Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 902: Cũng Không Phải Bằng Hữu Của Hạ Quan



Chương 902: Cũng Không Phải Bằng Hữu Của Hạ Quan





----------------------

Mấy ngày nay, chắc Lưu huyện lệnh sống không dễ dàng, chắc phải nhận không ít áp lực từ nhiều phía.

- Lưu đại nhân, ngồi đi.

Sau khi hắn đi vào nội đường, Lý Dịch duỗi tay, rồi quay đầu nói với lão Phương.

- Đi pha chén trà cho Lưu đại nhân.

Lưu huyện lệnh có chút tâm thần bất định ngồi xuống, nhìn thấy mấy chén trà vẫn còn nước trà trên bàn, hơi sững sờ.

- Nhà Lý đại nhận vừa có khác?

Lý Minh Châu và Lý Hiên vẫn không đi ra từ sau bình phong, Lý Dịch cũng không có giải thích quá nhiều, nhìn hắn nói.

- Những ngày gần đây, ngược lại ta liên lụy Lưu đại nhân.

- Lý đại nhân tuyệt đối đừng nói như vậy.

Lưu huyện lệnh hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói.

- Nếu không có Lý đại nhân thì cũng không có Lưu Đại Hữu ta ngày hôm nay, có một số việc, Lưu mỗ vẫn có thể phân rõ.

Lý Dịch cười hỏi.

- Ngày hôm nay Lưu đại nhân tới đây chắc gặp phải việc khó gì đó, có phải phía trên có người tạo áp lực cho ngươi không?

Lưu huyện lệnh không thèm để ý chút nào cười nói.

- Hạ quan làm Kinh Thành Lệnh, là Kinh Thành Lệnh của bệ hạ, là Kinh Thành Lệnh của bách tính, người khác, chuyện khác, không liên quan gì đến ta.

Hắn nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Không biết Lý đại nhân còn nhớ người bạn kia của hạ quan hay không?

Lý Dịch kinh ngạc, suy nghĩ một lát, hỏi.

- Lưu đại nhân nói người bạn mắt một mí kia?

Lưu Đại Hữu gật đầu, nói.

- Đúng vậy.

Lão Lưu hiển nhiên còn không triệt để buông xuống chuyện này, Lý Dịch nâng chung trà lên nhấp môi, ra hiệu hắn nói tiếp.

Sắc mặt hắn trịnh trọng, hỏi.

- Hạ quan hỏi lại Lý đại nhân một lần, phụ mẫu mắt một mí, có phải không thể nào sinh ra hài tử mắt hai mí hay không?

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Ta biết chuyện này đối với Lưu đại nhân mà nói có thể sẽ rất khó tiếp nhận, nhưng cái này thật là quy luật tự nhiên, từ cổ chí kim, gần như không có bất kỳ thay đổi nào.

Lưu huyện lệnh nhìn Lý Dịch, trên mặt lần nữa hiện ra vẻ do dự, cuối cùng biến thành dứt khoát, mở miệng.

- Không dối gạt Lý đại nhân, thực ra người mà hạ quan nói cũng không phải bằng hữu của hạ quan.

Loại lừa gạt này hắn đã dùng qua vô số lần, cũng chưa từng cho rằng người kia là bằng hữu của Lưu huyện lệnh, Lý Dịch đặt chén trà xuống, thở dài, nói.

- Thực ra ta đã sớm biết.

Lần này đến phiên Lưu huyện lệnh chấn kinh, hắn nhìn Lý Dịch, khó có thể tin hỏi.

- Lý đại nhân cũng biết Thục Vương cũng không phải do bệ hạ thân sinh?

Trong lòng của hắn rốt cục buông lỏng một hơi, nếu Lý đại nhân và Thôi gia giằng co thất bại, kết cục của hắn nhất định sẽ không tốt hơn bao nhiêu, mất chức là nhẹ, thậm chí sẽ có họa sát thân.

Nhưng chuyện này hiện tại là chuyện rất quan trọng, động một tí thì nguy hiểm đến tính mạng, nếu không phải tín nhiệm đối với Lý đại nhân, trừ phi gặp được vấn đề sống còn, hắn chắc chắn sẽ chôn giấu bí mật này vĩnh viễn trong lòng.

Chỉ là không nghĩ tới, thì ra Lý đại nhân cũng đã sớm biết việc này.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Người bằng hữu mắt một mí của ngươi chẳng lẽ không phải ngươi?

Lưu huyện lệnh kinh ngạc nói.

- Bằng hữu của hạ quan, làm sao có thể là chính hạ quan được.

- Ý ngươi là… Bệ hạ

Lý Dịch duỗi một cái tay, ra hiệu hắn trước tiên đừng nói, xoa xoa mi tâm, trong đầu cực lực hồi tưởng đến một ít chuyện.

Lão hoàng đế là mắt một mí, cái này không sai, Thục Vương mắt hai mí, hắn cũng nhớ rõ ràng, Thôi quý phi, Thôi quý phi, mấu chốt là Thôi quý phi, hắn chỉ gặp Thôi quý phi vài lần, nhưng đa số là vào buổi tối, thật nhớ không rõ.

Bang!

Bình phong trong đại sảnh ngã trên mặt đất phát ra thanh âm trùng điệp.

Nhìn hai người đi ra từ sau bình phong, thân thể Lưu huyện lệnh run lên, dưới chân nhất thời có chút như nhũn ra.

- Công, công chúa điện hạ…

Lý Dịch đứng lên, nhìn Lý Minh Châu đang đi tới hỏi:

- Thôi quý phi đến cùng là mắt hai mí hay mắt một mí, ngươi còn nhớ rõ sao?

Biểu hiện trên mặt Lý Minh Châu hơi thất thần, một lát sau, ánh mắt mới một lần nữa ngưng tụ, nhìn hắn, chậm rãi nói.

- Cảnh Quốc coi mắt hai mí là đẹp, hậu cung tuyển phi, cũng đều yêu cầu nữ tử phải mắt hai mí, năm đó Thôi gia quyền lấn triều đình, cũng chỉ có bọn họ mới có thể phá lệ đưa nữ tử mắt một mí vào trong cung, nâng lên vị trí quý phi.

Trước đó, Lý Dịch không quá lý giải những cái gì mà gần như tất cả các cô gái đều vì mắt hai mí mà động dao động kéo trên thân thể mình, mắt một mí mắt hai mí, đều có vẻ đẹp riêng, nghĩ không ra tuyển chọn vào cung thế mà cũng kỳ thị mắt một mí, thật sự không nên.

Nhưng mà, vấn đề quan trọng bây giờ căn bản không phải kỳ thị hay không kỳ thị.

Vấn đề lớn.

- Làm sao có thể, cái này sao có thể…

Lý Hiên liên tục lắc đầu, hoàng cung sâm nghiêm bực nào, thân phận quý phi lại tôn quý bực nào, làm sao có thể làm loại chuyện này, huống chi, vô luận Thôi gia hay Thôi quý phi, căn bản không có lý do phải làm như thế.

Trên mặt Lý Hiên hiện ra một chút giận dữ, mở miệng.

- Thôi gia tội ác tày trời, phạm phải tội lớn như thế, lại còn hô phong hoán vũ trên triều đình, chuyện này nhất định phải nói cho Hoàng bá bá.

- Không được!

- Không thể!

Lý Dịch và Lý Minh Châu cơ hồ đồng thời lên tiếng.

- Các ngươi…

Lý Hiên trừng to mắt nhìn bọn hắn.

- Vì cái gì?

Chuyện này liên quan đến danh dự của triều đình, căn bản chính là đại tội khám nhà diệt tộc, một khi truy tra ra thì đừng nói Thôi gia, phàm có chút dính líu quan hệ với Thôi gia, một người đều không thoát, những người này trên triều đình bức bách Quân Vương triệu Thục Vương hồi kinh, sắp trở thành nghịch tặc muốn cướp đoạt chính quyền, có thể bảo trụ tự thân cũng đã không tệ, làm gì có tâm tư nào kêu la “Thanh Quân Trắc”?

Lý Minh Châu không thèm để ý hắn, Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái, hỏi.

- Ngươi cảm thấy, lấy tình trạng cơ thể hiện giờ của bệ hạ, nghe được tin tức như thế này sẽ như thế nào?

Lý Hiên nghe vậy, lập tức trầm mặc xuống.

Không hề nghi ngờ, nếu Hoàng bá bá biết việc này, Thôi gia khẳng định không gánh nổi, Kinh Đô sợ rằng cũng muốn chết một nhóm người lớn, nhưng chính Hoàng bá bá thì sao?

Thái y đã nhiều lần căn dặn, thân thể Hoàng bá bá đã không thể chịu thêm bất kỳ kích thích gì, nếu như biết Thôi gia và Thôi quý phi lại làm ra chuyện này, hậu quả sợ là không tưởng tượng nổi.

- Việc này, tuyệt đối không thể để cho Hoàng bá bá biết.

Lý Hiên gật đầu, nói.

- Vậy còn ngươi, nếu việc này buông tha cho Thôi gia, ngươi làm sao ứng đối những người này?

Lý Dịch lắc đầu.

- Chuyện này, ngươi không cần quản, ta tự có biện pháp.

Ánh mắt Lý Hiên nhìn về phía Lưu huyện lệnh, bỗng nhiên nói.

- Chuyện này quan hệ đến danh dự của triều đình, xem như muốn tra cũng không thể công khai ra ngoài, người biết chuyện càng ít càng tốt.

Lý Dịch thở dài, cũng nhìn về phía Lưu huyện lệnh, lẩm bẩm nói:

- Chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật.

Sắc mặt Lưu huyện lệnh tái nhợt, muốn đứng lên, lại trực tiếp xụi lơ trên ghế.

Cho đến khi đi ra đại môn Lý gia, hắn vẫn còn cảm giác cẳng chân có chút nhũn ra, trên mặt lộ ra biểu lộ dở khóc dở cười, liếc nhìn hán tử bên cạnh một chút, nói.

- Phương huynh đệ, vịn ta một chút.

Lão Phương dìu cánh tay hắn, dò xét từ trên xuống dưới một phen, có chút xem thường nói.

- Lão Lưu, thân thể này của ngươi nên tập luyện nhiều thêm.



- Đừng thừa nước đục thả câu, ngươi đến cùng có biện pháp gì?

Nội đường, Lý Minh Châu nhíu mày nhìn hắn, nói.

- Trử Bình là Trử Bình, Trử gia là Trử gia, cho dù hai vụ án này đều lộ ra ngoài cũng chưa chắc có thể rung chuyển Trử gia, ngươi không nên coi thường địa vị của Trử gia trong lòng nhân sĩ và bách tính.

- Đến cùng có thể rung chuyển hay không, đây chính là việc cần kỹ thuật.

Lý Dịch đi ra bên ngoài cửa, nói.

- Nhưng mà, trước tiên, ta còn muốn gặp vị văn cốt Cảnh Quốc kia một lần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận