Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 738: Gặp Nhau Ở Ngõ Hẹp


Chương 738: Gặp Nhau Ở Ngõ Hẹp





----------------------

Đêm qua Lý Dịch không ngủ được, nhúng tay vào việc của vùng đất đang hỗn loạn cũng không phải do hắn nhất thời nóng não hay tiện tay làm, mà hắn đã có ý nghĩ này được một năm, hoặc có thể lâu hơn.

Dù sao bối cảnh xã hội bây giờ, không có việc kê cao gối không lo, đứng phía sau hắn hiện nay đã không phải một người hay hai người, mặc kệ sau này gặp việc gì, dù sao cũng phải lưu lại cho mình mười bảy mười tám đường lui.

Hắn dùng một đêm tận lực an bài tường tận nơi đây, tuy không thể nói chu đáo nhưng phương hướng sẽ không gây ra sơ hở quá lớn.

Những người lưu lại đây cũng cần an bài từng người một, ai chủ ai phụ, hoặc cụ thể đến nỗi mỗi người phụ trách việc gì, đều phải chi tiết hơn, tránh bớt những vấn đề xảy ra sau này.

Chuyện này cũng không quá dễ dàng, tiêu hao không ít thể lực cùng trí nhớ.

Ngọn đèn còn tia ánh sáng cuối cùng, ngay lúc ngọn lửa tắt, Lý Dịch rốt cục cũng ngẩng đầu liếc mắt một cái, sắc trời đã gần sáng.

- Đêm qua ngươi không ngủ?

Lý Dịch quay đầu lại, thấy Liễu nhị tiểu thư xuống giường, mặc áo ngoài đi tới.

Còn có mặt mũi hỏi mình vấn đề này, Lý Dịch che miệng ngáp một cái, ủ rũ nói.

- Muội tỉnh, ta ngủ một lát.

Hắn khoát tay, đi qua, cởi giày cùng áo ngoài ra, chui vào chăn.

Rất lâu không ngửi được mùi hương trong chăn, khác hoàn toàn với mùi thơm của Như Nghi, quan trọng là ổ chăn này vẫn còn ấm.

Không hiểu tại sao trong đầu bỗng nhiên hiện ra từ “nha hoàn làm ấm giường” này, sau đó, sau đó không còn ý thức.

Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn một chút, đi đến bên cạnh bàn, thấy trên bàn có một ít gì đó, ánh mắt giật mình.

Trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng quay đầu lại nhìn lần nữa, thật lâu cũng không thu hồi ánh mắt.

- Cô gia, cô gia, rời giường chưa?

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm để nàng thu hồi lại suy nghĩ, mặc quần áo tử tế, rửa mặt đơn giản, mở cửa phòng.

- Mấy tháng không gặp, cô gia thay đổi trở nên lười hơn, muộn như vậy còn chưa chịu rời giường.

Lão Phương đứng ở cửa ra vào nhỏ giọng thầm thì, đang muốn quay người rời đi, đằng sau truyền đến âm thanh kẹt kẹt.

- Cô...

Lão Phương quay đầu lại, đem câu vừa muốn nói nuốt xuống.

- Không có ý gì, nhị tiểu thư, ta đi nhầm.

Hắn bước nhanh qua một bên, nhìn hai bên một chút, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.

- Không sai.

Liễu nhị tiểu thư đi ra bên ngoài cửa, lại quay đầu nói một câu.

- Đừng quấy rầy, để hắn ngủ thêm một hồi.

Ánh mắt lão Phương hướng vào trong phòng liếc một cái, lúc thấy bóng người nằm trên giường, con ngươi lập tức trừng to.

- Chuyện này...

Giờ khắc này, trong lòng của hắn nhận trùng kích trước nay chưa từng có.

Cô gia cùng nhị tiểu thư rời đi trong mấy tháng này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn cần phải suy nghĩ một chút.

Tiểu thư, cô gia, nhị tiểu thư.

Bây giờ trong lòng hắn đang rất loạn, thậm chí vượt xa lúc muốn vượt qua hẻm Dương Liễu.

Khí trời trên núi khó mà đoán được, hôm qua trời mưa xối xả, mây đen trên trời dày giống như muốn áp xuống, Lý Dịch tỉnh lại sau giấc ngủ, rửa mặt xong đi ra ngoài, lúc này gió mát ấm áp, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu những tia nắng chói chang, trên trời một áng mây màu cũng không có.

Ngược lại bên tai truyền đến âm thanh ầm ầm không ngừng, sơn tặc đầu trọc nói ở đây cạnh dòng nước lũ chảy xiết, cũng là chuyện thường tình trong núi.

Lý Dịch không có ý định trì hoãn, dùng một canh giờ, an bài chiến lược cho tương lai hai năm sau của nơi này nói cho bọn hắn, tính hôm nay xuất phát.

Khi đi, đương nhiên cũng lưu lại chút bạc.

Vô luận mua lương thực hay chiêu binh mãi mã, luôn không thể thiếu bạc, loại tiềm lực đầu tư chuyện lớn này, xưa nay Lý Dịch không hề keo kiệt, lần này nếu không phải những quan viên Tịnh Châu kia khẳng khái mở hầu bao, dựa vào thu hoạch lúc trước của hắn, có chút xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Sơn tặc đầu trọc nhìn thấy những cái rương lớn, tròng mắt đều lồi ra ngoài.

Sống lâu như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Vô ý xem cái này thành bọn họ cướp trên đường rồi mang đến, trong lòng lại không hoài nghi đối với một số chuyện nào đó nữa.

Đoạt thương đội chỉ là sơn tặc hạ cấp, đoạt sơn tặc mới là sơn tặc bên trong sơn tặc!

Quả nhiên, trước kia bọn họ thật sự đã đi nhầm đường!

Sau việc đ, thì xem Lý Dịch có thể trợ giúp cho bọn hắn, tạm thời chỉ có những thứ này.

Không biết có phải do mình không để lão Phương hay không, Lý Dịch cảm thấy hôm nay ánh mắt lão nhìn mình rất kỳ quái, tâm tình trong ánh mắt phong phú, hiếm thấy cùng cực.

Coi như kỳ quái, hắn cũng không có ý định để tên này ở lại đây.

Dù sao chị dâu Phương gia lợi hại, trừ lão Phương ra không ai có thể chịu nổi.

Sơn tặc đầu trọc chỉ dòng nước lũ đang chảy mạnh, nói.

- Đi dọc theo con sông này, nếu thuận lợi thì năm ba ngày có thể đến Thục Châu.

Hôm qua trời mưa to, thượng nguồn một dòng suối nhỏ bây giờ đã biến thành dòng nước lũ đục ngầu, thanh thế có chút mạnh, hẳn là chỗ thường xuyên bị lũ quét, nước sông chảy xiết, không lan đến bên bờ, nước càng không thể đến được cạnh đường núi.

- Đi thôi.

Lý Dịch hắng giọng, sau khi phát ra lệnh xuất phát, sau lưng truyền đến âm thanh kẽo kẹt của xe ngựa.

Phía trước ngay chỗ cua quẹo của đường núi, y phục toàn thân nam tử họ Phương còn chưa khô, thấm trên người khiến hắn khó chịu, vớ giày cũng ẩm ướt, trong giày thậm chí còn có nước đọng lại, mắt đầy tơ máu, trong lòng phiền muộn cùng phẫn nộ cơ hồ đến cực hạn.

Chung quanh gần trăm bóng người, tình hình cơ hồ y như hắn.

Từ khi lên núi đến nay đã đụng phải mấy ổ trộm cướp đều xem bọn hắn như thương đội, tuy đều là trộm cướp có thực lực thấp nhưng chung quy vẫn mang đến không ít phiền phức cho bọn hắn, làm hành trình trở nên loạn.

Hôm qua bất chợt xảy ra một trận mưa to để bọn họ không có chút chuẩn bị nào trở tay không kịp, ngay cả xây dựng cơ sở tạm thời cũng không kịp, mặc dù nghỉ ngơi một đêm, nhưng trong núi ẩm ướt, quần áo chưa khô, tình trạng như thế, đi trên đường núi gập ghềnh long đong, bầu không khí đã áp lực đến cực điểm.

- Lý Dịch đáng chết, tuyệt đối không nên để cho ta gặp lại ngươi!

Hắn tức giận mắng một câu, một đoàn người đã đi tới chỗ cua quẹo của đường núi, nhất thời phía trước có một chiếc xe ngựa chợt dừng lại, thanh niên họ Phương ngẩng đầu, nơi xa cả trăm trượng, bóng người phía trước cùng âm thanh kẽo kẹt của xe ngựa, đã rất gần.

- Hộ pháp, phía trước giống như có một chi thương đội!

Trên mặt thanh niên họ Phương hiện ra một tia không kiên nhẫn, tuy không biết thương đội nào dám đi qua từ nơi này nhưng đã gặp được, há có thể buông tha lý lẽ, phất tay, đang muốn nói chuyện, một bóng người đột nhiên bay ra từ trong xe ngựa, sắc mặt đạo cô trung niên hơi tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía trước, kinh nghi bất định.

- A, ở nơi này, thật sự có thương đội đi qua.

Lý Dịch ngồi trên lưng ngựa, kinh ngạc nhìn xe ngựa cùng bóng người ở phía trước cách đó không xa, kinh ngạc nói.

Nhưng mà kinh ngạc trên mặt hắn rất nhanh biến mất, nhìn hình bóng những người áo lam, áo vàng ở phía trước, tung người xuống ngựa, lẩm bẩm.

- Không phải chứ.

Không biết lão giả dơ bẩn xuất hiện bên cạnh hắn lúc nào, ném vào trong miệng một viên sữa đường, mãnh liệt nhai hai lần, chậm rãi nói.

- Đúng vậy.

Viên lão đạo đúng lúc xuất hiện từ bên khác, nhìn một bóng người ở phía trước, nói:

- Thì ra là nàng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận