Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 696: Đầu Rơi Xuống Đất, Máu Chảy Thành Sông



Chương 696: Đầu Rơi Xuống Đất, Máu Chảy Thành Sông





----------------------

- Có nghe thấy không, đi mau đi mau!

Trong cửa hàng Phương Lâm Uyển, Lâm Dũng không kiên nhẫn đứng đối diện mấy tên đó phất tay.

- Bây giờ còn chưa đến ăn giờ cơm đâu, nơi này không có cơm bố thí cho các ngươi.

Lâm Uyển Như từ bên ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy Lâm Dũng đang xua đuổi những tên ăn xin này, ngẫm nghĩ một chút thì nói.

- Lâm đại ca, huynh đến hàng bên cạnh mua mấy cái bánh bao rồi đưa cho bọn họ đi khỏi đây.

Lâm Dũng lấy từ bên hông ra mười đồng tiền, đập lên bàn, ngữ khí không kiêng nhẫn.

- Cầm đi cầm đi, cái này cho các ngươi, đừng ở chỗ này quấy rối nữa.

- Chúng ta…không phải đến…nơi này quấy rối.

Cầm đầu là một nam tử bẩn thỉu lắp bắp nói.

- Chúng ta muốn…cùng các người…làm ăn.

Lâm Dũng đã hết kiêng nhẫn đứng nhìn bọn họ, xoắn tay áo lên.

- Tiền đã cho các ngươi, mau cút đi nhanh một chút, không được ở chỗ này náo loạn, nếu không đi cũng đừng trách ta không khách khí.

- Lâm đại ca, nơi này giao lại cho huynh.

Lâm Uyển Như bỏ lại một câu, liền đi vào hậu viện.

Khi vừa mới tiến vào, từ trong miệng Lâm Dũng nghe được từ ngữ quen thuộc nào đó, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong đầu rồi biến mất, có cố nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.

Nàng lắc đầu, không suy nghĩ chuyện này thêm nữa.

Mã gia và Từ gia chặt đứt đường nguyên liệu của Phương Lâm Uyển, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện nào cho xong, nếu không, bằng vào nguyên liệu tồn kho hiện tại của Lâm gia, sợ là sẽ không thể chèo chống quá lâu.

- Chúng ta đến từ…nếu không nhóm…

Hiện tại tên ăn mày kia còn không chịu đi, còn dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, trên mặt Lâm Dũng rốt cục cũng hiện lên tức giận, đang muốn kéo tay áo lên tẩng cho tên này một trận thì ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh.

- Các ngươi đến từ Vương quốc Anh.

Lý Dịch từ ngoài cửa đi vào, nhìn mấy vị nam tử bẩn thỉu kia, hỏi:

- Bắc Ireland liên hợp vương quốc?

- Ngươi làm sao…

Nam tử cầm đầu lộ ra vẻ mặt kinh sợ, không cẩn thận thốt ra, nhưng nói được nửa câu lại bỗng nhiên sửa lại lời sắp nói:

- Ngươi…ngươi…làm sao…biết quốc gia đó?

Lý Dịch mặt mỉm cười, nả thêm một câu cho bọn họ sợ hết hồn.

- Elizabeth Nữ Vương đúng không?

Thân thể mấy tên nam tử hơi rung, nhìn về phía hắn, thần sắc trong mắt lập tức thay đổi.

Lâm Dũng sờ sờ đầu, đi tới hỏi.

- Lý huynh đệ, ngươi đang nói cái gì thế, thật có cái gì lớn, Vương quốc Anh, Nữ Vương cái gì đó, nữ nhân cũng có thể làm Vương à? Cho tới bây giờ ta còn chưa có nghe nói qua nữa nhân nào có thể làm nữ vương đâu.

- Đọc nhiều sách một chút sẽ biết.

Lý Dịch lại nói:

- Tại quốc gia của bọn họ, Hoàng Đế cũng có thể là nữ nhân.

- Trên đời còn có loại chuyện như này?

Lâm Dũng giật mình, tam quan rõ ràng bị phá vỡ, hỏi thêm.

- Vậy Nữ Hoàng Đế của bọn hắn có phải có rất nhiều trượng phu? Một mình nàng có thể chịu nổi sao?

Lâm Dũng luôn chú ý những điểm độc đáo như thế, Lý Dịch cười lắc đầu.

- Cái này trên sách không nói, chỉ thấy trong sách miêu tả Vương quốc Anh ra sao, lần đầu tiên nhìn thấy họ ở đâu, giải thích một chút về phong thổ, địa lý, con người của Vương quốc Anh, còn về việc nữ hoàng của bọn hắn có thể ăn nổi hay không, một hồi ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút.

Lý Dịch nhìn lấy mấy bọn họ hỏi.

- Các vị, có thể đến sát vách ngồi một chút không?

Nam tử bẩn thỉu một mặt ngạo nghễ nói:

- Ngươi nhất định…sẽ bị sự giàu có, quang huy của chúng ta làm khuynh đảo.

Nhìn bọn hắn đi ra ngoài, Lâm Dũng nhớ tới cái gì, chạy đến ngoài cửa, lớn tiếng nói:

- Lý huynh đệ, đừng quên giúp ta hỏi một chút!

- Đã biết!

Lý Dịch hướng hắn khoát tay, đóng lại cửa sân.

- Ngươi là người phương nào?

Sau khi hắn đóng lại cửa sân, mấy tên nam tử lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn, nam tử cầm đầu trầm giọng hỏi:

- Ngươi, làm sao lại, biết, Elizabeth?

- Được rồi được rồi, rặng từng chữ như vậy có mệt hay không?

Lý Dịch khoát tay, một tay đưa đến bên tai, có một tầng da mỏng bị hắn kéo ra.

Nam tử cầm đầu kinh ngạc, trong nháy mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, hỏi:

- Công tử, tại sao ngài lại ở chỗ này?

- Bọn họ là ai?

Liễu nhị tiểu thư từ trong nhà đi ra, nhìn mấy người trong nội viện, nắm Thu Thủy ở trong tay.

- Thuộc hạ tham kiến Minh Chủ!

Mấy thành viên của Liễu Minh khi thấy được nàng, lập tức khom người, thanh âm to, vang vọng trong nội viện.

- Lý huynh đệ, tình huống bên trong như thế nào, bọn họ kêu cái gì thế?

Thanh âm Lâm Dũng từ bên ngoài truyền đến.

Lý Dịch lớn tiếng trả lời:

- Không có việc gì, bọn họ nói Nữ Vương của bọn họ cũng tam cung lục viện 72 phi tần, so với Hoàng Đế nơi này của chúng ta không sai biệt lắm.

- Tam cung lục viện 72 phi tần!

Lâm Dũng mò mẫn sờ cằm, nghĩ đến hình ảnh một đống nữ tử quấn quýt lấy nhau, không khỏi liếm liếm bờ môi.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn lại ngẩng đầu hỏi một câu:

- Tam cung lục viện 72 phi tần, nam nhân hay nữ nhân?

- Nam nhân.

Trong nội viện rất nhanh có âm thanh truyền đến đáp lại câu hỏi của hắn.

- Nam nhân!!!

Lâm Dũng lần nữa mò mẫn sờ sờ cằm, sau một khắc, thân thể của hắn rung lên kịch liệt, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

- Không phải thời gian ngươi uống chén trà thì đã có mấy trăm lạng bạc ròng, ngày hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới đây.

Phong vương phủ, Triệu Di nhìn lấy một tên mập dưới sảnh, cười hỏi.

- Bạc tất nhiên quan trọng nhưng sao hơn được đại sự của điện hạ.

Tiền Tài Thần từ trên ghế đứng lên, nói:

- Lần này tới, có một kiện đồ vật muốn để điện hạ nhìn xem.

- Chẳng lẽ lại có kỳ trân dị bảo gì?

Triệu Di nhìn hắn, cười nói.

- Nếu như vậy, Ngạn Châu, Tu Văn, các ngươi cũng tới đây, cùng nhau nhìn xem, lần này Tiền Tài Thần lại có đồ chơi gì quý hiếm.

Tiền Tài Thần lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa cho Triệu Di.

- Điện hạ, chính là vật này.

Triệu Di mở cái hộp kia ra, nhìn thấy bên trong chỉ có một trang giấy, nghi hoặc cầm lên, sau khi xem xét kĩ càng thì lắc đầu.

- Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, chẳng lẽ, tờ giấy này là bảo vật gì?

Tiền Tài Thần gật đầu:

- Tờ giấy này, đúng thật là bảo vật.

Lúc này Triệu Di cũng hào hứng, nhìn hắn hỏi.

- Nếu là bảo vật, vậy ngươi nói một chút, nó đến cùng có tác dụng gì?

Tiền Tài Thần chậm rãi nói:

- Tác dụng chính là làm cho Tề Quốc không còn người tham ô, quan phủ nha môn không có sâu mọt, quan viên tự hạn chế, quốc khố tràn đầy, toàn bộ thiên hạ trời yên biển lặng.

Triệu Di nghe xong sững sờ, mắt lộ ra nghi hoặc, nhìn hắn, hỏi lại.

- Lời ấy là thật?

Tiền Tài Thần gật đầu chắc nịch.

- Tất nhiên là thật.

Triệu Di phất tay:

- Ngạn Châu, Tu Văn, các ngươi cũng tới xem một chút.

Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn tuy đều là tài tử tiếng tăm lừng lẫy ở Tề Quốc, nhưng sau khi nghe những lời Tiền Tài Thần giải thích, mới ý thức đượ tầm quan trọng của tờ giấy này.

Những việc dính đến sổ sách thì cảm giác của thương nhân sẽ nhạy cảm hơn nhiều.

- Tài Thần không hổ là Tài Thần.

Dương Ngạn Châu hướng hắn chắp tay một cái.

- Phương pháp này nếu có thể phổ biến, Tài Thần đương nhiên sẽ là công thần.

- Trên đời này có loại đồ vật kỳ lạ này sao? Có thể làm cho Tề Quốc không còn hạng người tham ô, quan phủ nha môn không còn sâu mọt, quan viên tự hạn chế, quốc khố tràn đầy, toàn bộ thiên hạ trời yên biển lặng.

Theo một thanh âm ngoài cửa truyền đến, mấy bóng người từ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, cầm đầu là một vị thanh niên mặc hoa phục, giờ phút này đang nhìn lấy đám người bọn hộ, ánh mắt duệ sắc vô cùng.

- Hằng Vương điện hạ!

- Đại hoàng tử!

Trên mặt Tiền Tài Thần hiện ra vẻ nghi hoặc, sắc mặt Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn hơi đổi một chút.

- Không biết hoàng huynh đến, Triệu Di không có từ xa tiếp đón, mong rằng hoàng huynh không trách tội.

Trên mặt Triệu Di hiện lên tươi cười, chậm rãi nói.

- Không sao.

Thanh niên mặc hoa phục khoát tay, quay đầu lại, nhìn Tiền Tài Thần, lần nữa hỏi một câu:

- Những điều ngươi mới vừa nói đều là thật? Chỉ dựa vào một trang giấy này, có thể triệt để quét sạch tham quan, giúp Đại Tề ta non sông thái bình?

Tiền Tài Thần dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Triệu Di một chút, sau một lát, hơi gật gật đầu.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Tạm thời đưa đám người thương nhân nước ngoài đi, lúc Lý Dịch trở về, Lâm Uyển Như từ trong cửa hàng đi ra, trong lòng vẫn không thoải mái, nhìn hắn hỏi.

- Loại sổ sách thanh tra kia nếu bị người khác biết sẽ có chuyện gì xảy ra?

- Thực cũng không có gì lớn.

Lý Dịch ngữ khí bình tĩnh nói.

- Nhiều nhất cũng là thời cuộc bất ổn, cả nước rung chuyển, đầu người rơi xuống đất, máu chảy thành sông mà thôi.







----------------------

- Có nghe thấy không, đi mau đi mau!

Trong cửa hàng Phương Lâm Uyển, Lâm Dũng không kiên nhẫn đứng đối diện mấy tên đó phất tay.

- Bây giờ còn chưa đến ăn giờ cơm đâu, nơi này không có cơm bố thí cho các ngươi.

Lâm Uyển Như từ bên ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy Lâm Dũng đang xua đuổi những tên ăn xin này, ngẫm nghĩ một chút thì nói.

- Lâm đại ca, huynh đến hàng bên cạnh mua mấy cái bánh bao rồi đưa cho bọn họ đi khỏi đây.

Lâm Dũng lấy từ bên hông ra mười đồng tiền, đập lên bàn, ngữ khí không kiêng nhẫn.

- Cầm đi cầm đi, cái này cho các ngươi, đừng ở chỗ này quấy rối nữa.

- Chúng ta…không phải đến…nơi này quấy rối.

Cầm đầu là một nam tử bẩn thỉu lắp bắp nói.

- Chúng ta muốn…cùng các người…làm ăn.

Lâm Dũng đã hết kiêng nhẫn đứng nhìn bọn họ, xoắn tay áo lên.

- Tiền đã cho các ngươi, mau cút đi nhanh một chút, không được ở chỗ này náo loạn, nếu không đi cũng đừng trách ta không khách khí.

- Lâm đại ca, nơi này giao lại cho huynh.

Lâm Uyển Như bỏ lại một câu, liền đi vào hậu viện.

Khi vừa mới tiến vào, từ trong miệng Lâm Dũng nghe được từ ngữ quen thuộc nào đó, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong đầu rồi biến mất, có cố nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.

Nàng lắc đầu, không suy nghĩ chuyện này thêm nữa.

Mã gia và Từ gia chặt đứt đường nguyên liệu của Phương Lâm Uyển, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện nào cho xong, nếu không, bằng vào nguyên liệu tồn kho hiện tại của Lâm gia, sợ là sẽ không thể chèo chống quá lâu.

- Chúng ta đến từ…nếu không nhóm…

Hiện tại tên ăn mày kia còn không chịu đi, còn dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, trên mặt Lâm Dũng rốt cục cũng hiện lên tức giận, đang muốn kéo tay áo lên tẩng cho tên này một trận thì ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh.

- Các ngươi đến từ Vương quốc Anh.

Lý Dịch từ ngoài cửa đi vào, nhìn mấy vị nam tử bẩn thỉu kia, hỏi:

- Bắc Ireland liên hợp vương quốc?

- Ngươi làm sao…

Nam tử cầm đầu lộ ra vẻ mặt kinh sợ, không cẩn thận thốt ra, nhưng nói được nửa câu lại bỗng nhiên sửa lại lời sắp nói:

- Ngươi…ngươi…làm sao…biết quốc gia đó?

Lý Dịch mặt mỉm cười, nả thêm một câu cho bọn họ sợ hết hồn.

- Elizabeth Nữ Vương đúng không?

Thân thể mấy tên nam tử hơi rung, nhìn về phía hắn, thần sắc trong mắt lập tức thay đổi.

Lâm Dũng sờ sờ đầu, đi tới hỏi.

- Lý huynh đệ, ngươi đang nói cái gì thế, thật có cái gì lớn, Vương quốc Anh, Nữ Vương cái gì đó, nữ nhân cũng có thể làm Vương à? Cho tới bây giờ ta còn chưa có nghe nói qua nữa nhân nào có thể làm nữ vương đâu.

- Đọc nhiều sách một chút sẽ biết.

Lý Dịch lại nói:

- Tại quốc gia của bọn họ, Hoàng Đế cũng có thể là nữ nhân.

- Trên đời còn có loại chuyện như này?

Lâm Dũng giật mình, tam quan rõ ràng bị phá vỡ, hỏi thêm.

- Vậy Nữ Hoàng Đế của bọn hắn có phải có rất nhiều trượng phu? Một mình nàng có thể chịu nổi sao?

Lâm Dũng luôn chú ý những điểm độc đáo như thế, Lý Dịch cười lắc đầu.

- Cái này trên sách không nói, chỉ thấy trong sách miêu tả Vương quốc Anh ra sao, lần đầu tiên nhìn thấy họ ở đâu, giải thích một chút về phong thổ, địa lý, con người của Vương quốc Anh, còn về việc nữ hoàng của bọn hắn có thể ăn nổi hay không, một hồi ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút.

Lý Dịch nhìn lấy mấy bọn họ hỏi.

- Các vị, có thể đến sát vách ngồi một chút không?

Nam tử bẩn thỉu một mặt ngạo nghễ nói:

- Ngươi nhất định…sẽ bị sự giàu có, quang huy của chúng ta làm khuynh đảo.

Nhìn bọn hắn đi ra ngoài, Lâm Dũng nhớ tới cái gì, chạy đến ngoài cửa, lớn tiếng nói:

- Lý huynh đệ, đừng quên giúp ta hỏi một chút!

- Đã biết!

Lý Dịch hướng hắn khoát tay, đóng lại cửa sân.

- Ngươi là người phương nào?

Sau khi hắn đóng lại cửa sân, mấy tên nam tử lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn, nam tử cầm đầu trầm giọng hỏi:

- Ngươi, làm sao lại, biết, Elizabeth?

- Được rồi được rồi, rặng từng chữ như vậy có mệt hay không?

Lý Dịch khoát tay, một tay đưa đến bên tai, có một tầng da mỏng bị hắn kéo ra.

Nam tử cầm đầu kinh ngạc, trong nháy mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, hỏi:

- Công tử, tại sao ngài lại ở chỗ này?

- Bọn họ là ai?

Liễu nhị tiểu thư từ trong nhà đi ra, nhìn mấy người trong nội viện, nắm Thu Thủy ở trong tay.

- Thuộc hạ tham kiến Minh Chủ!

Mấy thành viên của Liễu Minh khi thấy được nàng, lập tức khom người, thanh âm to, vang vọng trong nội viện.

- Lý huynh đệ, tình huống bên trong như thế nào, bọn họ kêu cái gì thế?

Thanh âm Lâm Dũng từ bên ngoài truyền đến.

Lý Dịch lớn tiếng trả lời:

- Không có việc gì, bọn họ nói Nữ Vương của bọn họ cũng tam cung lục viện 72 phi tần, so với Hoàng Đế nơi này của chúng ta không sai biệt lắm.

- Tam cung lục viện 72 phi tần!

Lâm Dũng mò mẫn sờ cằm, nghĩ đến hình ảnh một đống nữ tử quấn quýt lấy nhau, không khỏi liếm liếm bờ môi.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn lại ngẩng đầu hỏi một câu:

- Tam cung lục viện 72 phi tần, nam nhân hay nữ nhân?

- Nam nhân.

Trong nội viện rất nhanh có âm thanh truyền đến đáp lại câu hỏi của hắn.

- Nam nhân!!!

Lâm Dũng lần nữa mò mẫn sờ sờ cằm, sau một khắc, thân thể của hắn rung lên kịch liệt, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

- Không phải thời gian ngươi uống chén trà thì đã có mấy trăm lạng bạc ròng, ngày hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới đây.

Phong vương phủ, Triệu Di nhìn lấy một tên mập dưới sảnh, cười hỏi.

- Bạc tất nhiên quan trọng nhưng sao hơn được đại sự của điện hạ.

Tiền Tài Thần từ trên ghế đứng lên, nói:

- Lần này tới, có một kiện đồ vật muốn để điện hạ nhìn xem.

- Chẳng lẽ lại có kỳ trân dị bảo gì?

Triệu Di nhìn hắn, cười nói.

- Nếu như vậy, Ngạn Châu, Tu Văn, các ngươi cũng tới đây, cùng nhau nhìn xem, lần này Tiền Tài Thần lại có đồ chơi gì quý hiếm.

Tiền Tài Thần lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa cho Triệu Di.

- Điện hạ, chính là vật này.

Triệu Di mở cái hộp kia ra, nhìn thấy bên trong chỉ có một trang giấy, nghi hoặc cầm lên, sau khi xem xét kĩ càng thì lắc đầu.

- Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, chẳng lẽ, tờ giấy này là bảo vật gì?

Tiền Tài Thần gật đầu:

- Tờ giấy này, đúng thật là bảo vật.

Lúc này Triệu Di cũng hào hứng, nhìn hắn hỏi.

- Nếu là bảo vật, vậy ngươi nói một chút, nó đến cùng có tác dụng gì?

Tiền Tài Thần chậm rãi nói:

- Tác dụng chính là làm cho Tề Quốc không còn người tham ô, quan phủ nha môn không có sâu mọt, quan viên tự hạn chế, quốc khố tràn đầy, toàn bộ thiên hạ trời yên biển lặng.

Triệu Di nghe xong sững sờ, mắt lộ ra nghi hoặc, nhìn hắn, hỏi lại.

- Lời ấy là thật?

Tiền Tài Thần gật đầu chắc nịch.

- Tất nhiên là thật.

Triệu Di phất tay:

- Ngạn Châu, Tu Văn, các ngươi cũng tới xem một chút.

Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn tuy đều là tài tử tiếng tăm lừng lẫy ở Tề Quốc, nhưng sau khi nghe những lời Tiền Tài Thần giải thích, mới ý thức đượ tầm quan trọng của tờ giấy này.

Những việc dính đến sổ sách thì cảm giác của thương nhân sẽ nhạy cảm hơn nhiều.

- Tài Thần không hổ là Tài Thần.

Dương Ngạn Châu hướng hắn chắp tay một cái.

- Phương pháp này nếu có thể phổ biến, Tài Thần đương nhiên sẽ là công thần.

- Trên đời này có loại đồ vật kỳ lạ này sao? Có thể làm cho Tề Quốc không còn hạng người tham ô, quan phủ nha môn không còn sâu mọt, quan viên tự hạn chế, quốc khố tràn đầy, toàn bộ thiên hạ trời yên biển lặng.

Theo một thanh âm ngoài cửa truyền đến, mấy bóng người từ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, cầm đầu là một vị thanh niên mặc hoa phục, giờ phút này đang nhìn lấy đám người bọn hộ, ánh mắt duệ sắc vô cùng.

- Hằng Vương điện hạ!

- Đại hoàng tử!

Trên mặt Tiền Tài Thần hiện ra vẻ nghi hoặc, sắc mặt Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn hơi đổi một chút.

- Không biết hoàng huynh đến, Triệu Di không có từ xa tiếp đón, mong rằng hoàng huynh không trách tội.

Trên mặt Triệu Di hiện lên tươi cười, chậm rãi nói.

- Không sao.

Thanh niên mặc hoa phục khoát tay, quay đầu lại, nhìn Tiền Tài Thần, lần nữa hỏi một câu:

- Những điều ngươi mới vừa nói đều là thật? Chỉ dựa vào một trang giấy này, có thể triệt để quét sạch tham quan, giúp Đại Tề ta non sông thái bình?

Tiền Tài Thần dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Triệu Di một chút, sau một lát, hơi gật gật đầu.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Tạm thời đưa đám người thương nhân nước ngoài đi, lúc Lý Dịch trở về, Lâm Uyển Như từ trong cửa hàng đi ra, trong lòng vẫn không thoải mái, nhìn hắn hỏi.

- Loại sổ sách thanh tra kia nếu bị người khác biết sẽ có chuyện gì xảy ra?

- Thực cũng không có gì lớn.

Lý Dịch ngữ khí bình tĩnh nói.

- Nhiều nhất cũng là thời cuộc bất ổn, cả nước rung chuyển, đầu người rơi xuống đất, máu chảy thành sông mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận