Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 748: Không Nể Mặt Mũi



Chương 748: Không Nể Mặt Mũi





----------------------

Một bàn tiệc rượu trên lầu thực sự đã động tới tâm của chưởng quỹ tửu lâu.

Có thể ở chỗ này mở tửu lâu với quy mô không nhỏ, đương nhiên phía sau cũng sẽ có một ít chỗ dựa, chí ít có thể giúp bọn họ ngăn lại chút phiền thức thường gặp.

Nhưng chỗ dựa hắn ỷ vào trước mặt một vài người cũng sẽ có lúc không đáng chú ý.

Một bàn trên lầu kia thuộc về hàng ngũ này.

Những hoàn khố này ở Kinh Đô, chính mình có lẽ không có bao nhiêu bản lãnh nhưng dựa vào bối cảnh trong nhà, động một tí chính là Quốc Công, đại quan đương triều tam tứ phẩm, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Tuy trên lầu cũng có mấy cái bàn nhưng cách xa nhau rất xa, đều bình an vô sự.

Chưởng quỹ thu hồi ánh mắt đặt trên người bọn họ, đưa ánh mắt hướng về phía một đoàn người vừa đi vào cửa.

Một vị công tử trẻ tuổi, nhìn qua lạ mặt, nhưng lại rất soái, bên cạnh có hai nữ tử đi theo, đều cực kỳ xuất chúng, đằng sau có một lão giả lôi tha lôi thôi sau ba người phá hư bầu không khí, khiến cho đoàn thể bốn người này có chút kỳ quái.

Bắt chuyện với một tên tiểu nhị đi qua chờ gọi thức ăn liền không còn quan tâm, chỉ chuyên tâm phát động ngón tay lên bàn tính.

Nói đến, đây là đồ vật của học viện làm ra, dùng thật rất tốt, dùng thứ gọi “Bàn tính” này để tính sổ sách, thuận tiện, mau lẹ hơn trước kia rất nhiều.

- Tần thiếu gia, Tần thiếu gia, ngài bị làm sao vậy?

Một chỗ trên lầu hai, người trẻ tuổi lần nữa cẩn thận hỏi một câu.

- Không có việc gì.

Rốt cục tay Tần Dư cũng thu hồi, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sắc mặt bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Người tuổi trẻ kia quay đầu lại, liếc mắt xuống phía dưới một cái, ánh mắt đảo qua một lúc, hơi hơi kinh ngạc.

Sau đó thu hồi lại ánh mắt, nghĩ đến một loại truyền ngôn nào đó liên quan đến vị Tần tiểu công gia này, lập tức giật mình.

Hắn lần nữa nhìn xuống phía dưới một chút, trong lòng nhất thời nhảy lên chủ ý.

- Tần thiếu gia, tại hạ xin lỗi rời đi một hồi.

Sau lại nâng ly cạn chén, thời khắc nào đó, người tuổi trẻ kia đứng lên, áy náy nói một tiếng, quay người đi xuống lầu.

Ánh mắt Tần Dư khẽ nhúc nhích, liếc xuống phía dưới một chút nhưng cũng không ngăn cản.

Vệ Lương Tuấn là nhi tử của một vị lễ bộ thị lang mới nhậm chức, tuy lệ thuộc trực tiếp vào Tần gia nhưng lại có ngọn nguồn sâu đậm với Trần gia, vị Vệ thị lang quan mới nhậm chức kia chỉ trong thời gian ngắn đã làm ra không ít thành tích, trong triều đánh giá rất tốt, là nhân vật được Trần gia nâng đỡ trong thời kì này.

Đối diện Tần Dư, Tằng Tử Giám liếc mắt nhìn phía dưới một cái, sắc mặt trầm xuống, biểu lộ trên mặt có chút co rúm, một nam một nữ kia, ấn tượng trong lòng hắn khó có thể biến mất, nhưng hận thì hận vẫn không dám làm gì, chỉ cảm thấy Vệ Lương Tuấn tự cho mình thông minh, thế nhưng từ đầu đến đuôi đều chỉ là tên ngu xuẩn.

Gần năm tháng, Kinh Đô phong vân biến chuyển, một số quan viên chuyển chức đi ra khỏi kinh, tự nhiên cũng có một vài quan viên ló đầu đi vào, tiến vào đầu mối quyền lực, vinh diệu nhất thời đã để một ít tên ngu xuẩn cảm thấy có thể muốn làm gì thì làm ở địa phương này.

Nhưng Vệ Lương Tuấn như thế nào thì hắn cũng không quan tâm.

Tuy không nguyện ý nhìn thấy người kia nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn xuống phía dưới.

Người kia - rốt cục vẫn trở về?

Sắc mặt Tần Dư bình tĩnh liếc mắt nhìn những tên hoàn khố còn lại muốn leo lên Tần gia một chút, sau đó ngửa đầu uống rượu, trong lúc đó, chỗ sâu trong ánh mắt hiện ra một tia tối đen.

- Lý Dịch.

Lý Dịch gọi món ăn.

Gọi món ăn thực ra cũng là một môn học vấn, bao nhiêu người chọn bao nhiêu đồ ăn, bao nhiêu nóng bao nhiêu lạnh và bao nhiêu canh đều phải chú trọng, hậu thế thậm chí còn có người chuyên môn đến huấn luyện mọi việc như thế này.

Nhưng hôm nay nơi này đều là người một nhà, không cần phải xoắn xuýt quá nhiều chuyện.

Tiểu Thúy là một tình báo viên, Tằng Túy Mặc cùng Uyển Nhược Khanh thích ăn món gì, trước đó trong lúc vô tình đều để lộ ra cho hắn biết, còn về lão giả dơ bẩn, hắn có ăn là được.

Lúc hắn gọi đến món thứ bảy thì Uyển Nhược Khanh lên tiếng.

- Những món này đã đủ, mấy người chúng ta, ăn cũng chẳng phải bao nhiêu.

Lý Dịch lại gọi thêm một chén canh, lúc này mới vẫy tay cho tiểu nhị lui xuống.

Cũng không cần lo lắng ăn không hết mà lãng phí, từ sau khi võ công đột nhiên tăng mạnh thì hắn có sức ăn rất mạnh, đồ ăn nhiều thêm chút cũng không thành vấn đề.

Tằng đại cô nương đối diện có bộ dáng tâm sự nặng nề, nàng không nói một lời, ngẫu nhiên sẽ còn thất thần, Lý Dịch suy đoán có phải liên quan đến vị hộ bộ Tằng thị lang kia, hơn mười năm trước khi Tằng gia rơi đài chắc đã tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng nàng, khó trách sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại.

Trước kia chỉ nghe Tiểu Thúy nhắc qua, nàng nói đời này cũng sẽ không đến Kinh Đô, sợ rằng cũng vì nguyên nhân này.

Lý Dịch đang suy nghĩ có nên nói cho những người này một tiếng, nếu họ Tằng kia về sau còn dám chạy loạn làm tâm tình người khác không tốt, hắn cắt chân tên đó để từ đây về sau chỉ có thể chống gậy đi vào triều.

Uyển Nhược Khanh nói cũng không nhiều nhưng chỉ cần nhắc đến việc của Câu Lan hoặc cửa hàng thì sẽ luyên thuyên không ngừng.

Lý Dịch không phải một lão bản đúng chuẩn, những chuyện này thực ra đều do nàng xử lý, có thể quản lý sự nghiệp lớn như vậy ngay ngắn rõ ràng để hắn không có chút nỗi lo về sau, đối với một nữ tử mà nói đúng là chuyện không dễ.

Dạng nữ tử này, hẳn rất giỏi quản giáo gia đình.

Ngay lúc Lý Dịch có tâm tư thả neo, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

- Hai vị cô nương, có hứng thú đến uống một chén hay không?

Câu nói này dĩ nhiên không phải nói với hắn, ánh mắt của Lý Dịch trông qua chỉ nhìn thấy một nam tử xa lạ từ phía sau đi tới, trong tay còn cầm một một ly rượu, lúc này đang nhìn về phía Uyển Nhược Khanh.

Bên cạnh mỹ nữ, không thiếu ong bướm.

Loại tình huống trước mắt rất phổ biến ở thời đại này, không chỉ thời đại này, đời sau cũng cực kỳ bình thường.

Vẻ mặt Uyển Nhược Khanh vốn mang ý cười nói chuyện với Lý Dịch, khi quay đầu nhìn lại đã khôi phục sự bình tĩnh, nàng lắc đầu.

- Thật có lỗi, chúng ta không biết ngươi.

- Không có gì đáng ngại, hiện tại chẳng phải đã quen biết rồi?

Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười sâu thêm trên mặt, cười nói.

- Tại hạ Vệ Lương Tuấn, gia phụ chính là Lễ Bộ Thị Lang.

Từ khi hắn đi tới đến khi nói ra thân phận, ánh mắt chưa bao giờ nhìn qua Lý Dịch bỗng liếc hắn một cái.

Không cần phải như thế, dù sao Kinh Đô có không ít hoàn khố, người hắn không thể trêu vào có rất nhiều, nhưng trước tiên, hắn đã sớm làm đủ bài tập biết thân biết phận những người này, ngay cả tướng mạo cũng đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng cũng không bao gồm vị nam tử trẻ tuổi trước mắt.

Huống chi, nếu hắn thật sự có thân phận hay địa vị thì sao bên người không có bóng dáng hộ vệ?

Còn về lão gia hỏa đã sắp vào quan tài dơ bẩn phía sau cũng bị hắn tự động bỏ qua.

- Lễ Bộ Thị Lang?

Lý Dịch ngẫm lại rồi hỏi.

- Lễ Bộ Thị Lang không phải Trần Bột à?

Tằng Túy Mặc liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói.

- Vào mấy tháng trước, Lễ Bộ Thị Lang ban đầu đã bị cách chức, hiện tại thị lang họ Vệ.

Lý Dịch lắc đầu.

- Lễ Bộ Thị Lang, quan tứ phẩm nói đổi thì đổi, hiện tại làm quan thật không dễ làm.

Ánh mắt của Tằng Túy Mặc có chút ngạc nhiên sau đó liếc hắn một cái, Lễ Bộ Thị Lang tiền nhiệm sở dĩ bị điều tra là vì sự kiện diễn ra mấy tháng trước, việc sổ sách bị thanh tra.

Lúc nghe được Lễ Bộ Thị Lang, sắc mặt của Uyển Nhược Khanh đã biến hóa, nhìn Lý Dịch một chút, thầm nghĩ chuyện này có thể ảnh hưởng gì đối với hắn hay không, sau đó mới nhìn người tuổi trẻ kia, nói.

- Thật có lỗi, bằng hữu của ta vẫn ở chỗ này.

- Cô nói vị cô nương này?

Vệ Lương Tuấn vẫn nở nụ cười trên mặt như cũ.

- Không sao, vị cô nương này cũng có thể ở cùng một chỗ.

- Thật có lỗi.

Ngữ khí Uyển Nhược Khanh bình tĩnh cự tuyệt.

Lúc này, sắc mặt Vệ Lương Tuấn đã âm trầm, sau đó lạnh lùng nói.

- Cô nương thật không cho Vệ mỗ mặt mũi?




Bạn cần đăng nhập để bình luận