Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 758: Đẹp Lạ



Chương 758: Đẹp Lạ





----------------------

Thương nhân nước ngoài tóc vàng mắt xanh thì còn khó tìm, chứ thương nhân nước ngoài không lưu loát tiếng phổ thông ngược lại có thể tìm tới số lượng lớn.

Thôi gia gần như lũng đoạn thương nghiệp châu báu Cảnh Quốc, tuy rằng gia nghiệp của Vương lớn mạnh, sản nghiệp đông đảo, nhưng cũng mất gần mấy tháng, dựa vào lượng lớn lưu ly mới thò được một chân đi vào, sức ảnh hưởng ở phương diện này vẫn kém Thôi gia một bậc.

Lưu ly từ trước đến nay luôn là hàng hiếm, được xưng điềm lành, có thể thấy nhưng không thể cầu.

Tuy rằng đoạn thời gian trước xuất hiện một số lượng lớn, nhưng người có tiền ở Kinh Thành quá nhiều, số lượng kia vẫn không thể nào thỏa mãn nhu cầu của mọi người.

Mấy tháng trôi qua, giám thưởng hội lưu ly của Thôi gia, tất sẽ gây nên chú ý cho mọi người.

Riêng những người lần trước bởi vì nhiều nguyên nhân mà chưa đắc thủ, càng sớm kìm nén không được.

Cảnh Đế chỉ mặc một bộ áo ngoài, sau khi ăn xong dự tính tản bộ trong hoa viên theo thông lệ, nhưng lại nghi ngờ hỏi.

- Từ đâu mà Thôi gia có nhiều lưu ly như vậy?

- Chuyện này…thần làm sao biết.

Lý Dịch lắc đầu.

- Nhưng mà, xuất hiện số lượng lớn lưu ly cũng không phải một chuyện tốt, nếu mà khống chế không tốt, có thể sẽ gây ra nhiễu loạn.

Cảnh Đế nhìn hắn, hỏi:

- Sao nói như vậy?

- Lưu ly vốn dĩ trân quý, bởi vì nó khó có được, nếu mà tượng lưu ly giống như cát trên mặt đất, khắp nơi đều có thể bắt gặp, cũng không còn giá trị gì có thể nói.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Bệ hạ thử nghĩ mà xem, nếu mà có người có tâm địa xấu, bán đất cát với giá trên trời, thế nhân tranh nhau mua sắm, vậy tất cả bạc trong thiên hạ, chăng phải đều rơi vào trong tay người kia, nếu cứ như vậy, thế đạo coi như loạn.

- Ý của ngươi là…Thôi gia thu gom số lượng lớn lưu ly, một khi tất cả lưu ly đều tuôn ra ngoài, Kinh Thành sẽ loạn?

- Chỉ là có khả năng.

Lý Dịch lắc đầu.

- Gần đây thần chỉ muốn an ổn ở nhà, quản tốt chuyện nhà mình, cũng không thể quản được chuyện của Thôi gia.

- An ổn?

Cảnh Đế liếc mắt nhìn hắn một chút.

- Mấy ngày nay bản tấu vạch tội ngươi trong triều chất đống còn cao hơn cả cái bàn, đây chính là an ổn mà ngươi nói?

- Đây quả thật oan uổng thần...

- Nghe nói ngươi để người ta ngăn mười tên hoàn khố của Kinh Thành trong tửu lâu, bảo trưởng bối bọn hắn tự mình đến nhận người?

- Có vô số người có thể làm chứng, thần bị người ta chụp mũ trên đầu.

- Ngươi còn để Vệ Quý dùng một vạn lượng bồi thường một bộ y phục?

- Bệ hạ không hiếu kỳ một tên thị lang như hắn từ đâu có nhiều bạc như vậy sao?

Cảnh Đế liếc hắn một cái.

- Lần này chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi, Vệ Quý có thể bị đẩy ra, tất nhiên không có khả năng có sơ hở quá lớn, chỉ là có chút sai lầm nhỏ, nhiều nhất chỉ là phạt bổng lộc mấy tháng.

- Sao bệ hạ lại nói như vậy, sao thần có thể thất vọng, có quan viên thanh bạch liêm khiết như Vệ thị lang, thần cao hứng thay bệ hạ còn không kịp.

Vẻ mặt Lý Dịch thất vọng nói.

- Được rồi, không cần giả vờ trước mặt trẫm.

Cảnh Đế khoát tay.

- Những ngày nay, ngươi ở nhà cũng nhàn rỗi, nếu không thì ngươi tiến cung nhiều một chút chơi cùng Thọ Ninh và Vĩnh Ninh, các nàng khá thân thiết với ngươi, làm công chúa cũng không thể ngày nào cũng chạy ra ngoài cung.

Loại địa phương giống như hoàng cung này quá áp lực, không thích hợp để hài tử ở, có điều thân phận của hai tiểu cô nương cũng không giống nhau, không thể ngày nào cũng xuất cung.

Thực ra khi có các nàng trong nhà cũng thật náo nhiệt, cãi nhau mới giống như một ngôi nhà, Như Nghi cũng ưa thích hai tiểu cô nương, nàng gần đây ngày càng ưa thích hài tử.

Khi Lý Dịch từ Ngự Hoa Viên đi ra ngoài, hai bóng người nhỏ bé mỗi người cõng một túi đựng sách nhỏ, đã chờ hắn bên ngoài.

Hiện tại các nàng cũng không cần cả ngày đều đợi trong cung, mỗi ngày sẽ có thời gian cố định, được đưa đến học viện nữ tử của trưởng công chúa, đương nhiên, do thân phận hạn chế, ở nơi đó các nàng có nữ tiên sinh chuyên môn chỉ đạo, cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc người khác.

- Tạm biệt Phụ hoàng!

Loli ngạo kiều từ xa xa phất tay với Cảnh Đế, Lý Dịch nắm một tay cô bế, đi về phía ngoài cung.

Ánh mắt Cảnh Đế nhìn qua hướng kia khá lâu, cho đến khi hai bóng người một lớn một nhỏ hoàn toàn biến mất, lúc này mới thu tầm mắt, trên mặt lộ ra một chút hâm mộ.

Thường Đức do dự một chút, tiến lên nói.

- Lý Hầu Tước nói, nếu như ngài chuyển ra khỏi cung, rất có lợi đối với thân thể, gần đây khí trời nóng bức, bệ hạ không ngại di giá đến biệt viện Khúc Giang.

Cảnh Đế nhìn xung quanh, nhìn thấy thành cung thật cao, biểu hiện trên mặt có chút sầu não, lẩm bẩm.

- Trẫm… Cũng muốn.

Hai ngày trước Lý Dịch đã xác định rõ toà nhà mới, ngay tại chỗ cách Toán Học Viện không xa, địa phương rất lớn, hoàn cảnh thanh u, rất thích hợp để nghỉ phép dưỡng thai.

Chủ nhân của nơi đó vốn là một phú thương nào đó của Kinh Thành, vốn dĩ sống chết cũng không bán, nhưng sau khi biết được người nào muốn mua ngôi nhà này, hắn trong ngày đã làm thoả đáng tất cả thủ tục.

Ngôi nhà mới không thể lập tức vào ở, trước tiên, Lý Dịch muốn tốn thời gian vài ngày tu chỉnh bố trí một phen ở bên trong, như vậy khi vào mới dễ chịu.

Hắn cũng đã nghĩ kỹ, đến lúc đó, ngôi nhà mới sẽ không mang theo nhiều người đi qua, chỉ đem theo mấy tên nha hoàn và hạ nhân, phụ trách công tác quét dọn hàng ngày, còn về người chăm sóc Như Nghi, chỉ cần hắn là đủ.

Nói đến mới nhớ, hắn cả hai đời đều được người khác chăm sóc, bây giờ ngược lại chân chính học được cách chăm sóc người khác.

Chuyện này đương nhiên phải cảm tạ Liễu nhị tiểu thư, tại Tề Quốc, đoạn thời gian khi nàng bị thương liền bị mình xem như heo mà chăm sóc, mỗi ngày nấu cơm, nấu thuốc, thỉnh thoảng còn phải mang nàng ra ngoài giải sầu, bồi trò chuyện kiêm ngủ cùng, chưa từng chăm sóc người khác như vậy khiến Lý Dịch sửa đổi một số bệnh vặt của bản thân.

- Được rồi, tướng công, thiếp thân thật sự uống không được nữa.

Như Nghi buông muỗng xuống, có chút bất đắc dĩ nói.

- Lại uống một ngụm.

Lý Dịch cầm lấy cái muỗng, đầu tiên đặt ở lên miệng của mình thổi một chút, sau đó cẩn thận đưa tới, canh này hắn đã nấu rất kỹ, cực kỳ bổ dưỡng, thích hợp nhất cho nữ tử lúc mang thai.

Đương nhiên, người không mang thai cũng có thể uống, canh này có công hiệu toàn diện, mùi vị không tệ, Tiểu Hoàn còn uống hai chén nhỏ.

Sau khi uống xong một ngụm cuối cùng, Như Nghi cái gì cũng không chịu uống tiếp.

Lý Dịch nhìn bên trong chén canh còn thừa lại không ít, đổ đi có chút lãng phí, dù sao để nấu canh này hắn đã phí không ít tâm tư, lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoàn.

Tiểu nha hoàn sờ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, đáng thương nói.

- Cô gia, không uống được nữa.

Lý Dịch lắc đầu, lúc bưng chén canh đi ra ngoài chuẩn bị đổ đi, bước chân có chút dừng lại.

Liễu nhị tiểu thư không luyện kiếm trong sân, Thu Thủy để qua một bên, ngồi bên cạnh bàn đá, ngơ ngẩn nhìn về một hướng khác.

Một màn này khiến Lý Dịch có chút giật mình như trở lại toà tiểu viện ở bên cạnh Phương Lâm Uyển kia.

Trước kia nàng rất ít khi ngẩn người nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Dịch thường xuyên nhìn thấy tràng cảnh giống như trước mắt.

Cô nương lớn rồi, cũng nên có tâm sự.

Liễu nhị tiểu thư không giống như Tiểu Hoàn, có tâm sự gì đều viết lên trên mặt, tuy rằng hai người đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nhưng không thể phủ nhận, Lý Dịch cho đến bây giờ đều không thể đoán được tâm tư của nàng.

- Húp chút nước không?

Lý Dịch bưng một cái chén nhỏ đi qua, đặt trên bàn đá.

Liễu nhị tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một chút, không nói gì.

- Uống rất ngon, hơn nữa còn bổ dưỡng.

Lý Dịch nhìn nàng.

- Thân thể muội còn chưa triệt để khôi phục, cần phải uống nhiều một chút.

- Không uống.

- Uống một ngụm nha, lát nữa cho muội đại bạch thỏ.

Lý Dịch theo thói quen nắm cằm của nàng, sau khi thổi một chút liền đưa cái muỗng qua, Liễu nhị tiểu thư hé miệng, cũng theo thói quen nuốt xuống.

Sau đó tay của Lý Dịch cứng đờ.

Giống như ý thức được cái gì, Liễu nhị tiểu thư cúi đầu nhìn, trên mặt lại nhìn không ra biểu tình gì.

Một màn này thực ra lúc trước thường xuyên phát sinh, dựa vào tính tình của nàng cho dù có chuyện gì cũng sẽ không nghe Lý Dịch, gặp chuyện cũng sẽ hơi kháng cự một chút, sau đó mới miễn cưỡng khuất phục, trước kia một đoạn thời gian rất dài nàng đều uống thuốc như này.

Uống một ngụm thuốc, khen thưởng một viện đại bạch thỏ, loại giao dịch nay hai người cũng đã quen thuộc.

Nhưng mà vừa rồi, bọn họ đều đã quên, nơi này đã không phải Tề Quốc, đã không phải tiểu viện bên cạnh Phương Lâm Uyển chỉ có hai người bọn họ kia.

- Thật có lỗi, thói quen.

Lý Dịch nhất thời phản ứng kịp, vội vàng thu tay lại, cũng không cho nàng ăn canh, chuẩn bị bán sống bán chết chạy trốn.

Liễu nhị tiểu thư ngược lại, không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó từ tốn nói.

- Bỏ xuống đi.

- Hả?

- Bỏ canh xuống.

Liễu nhị tiểu thư lặp lại lần nữa.

Xác định nàng không hề có ý tức giận, Lý Dịch mới buông bát xuống, sau đó kinh ngạc nhìn nàng.

Cái này…thực sự không giống với phong cách của nàng.

Liễu nhị tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một chút.

- Còn không đi?

Lý Dịch nhìn nàng.

- Muội hôm nay có chút lạ.

Liễu nhị tiểu thư nắm chặt Thu Thủy trong tay, đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại, hỏi.

- Lạ như nào?

- Kì quái.

Nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư quen thuộc lại trở về, Lý Dịch lui lại một bước, vừa cười vừa nói.

- Đẹp lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận