Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 723: Vậy Thì Mời Đi



Chương 723: Vậy Thì Mời Đi





----------------------

Tuy ở cái đất Phong Châu này, Lâm gia vẫn kém Tiền gia về tài đại khí thô, nhưng trên danh nghĩa, Lâm gia cũng có đến hơn trăm chưởng quỹ quản lý các cửa hàng, cộng mấy cửa hàng đó lại, còn thêm mấy thành viên trong thương hội nhỏ, nhân số cũng không kém là bao.

Cứ cách nửa năm, Lâm gia sẽ tập hợp những người này lại một chỗ, một nhằm nâng cao thiện cảm giữa mỗi người, hai là kiểm tra đánh giá công trạng, sau đó sẽ có những người nhận thưởng, đồng thời cũng có những người bị phạt, bên cạnh đó cũng sẽ tiến hành cải cách một số nhân sự.

Tuy sổ sách của Lâm gia đều do Lâm Uyển Như chính tay kiểm tra, nhưng tiên sinh làm kế toán bên ngoài cũng tham dự, nên hiển nhiên Lý Dịch cũng có tư cách tham dự hội nghị này.

Ngoại trừ việc hắn ở đây hai ngày lúc đầu thì đây là lần thứ hai hắn đến Lâm gia.

Hôm nay Lâm gia rất náo nhiệt, vốn dĩ ban đầu Lý Dịch cũng chỉ nhận ra được vài người nhà Lâm gia, bây giờ càng nhìn càng thấy toàn người lạ mặt.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn không có hứng thú gì với mất loại yến hội kiểu này, chẳng qua không hiểu tại sao hôm qua hắn lại có ý tốt đến chào từ biệt Lâm Uyển Như, nên liền thuận miệng đáp ứng, nhưng thực ra đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra gì.

Lúc mới bắt đầu quan hệ này cũng chỉ được xây lên để lợi dụng lẫn nhau, ngược lại cũng không có bất kì vấn đề nào dây dưa, chỉ cần để lại một phong thư tín là có thể, thậm chí còn không cần phải giải thích bất kỳ lời nào.

Dù sao thì giải thích kiểu gì cũng chỉ xoay quanh việc mình lừa gạt trước đó, nên khẳng định sẽ rất khó mở miệng, hơn nữa da mặt hắn mỏng, nên cũng không có ý muốn giải thích.

Hiện giờ Lâm Uyển Như đang là người chủ sự chính thức của Lâm gia, là kiểu người mà ai gặp cũng sợ, tự nhiên có rất nhiều loại xã giao, Lý Dịch thấy có mấy người đi tới đi lui đến chỗ nàng liên tục, nhưng mấy lần như vậy nàng cũng chỉ gật đầu hoặc mỉm cười một cái, thậm chí còn không có thời gian nói với họ lấy một câu.

Ngược lại cũng có không ít người liếc nhìn hắn, tự khắc lại có mấy lời đàm tiếu lọt vào tai.

Thật không biết cửa sau phòng thu chi rốt cục có quan hệ thế nào với tiểu thư Lâm gia, không lẽ nàng lại tự ý nuôi mặt trắng nhỏ bên ngoài?

Tiểu thư nhà họ Lâm đã từng này tuổi rồi mà còn chưa cưới hỏi gì, thật sự không bình thường chút, lớn lên chẳng khác nào cành vàng lá ngọc, tư thái yểu điệu hoạt bát, ngược lại tên Tiểu Bạch Kiểm này lại chiếm tiện nghi.

Lý Dịch đưa tay lên sờ sờ mặt mình, những ngày này hắn không có việc gì nên không phải đi ra ngoài phơi nắng, da mặt có trắng lên đôi chút, có điều hắn cũng không gấp, khi trở về chỉ cần phơi một tháng đã có thể đen lại, thật nhớ tiểu viện với cái xích đu trong nhà quá.

Lâm Dũng một chân đạp tung cái ghế như muốn thể hiện sự tức giận với tên nói xấu nào đó, hắn ngồi đối diện với Lý Dịch.

- Ghét nhất mấy loại suốt ngày chỉ nói sau lưng người cầm đầu, nói xấu sau lưng thì có gì tài ba, nếu có gan thì sao không thử nói ngay trước mặt tiểu thư đi?

Lâm Dũng liếc Lâm Uyển Như đứng cách đó không xa, nàng đang bị vây quanh bởi vô số người, cầm bình trà đặt trên bàn uống ừng ực một hơi, sau đó quệt mồm, nói tiếp.

- Tiểu thư dự định sẽ mở một cửa hàng mới, hôm nay là ngày tuyên bố, đám người này biết chuyện thì đều có chủ ý với cửa hàng mới đó, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, tiểu thư đã có dự định từ trước rồi, nên bọn họ có làm gì cũng chỉ tốn công vô ích.

Lý Dịch không quan tâm, thuận miệng hỏi một câu.

- Có chủ ý gì?

- Đương nhiên là làm chưởng quỹ.

Lâm Dũng nhìn hắn, nói:

- Làm chưởng quỹ được hưởng nhiều chất béo, chuyện này ai cũng rõ mồn một, cửa hàng trước kia do nhị gia quản lý, cho nên mới có thể tham nhiều bạc như vậy.

- Có điều, lần này bọn họ có muốn cũng vô ích.

Lâm Dũng nhìn hắn, vẻ mặt có chút thần bí.

- Đợi lát nữa ngươi sẽ rõ, do hiện giờ tiểu thư đang ở trong nhà nên chẳng khác gì một con cọp cái, chỉ cần rống một tiếng thôi không ai dám ho he, nên chuyện này sẽ theo quyết định như ban đầu.

Khục!

Lý Dịch ho nhẹ một tiếng, nâng chung trà lên, nhấp chút để làm trơn môi.

Ánh mắt Lâm Dũng nhìn vào bên trong chén trà đang đặt trên bàn, đứng lên một cách rất tự nhiên, nói:

- Nước trà đã nguội rồi, để ta mang đi hâm nóng.

Hắn đứng thẳng người, cầm lấy ấm trà, trực tiếp tiến lên phía trước.

Lâm Uyển Như ngồi vào chỗ hắn vừa ngồi, nét mặt có chút bất đắc dĩ.

- Rất mệt mỏi sao?

Lý Dịch đẩy mâm đựng trái cây qua, sau đó lên tiếng hỏi.

Lâm Uyển Như nói.

- Mấy năm này đều như vậy, riết cũng thành quen thôi.

- Sinh ý không làm được xong, bạc cũng kiếm lời không hết.

Lý Dịch lắc đầu.

- Chỉ cần người còn sống, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để làm, nếu cứ mãi sống như vậy thì sẽ chẳng có ý nghĩa.

- Nhưng nếu không làm sinh ý, ta cũng thật không biết sẽ làm những gì.

Lâm Uyển Như lắc đầu, khi nhìn về phía hắn thêm lần nữa, nàng nói:

- Có việc...

Nàng còn chưa nói hết câu, phía trước đột nhiên lại truyền đến một âm thanh hỗn loạn, Lâm Uyển Như quay đầu nhìn một chút rồi mới lên tiếng.

- Ta qua đó xem chút.

Lý Dịch gật đầu.

Nhưng khi Lâm Uyển Như còn chưa kịp rời đi lại có một đám người chạy tới.

Một nam tử chạy đến với nét mặt có chút gấp rút, vừa đi vừa nhìn ba người trước mặt, nói.

- Mã chưởng quỹ, Từ chưởng quỹ, Bạch hiền chất, chuyện gì thì cũng có thể thương lượng được mà, đâu thể nói dừng là dừng được!

Mã chưởng quỹ cười lạnh một tiếng.

- Cái này thì phải nói Uyển Như, Mã gia hợp tác với Lâm gia nhiều năm, cuối cùng lại bị Lâm gia đối đãi theo cách này, thật sự khiến người khác thất vọng đau khổ.

Nam tử kia nhìn thấy Lâm Uyển Như, vội vàng chạy tới, nói.

- Uyển Như, có phải ngươi và Mã chưởng quỹ, Từ chưởng quỹ đã xảy ra hiểu lầm gì đó không?

- Hai vị chưởng quỹ, các ngươi có chuyện gì vậy?

Lâm Uyển Như nhìn hai người, bình tĩnh hỏi.

Nam tử kia lập tức nói.

- Là ta mời hai vị chưởng quỹ tới, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không chịu thương lượng qua một câu với người trong nhà, quả thực không coi ai ra gì, nếu không có ba nhà họ hỗ trợ thì sau này chúng ta lấy đâu ra nguyên liệu?

Lâm Uyển Như nhìn nam tử kia, nói.

- Tam thúc, chuyện này, ta tự biết sắp xếp.

- Cái gì mà tự sắp xếp?

Nam tử kia nhíu mày, nói.

- Nếu như có hiểu lầm gì đó với Mã chưởng quỹ hay Từ chưởng quỹ thì hãy nói xin lỗi mau đi, Lâm gia vẫn muốn hợp tác lâu dài với bọn họ, Bạch hiền chất là người một nhà, chúng ta ngồi lại nói chuyện cẩn thận với nhau.

- Tam thúc, chuyện của Lâm gia, trong lòng ta hiểu rõ, nên ngươi không cần phải để ý đến chuyện này.

- Cái gì mà trong lòng ngươi hiểu rõ?

Nét giận dữ trên mặt nam tử kia ngày càng rõ ràng hơn.

- Rốt cuộc Lâm gia này là của một mình ngươi hay là của tất cả chúng ta, ngươi thật sự muốn tiêu xài tất cả tài sản của Lâm gia hết sao.

Tuy câu nói phát ra không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, cơ hồ truyền đến tai toàn bộ những người đang có mặt tại đây.

Hôm nay là ngày Lâm gia thịnh hội, trừ những người trong Lâm gia, người bên ngoài chỉ có các chưởng quỹ quản sự và những quản lý tề tụ, nói chung toàn bội lực lượng trung kiên của Lâm gia.

Nhìn một màn diễn ra trước mắt, bọn họ có chút hoài nghi lẫn kinh ngạc, vị tam gia này sao lại nổi giận.

Tam gia Lâm gia chỉ Lâm Uyển Như, lớn tiếng nói.

- Hãy nói đi, nói ta nghe xem, suốt mấy chục năm qua, nguồn cung cấp của Lâm gia chúng ta đều dựa vào Mã gia, Từ gia và Bạch gia cung cấp, bây giờ nnguoiw nói dừng là dừng, vậy sau này Lâm gia chúng ta biết nhập hàng từ nơi nào, chúng ta giao Lâm gia vào tay ngươi, không phải để ngươi làm loạn!

Chuyện dừng hợp tác với ba nhà Mã gia, Từ gia và Bạch gia, mọi người trong tộc Lâm gia cũng đã từng nghe qua, nhưng đến xem một lần thấy cửa hàng vẫn vận hành bình thường, số bạc bọn họ nhận được cũng chỉ có tăng mà không có giảm, vậy thì liệu ai sẽ nguyện ý để lợi lộc của bản thân ít đi mà chấp nhận đi gặp vị nữ nhân mạnh mẽ này để đàm phán.

Hôm nay tam thúc đột nhiên lại nổi giận thật khiến bọn họ cảm thấy có chút kì quái.

Lúc trước người nói chuyện với nàng về vấn đề này là nhị thúc, nhân vật số hai của Lâm gia, nhưng hiện tại một chuyện quan trọng như vậy mà lại không thấy xuất hiện, khiến mọi người nhất thời không thể hiểu được, rốt cuộc hôm nay tam thúc uống nhầm loại thuốc gì?

Lâm Uyển Như nhìn tam thúc Lâm gia đang đứng trước mặt mình, lại quay qua nhìn ba người đứng bên cạnh kia, sau đó thu lại tầm nhìn, hỏi.

- Tam thúc nói xong chưa?

- Ngươi đây là thái độ gì?

Sắc mặt tam gia Lâm gia đỏ bừng.

- Phản rồi, phản rồi, Lâm gia rơi vào tay ngươi chỉ có bại sản mà thôi, sớm muốn gì cũng bại sản!

Nói xong câu đó, những người có mặt trong sân cũng không ai đáp lại một lời, trên mặt tam gia Lâm gia lộ ra một chút cứng ngắc, ánh mắt mịt mờ hướng về phía những người chỉ đứng im nhìn mình.

Rốt cục cũng có một người đứng ra, nói:

- Ta thấy lão tam nói đúng đấy, chúng ta đã hợp tác với mấy nhà này nhiều năm như vậy, sao có thể nói dừng là dừng được, vậy sau này biết làm ăn ra sao?

Lại có người ứng tiếng.

- Đúng vậy , Uyển Như, chuyện này liên quan đến toàn bộ Lâm gia chúng ta, ngươi không thể tự mình quyết định được.

Lâm Uyển Như quan sát bọn hắn, loại bức thoái vị giống như tràng diện kiểu này nàng đã gặp vô số lần, nhưng bọn họ cũng đã sớm hình thành thói quen chỉ nằm nhà rồi nhận tiền, nên hiện giờ cũng chỉ nói vài câu cho có mà thôi.

Lần này tam thúc sợ rằng lại tìm nhầm người.

Mã chưởng quỹ vung phất ống tay áo.

- Nếu không phải vì tình cảm quen biết hợp tác nhiều năm với Lâm gia, thì hôm nay ta đã không tới đây!

- Mã chưởng quỹ, không nên tức giận, không nên tức giận.

Tam gia Lâm gia khuyên hắn hai câu, sau đó lại vội vàng chuyển tầm mắt về phía Lâm Uyển Như.

- Uyển Như, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau xin lỗi Mã chưởng quỹ đi!

Vị Từ chưởng quỹ kia cũng cau mày nói.

- Nếu Lâm gia không thể đưa ra được biện pháp giải quyết hài lòng chúng ta, thì xin lỗi bọn ta vẫn phải đi, không tiếp tục hợp tác nữa.

Lâm Uyển Như hướng ngoài cửa duỗi tay, nói:

- Vậy thì mời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận