều nơi như vậy, nhìn nhiều phong cảnh, gặp nhiều người, thật rất cám ơn người.

Trử Bình lần nữa khấu đầu một cái, lúc đứng dậy, mở miệng.

- Người người đều nói Kinh Đô tốt, trước kia ở bên ngoài, ta cứ nghĩ muốn trở về, trở về mới phát hiện, thực ra Kinh Đô này là địa phương không có chút gì hay ho.

- Cám ơn người và cũng thật xin lỗi.

Hắn đứng lên, nói với Trử Thái Phó một câu sau đó quay người đối mặt với đám người trùng điệp bên ngoài Trử gia, lớn tiếng nói.

- Ta Trử Bình làm ra tất cả, đều là một mình ta làm, không có bất cứ quan hệ nào với Trử gia!

Phù phù!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Chỉ thấy hai đầu gối của hắn quỳ xuống, đối với mọi người, dập đầu thật mạnh ba cái.

Sau khi hắn khấu đầu ba cái, không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến nữa, hắn quỳ ở nơi đó, không nghe tiếng thở nữa.

Tên bộ khoái cách hắn gần nhất như nghĩ đến cái gì, tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy vai hắn.

Thân thể của Trử Bình bỗng nghiêng ngã xuống, một dao găm thẳng tắp cắm trước ngực, máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo.


Bạn cần đăng nhập để bình luận