Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 869: Điên Cuồng


Chương 869: Điên Cuồng





----------------------

Tư Thiên Giám đứng ra phản bác thế tử điện hạ là việc không nằm ngoài dự đoán.

Nhìn sao trời xem bói toán, đo lường tính toán lịch pháp là chức trách từ trước đến nay của Tư Thiên Giám, mà những lời thế tử điện hạ vừa nói tuy nói có sách mách có chứng, biểu thị hình tượng sinh động dễ hiểu, cho dù bọn họ là những người không am hiểu tinh học thì nghe xong cũng có thể tin phục, nhưng việc này lại không khác gì hủy đi chiêu bài của Tư Thiên Giám, nói sâu hơn một chút thì thế tử điện hạ đang phá hủy tín ngưỡng tin tưởng của nhiều đời.

Nhưng lại không có ai dự liệu được, sau khi Tư Thiên Giám đứng ra chỉ trích, thế tử điện hạ cũng không có tranh cãi lại, chuyển biến nhanh như vậy, thậm chí có chút…. Khiến người ta nghĩ không ra.

Huống chi, mặc dù Tư Thiên Giám đã già, nhưng mà còn chưa tới nỗi hồ đồ, rõ ràng hai khối bạc kia khác nhau như thế, chẳng lẽ có thể nhận sai?

Đề cập tới vấn đề về tín ngưỡng, vị Tư Thiên Giám này vẫn có thể giữ dáng vẻ không kiêu ngạo không nịnh nọt đối mặt với thế tử điện hạ, nhìn hai cánh tay của Lý Hiên, nói.

-Tuy Thượng Thư chưa nói qua, nhưng thế tử điện hạ cũng chớ có cho rằng lão phu già cả hồ đồ, nếu điện hạ buông tay cùng lúc thì tự nhiên khối bạc nặng hơn sẽ rơi xuống đất trước.

Bang.

Lý Hiên buông tay ra, hai khối bạc nện xuống đất, cũng nện vào trong lòng lão giả Tư Thiên Giám.

-Cái này….

Quần thần vây xem cũng đều “Ồ” lên.

Chuyện này không phù hợp với lẽ thường, chẳng lẽ có gian dối gì trong chuyện này sao?

Tư Thiên Giám không tin tưởng mà cầm hai khối bạc kia lên, hắn ước lượng trọng lượng rồi tự tay thử nghiệm một lần, sau đó lại lấy từ trong người ra hai khối bạc không cùng kích thước, thử nghiệm lại lần nữa, lẩm bẩm.

-Tại sao lại có thể như thế, tại sao lại như thế….?

Cách đó không xa, Ninh Vương cười nói vài câu bên tai Cảnh Đế, Cảnh Đế hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cũng nở nụ cười,

-Đứa nhỏ này….

Tằng Túy Mặc giật nhẹ ống tay áo của Lý Dịch, hiếu kỳ hỏi:

-Chuyện này là sao vậy?

Lý Dịch quay đầu nhìn thoáng qua Tằng Túy Mặc, nói:

-Giải thích ra sẽ rất dài, chờ tới tối về nhà, ta sẽ chậm rãi giải thích cho muội nghe.

Khụ!

Phía sau, cách hai người họ không xa, Kinh Triệu Duẫn Tằng đại nhân che miệng ho một tiếng.

Có một tên quan viên đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi thăm.

-Thân thể của Tằng đại nhân không thoải mái sao?

Tằng Sĩ Xuân phất phất tay.

-Hôm qua bị cảm nhẹ một hồi, không sao, không sao….

Một bên khác, Tư Thiên Giám kinh ngạc đứng ngây ngẩn tại chỗ, ngay cả bạc rơi xuống đất cũng quên nhặt lên.

Nghe thấy những tiếng nghị luận chung quanh truyền tới, hắn ta rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sau đó đè ép sự kinh sợ và nghi hoặc trong lòng xuống, lập tức nói.

-Hai chuyện này vốn không thể nhập làm một, lão phu nói nhật thực và nguyệt thực, so với những gì ngươi vừa mới nói, quả thực nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ…..

Lý Hiên rất có lễ phép chắp tay một cái, nói.

-Nếu Tư Thiên Giám cho rằng những lời của ta là nói bậy nói bạ, như vậy thì ngài có thể chỉ ra ta nói sai ở chỗ nào không, Lý Hiên xin rửa tai lắng nghe.

Nhìn thấy thái độ của thế tử điện hạ, chúng triều thần đều sôi nổi gật đầu, đây mới là dáng vẻ và phong độ mà hoàng gia nên có, cho dù đang tiếp thu chỉ trích mà vẫn có thể giữ được tâm cảnh như thế này quả thật rất khó, thân phận thế tử điện hạ tôn quý như vậy, đối lập với thái độ của vị Tư Thiên Giám kia, lập tức trở nên kém cỏi vô cùng.

-Ngươi, ngươi sai ở chỗ….

Tư Thiên Giám há mồm muốn nói, nhưng mà cuối cùng lại chỉ có thể hộc ra mấy chữ này.

Hắn chỉ biết thế tử điện hạ nhất định là sai, cũng nhất định phải sai, nhưng hắn căn bản không biết nên nói hắn ta sai ở chỗ nào?

Những lời vừa rồi của hắn ta nói có sách mách có chứng, diễn giải lại sinh động như thật, vừa nhìn thấy đã hiểu ngay, hắn làm sao có thể đào ra sai lầm gì được chứ?

Tư Thiên Giám há miệng mấy lần, sau lại phất phất tay, hô to.

-Nói bậy nói bạ, quả thực là nói bậy nói bạ...

Lý Hiên vẫn rất lễ phép hỏi.

-Nếu ngài bảo ta nói bậy, nếu vậy làm phiền Tư Thiên Giám chỉ ra xem ta nói bậy ở đâu?

-Ngươi... Tóm lại… Nói bậy nói bạ!

-Vị đại nhân này, ngươi có chút không nói đạo lý...

Không chỉ một mình Lý Hiên cho rằng Tư Thiên Giám không giảng đạo lý, đại đa số người có mặt ở đây đều cho rằng như vậy.

Dù cho thế tử điện hạ nói sai nhưng đến cùng sai ở nơi nào, chỉ cần Tư Thiên Giám có thể nói được giống như thế tử vừa rồi, nói một cách có căn cứ, trong lòng mọi người sẽ tự có phán đoán suy luận, nhưng rất hiển nhiên, thế tử điện hạ vẫn luôn đều nói có sách mách có chứng, đồng thời còn khiêm tốn lễ phép, còn Tư Thiên Giám chỉ biết luôn mồm lặp đi lặp lại "Nói bậy nói bạ", hiển nhiên có chút càn quấy...

Nụ cười trên mặt Lý Hiên đã biến mất, hắn nhìn lão giả kia, lạnh lùng nói:

-Ta đang nói đạo lý với ngươi, nếu ngươi lại càn quấy như thế, Viện Khoa Học và phủ thế tử của ta cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy!

Lão giả kia bị Lý Hiên nhìn chằm chằm như thế, thân thể run lên, sau đó hắn chợt cười như điên cuồng:

-Ta nghĩ ra rồi, ngươi mới vừa nói, ngươi mới vừa nói nguyệt thực là do bóng của đại địa chiếu lên mặt trăng, như vậy thì hình bóng của đại địa trên mặt trăng phải là đường thẳng mới đúng, tại sao lại là hình cung!

Lão giả vừa dứt lời, giữa sân nhất thời lại yên lặng lần nữa.

Không ít người nghe vậy cũng suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu, Tư Thiên Giám nói câu này rất có đạo lý, nếu thế tử điện hạ không thể giải thích thì suy luận phán đoán vừa rồi của hắn ta cũng rất đáng giá để thương thảo.

Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ suy tư, sau đó hắn gật gật đầu, nói:

-Ngươi nói có đạo lý...

Trên mặt Tư Thiên Giám lộ vẻ tươi cười:

-Ngươi cũng thừa nhận ngươi hồ ngôn loạn ngữ!

Lý Hiên suy nghĩ một chút, nói.

-Nhờ có Tư Thiên Giám nhắc nhở ta mới nghĩ tới, nếu mặt trời hình tròn, mặt trăng hình tròn, ngay cả Huỳnh Hoặc cũng tròn, các ngôi sao mà thứ này quan sát được đều hình tròn, nếu vậy thì đại địa của chúng ta cũng ở cùng một tinh không, tại sao không thể hình tròn chứ?

Lý Hiên bỗng nhiên đập tay vào nhau, như bừng tỉnh đại ngộ, nói.

-Phải rồi, khó trách, khó trách hình bóng của đại địa trên mặt trăng là hình cung, khó trách lên cao mới có thể nhìn xa, khó trách đứng tại bờ biển nhìn thấy chân trời cũng là hình cung, khó trách thuyền ở trên biển lái tới, chúng ta luôn luôn nhìn thấy cột buồm trước rồi mới tới thân tàu, có lẽ, dưới chân của chúng ta, cũng là một quả cầu khổng lồ thì sao?

Tư Thiên Giám đứng ngây người tại chỗ, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn những lời của thế tử điện hạ, sau đó hoàn toàn rối loạn.

-Ha ha, nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ….

-Yêu ngôn hoặc chúng, đây là yêu ngôn hoặc chúng!

-Yêu quái, thì ra ngươi mới là yêu quái, yêu quái….

…. …..

Lý Hiên nhìn người đối diện giống như điên cuồng, phất phất tay, ra lệnh:

-Mang vị đại nhân này xuống nghỉ ngơi đi….

Đã không có ai để ý tới Tư Thiên Giám có điên thật hay không, trong đầu của bọn họ đều lặp đi lặp lại những lời thế tử điện hạ mới vừa nói.

Những lời của Tư Thiên Giám không chỉ làm thế tử điện hạ giải bế tắc, cũng làm bọn hắn sinh ra suy nghĩ, tự hỏi.

Thời điểm có nguyệt thực, hình bóng của đại địa; buồm ở trên biển từ xa; nếu khắp nơi đều bằng phẳng thì cần gì phải lên cao để nhìn xa; Mặt Trời, Mặt Trăng, Huỳnh Hoặc….

Tại sao bọn họ chưa từng suy nghĩ tới những chuyện này, thế tử điện hạ, thế tử điện hạ thật đúng là tài trí hơn người….

Trong đám đông, sắc mặt của Thôi Thanh Trạch đã không thể dùng âm trầm để hình dung.

Mà Lý Hiên thì chỉ vỗ vỗ tay, tiếp tục giảng giải.

-Nói xong Nhật Thực và Nguyệt Thực rồi, chúng ta tiếp tục nói một chút về Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, đến cùng chuyện gì đã xảy ra….. Vừa rồi mọi người cũng đều nhìn thấy, chung quanh Huỳnh Hoặc không hề có thứ gì, dùng thứ này để xem Tâm Túc, cũng không khác gì khi chúng ta dùng mắt xem, điều này là bởi vì Tâm Túc cách chúng ta rất rất xa, cũng giống như hai thứ đứng cách nhau một khoảng nhưng do chúng ta đứng từ xa xem nên sẽ cho rằng chúng nó cách nhau rất gần...

-Tâm Túc cách chúng ta rất xa, thế cho nên chúng ta nhìn đến, là năm trăm….

Khụ!

Lý Hiên quay đầu lại nhìn Lý Dịch, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, sau đó quay đầu lại nói.

-Nói chung, Huỳnh Hoặc và Tâm Túc vĩnh viễn không thể gặp nhau được, bởi vậy, cái gọi Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, tai tinh tiến vào Tâm Túc vốn dĩ chính là lời nói vô căn cứ, phàm là ai dựa vào đó để chửi bới hoàng gia, đều dụng ý khó dò….

Sau cùng Lý Hiên thở dài một hơi, nói.

-Nếu so sánh với vũ trụ mênh mông thì chúng ta lại nhỏ bé đến cỡ nào, lại có ai biết, khi chúng ta ngước lên nhìn tinh không, chẳng qua chỉ tinh không qua….?

Khụ! Khụ!

Lý Dịch che miệng ho hai tiếng, Lạc Thủy Thần Nữ ở bên cạnh lo lắng hỏi.

-Sao vậy, huynh không thoải mái hả? Hay là chúng ta về sớm một chút?

Ngạo kiều loli cũng vô cùng khẩn trương nói.

-A, tiên sinh không thoải mái sao? Để ta đi nói phụ hoàng truyền thái y tới….

Lý Dịch nắm chặt tay Lý Băng Ngưng, không để cho nàng chạy đi, lắc đầu nói:

-Ta không sao hết, cổ họng chỉ hơi ngứa, hiện giờ đã tốt….

Trên khuôn mặt của ngạo kiều loli hiện ra một tia đau đớn, nàng đáng thương ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nhỏ giọng nói:

-Tiên sinh, ngươi nắm tay người ta đau quá….

-A, thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Lý Dịch vội vàng buông tay nàng ấy ra, một bên khác, Lý Hiên đã kết thúc hoạt động phổ cập khoa học của mình, hắn chỉ chỉ vào kính viễn vọng bên cạnh, vừa cười vừa nói:

-Hôm nay hội xem sao kết thúc ở đây, nếu như còn có người muốn nhìn lại toàn cảnh Huỳnh Hoặc, xin cứ tự nhiên….

Lý Hiên vừa dứt lời, biển người lập tức kích động lên, ai nấy đều đồng loạt lao về một hướng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận