Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1155: Ôm cây đợi thỏ



Chương 1155: Ôm cây đợi thỏ

Chương 1155: Ôm cây đợi thỏ

Lý Dịch cũng cảm thấy có chút lãng phí.

Khách đã mời, tiệc đã được chuẩn bị, áo cưới đã mặc, phòng cưới cũng được bố trí, nếu mà chẳng có làm gì, coi như uổng phí hết bởi

Thắng Châu Thứ Sử vơ vét hết cả những mồ hôi nước mắt của nhân dân, thật có lỗi với nhân dân Thắng Châu, có lỗi với thiên hạ chúng sinh.

Nhưng lần thành hôn này nếu so với Túy Mặc, Nhược Khanh thì vẫn còn hơi rách rưới. Hắn nhìn, hỏi.

- Có phải quá qua loa hay không?

Lâm Uyển Như ngồi cạnh giường, ánh mắt dời lên trên người hắn, nói.

- Lần này có lẽ là lần cuối, sau này ta chắc sẽ không còn được gặp lại chăng nữa.

Lý Dịch khẽ thở dài, trên cái thế giới này, rất nhiều chuyện sâu xa đã được định đoạt, các nàng bị nhốt tại Thắng Châu, nếu nói thật, ke cầm đầu thực là hắn. Mọi chuyện cũng có thể nói do chính hắn làm.

Lâm Uyển Như cười nhẹ, nói.

- Khi đó ta đã suy nghĩ, rằng nếu cứ như vậy chết, thật sự quá đáng tiếc, ta còn chưa kết hôn, còn chưa đợi qua hai năm nữa, không ai muốn thì khi đó gả cho chàng.

- Có một số việc, vốn cũng không nên kéo lấy.

Nàng quay đầu nhìn Lý Dịch, nói.

- Chọn ngày không bằng đụng ngày, cùng chờ hai năm, không bằng được hiện tại.

Nàng đi đến trước bàn, rót hai chén rượu, đưa cho hắn một chén, nói rằng:

- Chàng nguyện ý cưới ta sao?

Lý Dịch tiếp nhận chén rượu, cổ tay nàng vòng qua đến cổ tay Lâm Uyển Như, hai người uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Hắn nhìn nàng, áy náy nói.

- Thật có lỗi, để nàng chờ lâu như vậy.

Thực tế, liên quan tới chuyện này, hắn trước khi tới đây đã thẳng thắng nói với Như Nghi.

Chính mình đưa ra tình trái, quỳ cũng phải trả xong, đương nhiên, trên cánh tay mà hắn bị Như Nghi cắn in dấu răng, đến bây giờ còn

tồn tại.

Lúc uống chén rượu giao bôi, một khắc ngửa đầu này, Lý Dịch phảng phất như thấy được tình cảnh gì đó rất quen thuộc, lúc hắn đặt chén rượu xuống, mới phát hiện đây không phải ảo giác.

Liễu nhị tiểu thư hai tay vòng qua ngực ôm kiếm, dựa trên cửa, đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn qua hắn.

Nàng nhìn lên hắn, lại nhìn Lâm Uyển Như, hỏi:

- Ta có phải nên đến chậm lại một ngày hay không?

Bên ngoài viện.

Từ Lão nhìn qua Thường Đức bên cạnh, hỏi.

- Cái này có tính là bị bắt gian tại giường hay không?

Lão Thường đương nhiên sẽ không nhàm chán đến mức bàn luận vấn đề với hắn. Từ Lão cũng không nghĩ rằng hắn sẽ trả lời, lắc đầu,

nói.

- Chậc chậc, vẫn chậm một bước, cái này xếp hàng thứ năm còn chưa có.

Lý Dịch cũng không nghĩ rằng Như Ý chạy đến kịp thời như vậy, hắn căn bản không biết sau khi bọn hắn rời đi, nàng còn đưa một phong thư đến Liễu Châu, mà Liễu nhị tiểu thư lại bởi vì phong thư kia, đi cả ngày lẫn đêm, tự mình chạy đến.

Ngày hôm nay xem như hắn không tìm được Phủ Thứ Sử, có Như Ý ở đây, Uyển Như các nàng cũng sẽ không có việc gì.

Dù sao, nàng cuối cùng cũng đã xuất hiện tại đây, tại khi mà nàng không nên xuất hiện.

Thắng Châu Thứ Sử đã bị Từ Lão khống chế, hạ thêm một lượng Hoàng Liên đại bạch thỏ vào trong bụng, lại dựa vào độc môn bí pháp của Từ Lão, thử được một lần sống không bằng chết cảm thụ về sau, không sợ hắn không nghe lời.

Còn về vị kia không chuyện ác nào không làm, tiếng xấu lan xa. Thứ Sở Công tử, cũng bởi vì đắc tội tâm Thương tổng quản nhỏ mọn mà phải trả cái giá nặng nề, theo một ý nghĩa nào đó, đã không thể lại được xưng là "Công tử”.

Lý Dịch nằm trên giường, hai tay gối ở sau ót, trong lòng có một nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu.

Cũng may cuối cùng không có làm cái gì quá mức, Như Ý xuất hiện quá không đúng lúc, bằng không, chỉ sợ buổi tối hôm nay có thể nói chuyện trắng đêm với Uyển Như, bàn luận nhân sinh, nói chuyện lý tưởng.

Trước khi tới, hắn thực suy nghĩ rất nhiều loại tình huống, lại càng không ngờ, sau cùng chính mình bị cưỡng cầu hôn.

Trong nhà, Võ Công Như Nghi quá cao đánh không lại, Nhược Khanh làm Thiên Hậu nương nương thủ hạ trông coi mấy chục vạn người, Túy Mặc ưa thích ở phía trên, chỉ có Tiểu Hoàn cái gì cũng đều nghe hắn.

Lâm chưởng quỹ quả nhiên vẫn là Lâm chưởng quỹ, nếu nàng vẫn cứ bá đạo như trước đây, khả năng cao là phu cương về sau vẫn không phấn chấn lên được.

Trong một căn phòng khác, Liễu nhị tiểu thư ngồi trước bàn, ôm Thu Thủy nghĩ ngợi, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Nàng đứng lên, đi ra mở cửa, Lâm Uyển Như ôm một giường chăn mền đi tới, nói.

- Mấy ngày nay trải qua rất nhiều chuyện, tâm lý luôn hơi không vững vàng, buổi tối hôm nay ta ngủ cùng muội nhé.

Liễu nhị tiểu thư không trả lời, nhưng cũng không từ chối, nàng ngầm thừa nhận.

Lâm Uyển Như đi đến bên giường rồi trải giường, lần nữa đi đến bên cạnh nàng và ngồi xuống. Thực ra, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, tuy hai người đều không phải người ưa thích chủ động nói chuyện. Tối nay người đánh vỡ im lặng là Lâm Uyển Như. Nàng suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, mở miệng nói.

- Thật xin lỗi, chuyện này, ta chưa nói với muội.

- Việc của các ngươi, tất cả mọi người nhìn ra.

Ánh mắt Liễu nhị tiểu thư nhìn về phía nàng, nói rằng:

- Trước khi ta đến, Đoan Nhi hỏi ta, có phải đợi đến khi Uyển Như di di trở về, nó có thể gọi mẫu thân hay không.

Lâm Uyển Như cưới hỏi.

- Đoan Nhi có hỏi là, hắn lúc nào đã có thể xưng hô dì nhỏ thành mẫu thân không?

- Không có.

Liễu nhị tiểu thư buông Thu Thủy xuống rồi lại cầm lấy,

bình tĩnh nói.

- Việc của các ngươi, không muốn đưa ta vào.

- Như Ý.

Lâm Uyển Như nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng:

- Muội còn phải đợi tới khi nào?

Liễu nhị tiểu thư nắm tay Thu Thủy chăm chú, từ tốn nói.

- Ta không có cái gì cần đợi.

- Chúng lý tầm tha thiên, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử.

Lâm Uyển Như mang trên mặt thản nhiên ý cười, nói.

- Đây là Thượng Nguyên từ tốt nhất ta đã nghe qua.

Liễu nhị tiểu thư đứng lên, nói.

- Ta buồn ngủ, muốn đi ngủ.

Lâm Uyển Như nhìn thấy nàng đi đến bên giường, khẽ thở dài, thổi tắt đèn, chậm rãi đi qua, đi đến bên giường, Liễu nhị tiểu thư đã nhắm mắt lại. Nàng cởi áo ra ngủ, nằm xuống bên cạnh nàng, chờ hơi thở nàng bắt đầu trở nên đều đều một lúc, nàng chậm rãi mở mắt

ra.

Đêm qua Tú Nhi khóc rất lâu, nhưng sang buổi sáng khắp khuôn mặt là nụ cười, nhưng mắt vẫn sưng.

Liễu nhị tiểu thư rời giường trễ hơn so với Lý Dịch, mang lấy hai con mắt như mắt gấu trúc, sắc mặt còn khó nhìn hơn so với Tú Nhi, đêm qua hẳn ngủ không được ngon giấc.

Lý Dịch cầm hai quả trứng gà luộc cho nàng, muốn cho nàng dùng để đặt trên mắt lăn lăn tiêu trừ quầng thâm, nàng lại lột trứng gà ra ăn.

Liễu nhị tiểu thư chỉ ăn lòng trắng trứng, Lý Dịch ăn lòng đỏ trứng còn lại, lại cho nàng thêm hai cái, cố ý nói cho nàng đây không phải dùng để ăn.

Cứu Uyển Như, họ vốn nên lập tức lên đường trở về. Nhưng mà, đến đều đến, không thuận tiện xoát một đợt đạo Cô, chỉ sợ suy nghĩ Từ Lão sẽ không thông suốt, suy nghĩ của Điền lão thì càng không thông suốt hơn.

Sau đó Hứa Chính sáng sớm hôm nay, dẫn người đi đến phân bộ thành giáo ở Thắng Châu.

Họ cũng dứt khoát đến thành giáo phân bộ, ôm cây đợi thỏ, thủ phân bộ đợi đạo CÔ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTaThần

Bên ngoài Kinh sự, mười lăm vạn thủ quân Kinh Đô và năm vạn cầm quân kinh sư đã giằng co hai tháng.

Tuy theo binh lực, cả hai chênh lệch xa, nhưng từng ấy binh lực muốn công phá đô thành một quốc gia, vẫn còn chưa đủ.

Nếu muốn thông qua vây thành đến để chiếm lương thực kinh sư, phải để thành trì này tự sụp đổ, cũng phải làm tốt sự chuẩn bị.

Bên trong Kinh sư, lương thực sung túc, hoàn toàn có thể kiên trì được mấy tháng, nhưng mười lăm vạn đại quân ngoài thành cũng muốn đầy đủ lương thực mới được, hai tháng này, Triệu Tranh gần như quát địa tam xích, hạ mệnh lệnh cho Thứ Sử mười mấy Châu Kinh Đô phải cam đoan cung ứng đầy đủ lương thực.

Trong doanh trướng, một tên áo tím nhìn Phương Ngọc, nói rằng:

- Hộ pháp, phân bộ của chúng ta ở Thắng Châu, không biết vì nguyên nhân gì, nữa tháng trước đã liên lạc không được, phái sứ giả áo lam đi, cũng đều không có tin tức.

- Thắng Châu.

Trên mặt Phương Ngọc hiện ra một tia nghi ngờ, bây giờ toàn bộ vùng đất Kinh Đô đều đã rơi vào bọn chưởng không, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, có thể hiệu lệnh mười mấy vạn đại quân, có ai dám tìm thánh giáo ở Thắng Châu gây phiền phức?

Chuyện liên lạc không được với phân bộ một châu đã khá lâu chưa từng xảy ra, mặc dù nhưng cái này đều là thói quen, nhưng hắn lại không tin, những người này sao có thể to gan như vậy, lại dám tới nơi này tác oai tác oái.

Hắn nhìn áo tím sứ, nói.

- Phân bộ Thắng Châu, tự ngươi đi nhìn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận