Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 816: Điều Đó Không Có Khả Năng!



Chương 816: Điều Đó Không Có Khả Năng!





----------------------

Làm Hoàng Đế thực rất khó, làm một Hoàng Đế chuyên cần chính sự càng khó.

Lão hoàng đế rất chịu khó đối với chính sự, cho nên thân thể của lão ngày càng kém, công chúa điện hạ là cao thủ trẻ tuổi thiên hạ ít có chỉ mới thể nghiệm làm nữ hoàng hình thức một đoạn thời gian thì đã mỏi mệt thành cái dạng này.

Bên trong chuyện này có rất nhiều nhân tố.

Nàng lần đầu nắm giữ dạng quyền lực này trong tay, không quá quen, không biết sử dụng như thế nào là một, một số người trên triều đình cố ý làm khó, tất cả việc lớn việc nhỏ đều tấu lên là hai, ba là gặp được những nan đề, bọn đại thần xác thực không giải quyết được đều tấu lên hết thảy, lấy bản chất cầu toàn của nàng, không thể nào làm như không thấy.

Cứ thế mãi thì xem như người sắt cũng nhịn không được.

Lý Dịch nằm trên đồng cỏ, hai tay gối sau ót, điều chỉnh một tư thế dễ chịu, nói.

- Tiếp tục như vậy không được.

Lý Minh Châu hơi quay đầu, nhìn về phía hắn.

- Cô thành lập tổ chức của chính mình, rất nhiều chuyện đều không cần tự mình xử lý, một mình gánh áp lực của cả một quốc gia, mười, một trăm cô cũng gánh chịu không được.

Lý Minh Châu nhìn hắn, nói.

- Điểm này ta không phải không nghĩ tới nhưng tam tỉnh lục bộ, quan hệ rắc rối phức tạp, rốt cuộc phải chọn những người nào?

- Đương nhiên là người mình hiểu rõ…

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn, nhân phẩm cùng năng lực của Đổng tri phủ, cô có thể tin được?

Lý Minh Châu gật đầu.

- Đổng tri phủ do một tay phụ hoàng đề bạt, làm quan thanh chính liêm minh, chiến tích rất nhiều, đều có kiến giải độc đáo đối với từng sự việc, nhân phẩm cùng năng lực, tự nhiên tin được.

- Lại Bộ thị lang Lý Minh Trạch, cô cảm thấy thế nào?

Lý Minh Châu kinh ngạc liếc hắn một cái.

- Lý Minh Trạch không phải nhị thúc ngươi sao?

- Ngoại cử bất tị cừu, nội cử bất tị thân (*), nghe qua câu nói này chưa?

Lý Dịch nhìn nàng, đại nghĩa lẫm nhiên nói.

- Mặc dù hắn là nhị thúc ta nhưng làm quan cũng đều biết tròn biết méo, có thể làm được việc lớn, cô cảm thấy thế nào?

- Điều này cũng đúng.

Lý Minh Châu gật gật đầu.

- Như thế, Hộ Bộ Thị Lang Tằng Sĩ Xuân, năng lực người này từ trước đến nay xuất chúng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, về sau rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, không bằng…

Lý Dịch ngồi thẳng lên, hỏi.

- Hộ Bộ Tần đại nhân vẫn còn, tại sao cần phải tìm một Thị Lang khác?

Lý Minh Châu giải thích.

- Tần đại nhân tổng lĩnh toàn bộ Hộ Bộ, không thể lo nhiều, chỉ có thể chọn từ trong đám người phía dưới.

- Không còn Thị Lang nào khác?

- Ngươi và Tằng thị lang có cừu oán?

- Chúng ta có thể có thù oán gì, Tằng Sĩ Xuân người này, nhân phẩm có vấn đề, vẫn nên chọn một vị thị lang khác đi.

Lý Dịch bĩu môi, nói.

- Lại nói, ngoại cử bất tị cừu, nội cử bất tị thân (*),xem như chúng ta thật có thù oán gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện này.

Làm một ngoại nhân, cả ngày không có việc gì thì chạy đến hẻm Dương Liễu, có thời gian còn chưa tới giờ tan ca cũng sẽ nhìn thấy hắn ở đó, loại người đi làm về sớm, vô tổ chức vô kỷ luật chỉ muốn làm việc cá nhân, có thể đảm nhiệm chức trách lớn?

- Một vị Hộ Bộ thị lang khác nhiều năm qua không thành tích…

Lý Minh Châu gật gật đầu, nói.

- Cái kia, nhân tuyển của Hộ Bộ, ta suy nghĩ một chút.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Còn có, Lạc Xuyên Vương gia, cô cảm giác như thế nào?

- Ta chen một câu.

Lý Hiên nằm ở một bên khác xoay người, lên tiếng.

- Vương gia từ trước đến nay trung quân ái quốc, tự nhiên tin được.

Nói xong lại lật người.

- Ta nói xong, các ngươi tiếp tục.

- Vương gia tất nhiên không cần phải nói, ngoài ra, bên trong lục bộ, nhất định phải lựa chọn ra một người, Trung Thư, Môn Hạ, những địa phương này cũng đều chọn một số người…

Căn cứ nguyên tắc ngoại cử bất tị cừu, nội cử bất tị thân (*), hai người bài trừ hết quan viên phe Thục Vương ra bên ngoài, tuyển ra quan viên, hoặc năng lực đột xuất, hoặc vốn có quan hệ với phủ công chúa, đáng giá tín nhiệm, Lý Dịch suy nghĩ tên những người này qua một lần, lại nói.

- Bên Hình Bộ giao cho Lưu Nhất Thủ thì không có vấn đề gì, đúng rồi, Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu, cũng là nhân tài hiếm có…

(*) Tiến cử người bên ngoài không tránh né cừu nhân mình, tiến cử người trong nhà không tránh né thân nhân mình.

Lý Minh Châu gật gật đầu.

- Xác thực, tâm tư Lưu huyện lệnh tỉ mỉ, sự vụ thư viện rườm rà, người bình thường khó có thể đảm nhiệm, ta giao cho hắn hẳn sẽ không ra sơ hở gì…

"Hắt xì!"

Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu quay lưng, nhảy mũi một cái, lúc này mới quay đầu, xoa xoa cái mũi, một lần nữa cầm đũa, nói với Lưu phu nhân.

- Một hồi nấu chút canh gừng cho bản quan, hôm qua bận đến nửa đêm, sợ rằng bị nhiễm phong hàn…

Lưu phu nhân liếc hắn một cái, ngữ khí có chút u oán.

- Người còn biết bận đến nửa đêm…

"Khụ khụ "

Lưu huyện lệnh ho khan hai tiếng, ý là hài tử vẫn còn ở đây, đừng nói đến những chuyện này.

Thời điểm chuẩn bị gắp thức ăn mới nhìn thấy nữ nhi ngồi đối diện một hồi quan sát hắn, một hồi nhìn xem mẫu thân, một hồi lại nhìn ca ca nàng, sau cùng lấy ra cái gương nhỏ từ trong ngực, soi một hồi, lầm bầm làu bàu không biết đang nói cái gì.

Lưu huyện lệnh nhíu mày, gõ gõ bàn, hỏi.

- Không lo ăn cơm mà một người nói nhỏ nói to cái gì đó?

Sau khi đến Kinh Đô, hắn quản giáo con gái phá lệ nghiêm ngặt, cũng may hai người đều không có để hắn thất vọng, nhi tử trong Viện Toán Học, thành tích coi như rất tốt, nữ nhi trong Học Viện Nữ Tử cũng đứng hàng đầu, bởi vậy giờ phút này, ngữ khí nói chuyện cũng không quá nghiêm khắc.

Thiếu nữ cười hì hì nói.

- Hì hì, phụ thân và nương đều là mắt một mí, ca ca và ta cũng là mắt một mí, hai chúng ta đều là do cha mẹ thân sinh…

Lưu huyện lệnh sững sờ, trầm mặt nói.

- Cái gì mắt một mí, hai mí, nói vớ nói vẩn gì đó, con à ca ca làm sao có thể không phải cha mẹ sinh ra chứ?

- "Khoa học" trên lớp nói đó.

Thiếu nữ có chút khoe khoang.

- Tiểu Tần tiên sinh nói, nếu như cha mẹ đều là mắt một mí, sinh hạ hài tử cũng là mắt một mí, nếu như cha mẹ đều bị mù màu không phân biệt đỏ xanh, sinh hạ hài tử cũng không thể phân biệt được đỏ xanh…

- Nói mò."

Lưu huyện lệnh lấy một phần cơm, nói.

- Thành Vương và Thành Vương Phi đều không phân biệt đỏ xanh, tiểu quận chúa vẫn có thể phân biệt rõ ràng như cũ…

Hắn sở dĩ biết chuyện này rõ ràng là vì Thành vương phủ hai ngày trước phát sinh một chuyện xấu để Kinh Đô nghị luận ầm ĩ.

Không biết tại sao, Thành Vương từ trước đến nay lấy danh trung thực mà xưng thế mà động thủ với Thành Vương Phi, còn đuổi nàng về nhà ngoại, hắn ngược lại cũng nghe đến một số tin đồn, nói, nói… nói rằng nữ nhi Thành Vương không phải con ruột của hắn.

- Tiểu quận chúa hai ngày trước nghỉ học…

Thiếu nữ nhìn hắn, le lưỡi, nhỏ giọng nói.

- Cũng không biết nàng vì cái gì đột nhiên nghỉ học, ta ở trong học viện lại thiếu một người nói chuyện…

Lưu huyện lệnh giật mình một lát, lại khoát khoát tay.

- Coi như không phân biệt đỏ xanh thật là như thế, mắt một mí hai mí cùng có phải cha mẹ sinh ra hay không lại có quan hệ gì, quả thực nói vớ nói vẩn, không tin, cha lấy một thí dụ cho con xem, cái kia…

Nói đến chỗ này, thân thể Lưu huyện lệnh mạnh mẽ chấn động, thanh âm im bặt mà dừng.

- Không phải vậy a…

Thiếu nữ lắc đầu.

- Tiểu Tần tiên sinh nói, phụ mẫu mắt hai mí, hài tử có khả năng mắt một mí, nhưng phụ mẫu mắt một mí, hài tử không thể nào mắt hai mí được, trừ phi…

- Trừ phi, trừ phi…

Sắc mặt Lưu huyện lệnh tái nhợt, toàn thân run rẩy, bát cơm trong tay rơi xuống đất vỡ nát, hắn lại không chút để ý, xụi lơ trên ghế, lẩm bẩm.

- Không có khả năng, điều đó không có khả năng…

- Lão gia, lão gia, người làm sao?

Lưu phu nhân thấy cảnh này, hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói.

- Nhanh, nhanh, nhanh đi mời đại phu, lão gia trúng gió…!

Lưu huyện lệnh nhanh chóng đứng lên, nhìn nữ nhi của mình, hỏi.

- Học sinh Học Viện Nữ Tử các con đều biết chuyện này?

- Cũng không phải, các nàng cũng không nguyện ý chọn khóa Khoa Học, chỉ mấy người chúng ta…

Thiếu nữ có chút tiếc nuối nói.

- Tiểu Tần tiên sinh nói, đây đều là do Lý Huyện Hầu nói, trên sách đều không có viết, không người nào nguyện ý nghe, nàng về sau không nói…

Lưu huyện lệnh đã ngồi trở lại trên ghế, sắc mặt tốt hơn trước đó một chút, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng thì thào.

- Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng…

Bạn cần đăng nhập để bình luận