Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 868: Thượng Thư Có Câu



Chương 868: Thượng Thư Có Câu





----------------------

- Quá nhỏ, nhìn không rõ lắm…

- Ngụy đại nhân già cả hoa mắt, đương nhiên thấy không rõ, ta xem một chút.

- Ai nha, vị trí của Huỳnh Hoặc quả nhiên là cái bóng, nhưng cách Tâm Túc quá xa, không phải nói tai tinh xông Tâm Túc à, không nhìn thấy.

- Đừng tìm, vừa rồi chúng ta tìm rất lâu, cũng không có tìm được Tâm Túc ở nơi nào…

Đối với nhóm triều thần mà nói, đồ vật trước mắt thật là một đồ chơi cổ quái, có thể nhìn rõ ràng đồ vật ở xa như thế, những vì sao treo ở trên trời kia, ai có thể nghĩ tới, một điểm ánh sáng mà ngày bình thường buổi tối ngẩng đầu nhìn thấy trên không đó lại có hình cầu?

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, từ xưa đã có khái niệm như vậy, đại đa số người ở hiện trường đều tin tưởng, con mắt sẽ không lừa gạt người.

Huống chi, mấy vị lão tướng quân đội mới vừa nói, cái đồ chơi của Viện Khoa Học đã sớm cho quân đội bọn hắn đưa ra trận, bọn họ xưng “Thiên Nhãn”, bên ngoài mấy dặm ngay cả đầu tướng địch đều có thể thấy rõ, cái gì phục binh, cái gì bẩy rập, sau này đều đừng đùa, trước mặt Thiên Nhãn, không có đất dùng.

Trước đó, nhóm triều thần rất tin phục đối với Viện Toán Học, người đi ra từ trong đó đều là nhân vật lợi hại, là nhân tài các bộ triều đình thi nhau tranh đoạt, đối với Viện Khoa Học, chỉ nghĩ rằng thế tử điện hạ tâm huyết dâng trào, chơi thêm mấy ngày, sau đó sẽ vứt bỏ.

Nhưng mà không ai nghĩ tới, Viện Khoa Học làm ra mấy món đồ vật gây nên mấy lần chấn động.

Không nói đến diều gió to có thể đủ đưa người bay lên trời, dụng cụ có thể chở nước từ chỗ thấp đến chỗ cao mà không phí sức, tạo ra các loại nông cụ có thể khiến cho việc cày ruộng được dễ dàng hơn.

Những thứ này đều vô hình thay đổi kiến thức bọn họ, thậm chí thay đổi sinh hoạt của rất nhiều người.

Hiện tại đối với nông hộ, trâu cày đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần trong nhà có một người còn đủ khí lực, không ngại cực khổ, phối hợp với nông cụ kiểu mới, hoàn toàn có thể đưa đến tác dụng như trâu cày trước đó.

Cái này có thể đủ để được xưng tụng là việc làm khai thiên tích địa, bệ hạ cao hứng đã thưởng mười vạn lượng bạc, lúc này mới qua bao lâu, Viện Khoa Học lại làm ra Thần khí như thế, để mọi người phải mở to mắt mà nhìn.

Đương nhiên, cũng không ít người biết chuyện hôm nay nhất định không chỉ đơn giản chỉ là ngắm sao.

Chuyện Huỳnh Hoặc Thủ Tâm huyên náo xôn xao, hiện tại trong dân gian đang có lời đồn công chúa điện hạ chính là tai tinh, mê hoặc bệ hạ, viện khoa học lại tổ chức Hội Ngắm Sao ngay lúc này, còn đề tài thì dính Huỳnh Hoặc đang mẫn cảm gần đây, sao lại không có mưu đồ?

Sắc mặt Thôi Thanh Trạch có chút âm trầm, hắn đã đoán được mục đích của Hội Xem Sao, mịt mờ liếc một hướng khác, quan viên Tư Thiên Giám kia hơi gật đầu.

Ống nhòm dùng để xem sao hỏa là ổng nhòm có thể nhìn xa nhất mà trước mắt Viện Khoa Học tạo ra được, thành phẩm có chất lượng tốt nhất nhưng nếu như dùng để nhìn mặt trăng thì chẳng cần phải có yêu cầu quá cao.

Trừ cái đó ra thì còn có vài cái chất lượng hơi kém, nhưng nhìn mặt trăng thì dư xài.

- Tiên sinh, trên mặt trăng thật không có Hằng Nga?

Loli ngạo kiều từ đằng xa chạy tới, nàng vừa mới thông qua đồ vật cổ quái đó nhìn mặt trăng, cái kia mấp mô, xấu xí không chịu nổi căn bản cũng không phải mặt trăng trong tưởng tượng của nàng.

Trong lòng nàng, trên mặt trăng có Hằng Nga, có Thỏ Ngọc, còn có Quế Thụ xinh đẹp, Quảng Hàn Cung, chứ không phải như vậy.

Lý Dịch bất đắc dĩ lắc đầu.

Loli ngạo kiều đáng thương hỏi.

- Quế Thụ và Quảng Hàn Cung cũng không có?

Lý Dịch chỉ có thể lắc đầu.

- Còn có Ngọc Thỏ đâu, Ngọc Thỏ dù sao cũng nên có chứ.

Lý Dịch vẫn lắc đầu.

Loli ngạo kiều rất thương tâm, thương tâm bổ nhào vào trong ngực Lý Dịch, nước mắt sắp chảy xuống.

Lý Dịch vuốt tóc nàng, tuy đâm thủng mộng tưởng của một thiếu nữ thật có chút vô tình và tàn khốc nhưng Thọ Ninh đã lớn, so với thế giới tàn khốc mà sau này nàng phải trải qua thì những thứ này căn bản không đáng bao nhiêu.

Công chúa điện hạ bổ nhào vào trong ngực một nam tử, trong mắt những thần tử xung quanh đương nhiên có chút không thể tưởng tượng nhưng tình hình trước mắt lại có chút khác biệt.

Lý Hầu Tước là tiên sinh của công chúa điện hạ, về mặt thân phận tự nhiên thân cận hơn một chút, bệ hạ sủng ái nhất là tiểu công chúa, tính cách ngày bình thường đơn thuần, thương tâm khổ sở, khó tránh khỏi sẽ làm ra một số cử động nhưng mọi người đều có ý bỏ qua một màn này, bệ hạ sủng ái nàng như vậy cho dù ngự sử cũng không dám tiến lên chỉ trích.

Loli ngạo kiều chùi nước mắt không ra được bao nhiêu của mình, vụng trộm nhìn tiên sinh, lại vụng trộm nhìn “Túy Mặc ca ca” bên cạnh, thoải mái nắm tay tiên sinh, vừa rồi người ta thương tâm đến vậy, người thương tâm thì có thể có một chút ưu đãi nho nhỏ.

Giữa sân, Lý Hiên đã xuất ra một mô hình mặt trời, mặt trăng đang quay.

Đến tại Địa Cầu cũng chính là vị trí đại địa bọn họ đang đứng, Lý Dịch không để cho hắn nói cho mọi người tại đây, dưới chân bọn hắn chỗ giẫm đại địa, thực ra cũng là một quả bóng, chỉ là dùng một khối hình vuông để thay thế, vì để miễn đi một số phiền phức không cần thiết.

- Chúng ta biết, mặt trời và mặt trăng đều ở trên bầu trời, sau khi mặt trời lặn thì mặt trăng mọc lên nhưng đây cũng không phải tuyệt đối, mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện chúng ta cũng thường xuyên gặp được, chẳng qua bởi vì ánh sáng mặt trời quá mạnh, chúng ta chú ý không đến thôi.

Viện khoa học có ba người phân biệt cầm trong tay mô hình mặt trời cùng mặt trăng và “Đại địa”, Lý Hiên đứng ở một bên, phất tay, ba người thay đổi chỗ đứng, sau đó dựa theo trình tự mặt trời, mặt trăng, đại địa, hình thành một đường thẳng.

- Khi trăng sáng chạy đến giữa đại địa và mặt trời sẽ ngăn cản một bộ phận ánh sáng mặt trời, ở trên mặt đất hiện bóng của mặt trăng, mọi người bị bóng của mặt trăng bao phủ, sẽ không nhìn thấy mặt trời bị che kín, đây cũng là “Thiên cẩu nuốt mặt trời” mà chúng ta hay nói.

Đạo lý này rất dễ hiểu, lại thêm lại có ba người cầm mô hình biểu thị, người thứ tư châm nến mô phỏng ánh sáng mặt trời, quả nhiên ở trên mặt đất xuất hiện một cái bóng màu đen, có người đứng tại vị trí đó nhìn một chút, lập tức giật mình nói.

- Thì ra là thế!

Lý Dịch liếc vị kia quan viên một chút, Lý Hiên tuyển chọn cũng quá qua loa, diễn kỹ này, hơi có vẻ xốc nổi.

Xốc nổi thì xốc nổi, chân lý là điều không thể chối cãi.

Hắn không có nói lý luận gì mới, cũng chỉ dùng khái niệm trong lòng mọi người đã có, dùng hình tượng sinh động giải thích nguồn gốc Nhật Thực, mọi người ở đây, có ai ngu dốt, nếu như vậy còn không nghĩ ra, hôm nay cũng sẽ không xuất hiện trong này.

Lý Hiên phất tay, vị trí của ba người lại thay đổi.

- Đạo lý giống vậy, nếu như mặt trăng chạy đến đối diện, đại địa ở giữa mặt trăng và mặt trời, như vậy trên mặt trăng sẽ lưu lại bóng dáng của đại địa, cũng chính là “Thiên cẩu nuốt mặt trăng” chúng ta nói.

Giữa sân bỗng nhiên trở nên có chút yên tĩnh, thông qua thế tử điện hạ giảng thuật, bọn họ kinh ngạc phát hiện, thì ra đạo lý thật đơn giản như vậy.

Từ khi bắt đầu, thế tử điện hạ đã dùng một ví dụ rất dễ hiểu nói cho bọn hắn biết bản thân mặt trăng không biết phát sáng, nếu không sẽ không có trăng tròn trăng khuyết, tuy khái niệm này trái ngược với bọn hắn trước kia, nhưng điện hạ có lý có cứ, bọn họ chỉ suy tư một chút cũng có thể nghĩ thông suốt.

Về sau những thứ này, tự nhiên đương nhiên.

Thiên cẩu nuốt mặt trời, thiên cẩu nuốt mặt trăng, thiên cẩu, cho dù chưa từng nghe qua thế tử giảng những thứ này, bọn họ cũng không tin đối với thuyết pháp này.

Nếu mặt trời và mặt trăng đã bị thiên cẩu ăn, chẳng lẽ còn có thể lại nhả ra?

Ăn vào nhả ra nhiều lần, thiên cẩu không chê buồn nôn?

- Nói bậy nói bạ, quả thực nói bậy nói bạ!

Mọi người ở đây đều cúi đầu suy nghĩ, giữa sân thay đổi tĩnh mịch khi, một giọng nói đột ngột vang lên từ trong đám người.

Một lão giả từ trong đám người đi tới, lớn tiếng nói.

- Thượng Thư có câu, duy thì hi hòa, điên phúc quyết đức, trầm loạn vu tửu, bạn quan ly thứ, thục nhiễu thiên kỷ, hà khí quyết ti, nãi quý thu nguyệt sóc.

Lão giả nhìn qua Lý Hiên, lòng đầy căm phẫn nói.

- Bình thường “Thiên cẩu nuốt mặt trời” hẳn là do thiên tử không tu đức chính, thượng thiên báo động trước.

- Vị này là?

Lý Hiên nhìn hắn hỏi.

Lão giả một mặt chính khí trả lời.

- Lão phu Tư Thiên Giám (**)!

- Thượng Thư nói?

Lý Hiên nhìn vị Tư Thiên Giám này, từ trong ngực móc ra hai khối bạc một lớn một nhỏ, giữ trên tay, nhìn lão giả kia hỏi.

- Như vậy Thượng Thư có thể đoán xem trong tay của ta có hai khối bạc, khối nào sẽ rơi xuống trước?

**chú thích: trưởng quan Tư Thiên Giám, được gọi là Tư Thiên Giám luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận