Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 933: Quan Hệ Thuần Khiết



Chương 933: Quan Hệ Thuần Khiết





----------------------

-Được.

Liễu nhị tiểu thư gật đầu, khép sách lại đứng dậy trở về phòng,

Nhìn thấy nàng như nước chảy mây trôi không mang theo một tia oán khí, bóng lưng tiêu sái rời đi, như thật sự không hề có một chút hứng thú với việc này, trong lòng Lý Dịch có chút phát lạnh.

Sự tình khác thường tất nhiên có nguyên nhân, lấy trình độ Như Ý quan tâm đến hắn, trên mặt có một vết son môi, trên quần áo có một cọng tóc, đêm không về, nàng đề sẽ tính toán chi li, truy vấn ngọ nguồn, làm sao có thể không hề có hứng thú đối với chuyện hắn hứa hẹn với nữ nhân khác?

Huống chi, nữ nhân này còn là oan gia của nàng?

Trưởng công chúa bình tĩnh nhìn hắn hỏi.

-Ngươi có nghe ta nói không vậy?

Lý Dịch phát hiện mình phạm một sai lầm, một sai lầm rất lớn.

Trong lúc hắn nói chuyện cùng một nữ nhân, trong lòng hắn lại nghĩ đến một nữ nhân khác, hơn nữa, nữ nhân hắn nghĩ tới so với nữ nhân trước mắt thì… Ngực lớn hơn.

Hắn vội vàng xoay người cúi đầu nói.

-Đang nghe, đang nghe.

-Ta vừa nãy mới nói gì?

-…

Lý Dịch ngẫm lại nói.

-Ta đã đáp ứng cô cái gì, việc ta đáp ứng cô rất nhiều a, cô nói việc nào, trừ mấy ngày nay không có mang canh đi gặp cô, cũng không hề làm việc gì không đúngnhaa.

-Ngươi đã đáp ứng ta không hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Minh Châu nhìn hắn nhíu mày nói.

-Ngươi có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào hay không, sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn, chấn động của án này không phải chỉ kinh đô, mà chính là toàn bộ thiên hạ, quần thần lòng người bàng hoàng, văn võ toàn triều đều dâng tấu yêu cầu tra rõ chuyện này… Nếu như điều tra ra, ngươi làm sao bây giờ?

-Cô hoài nghi vụ án này do ta làm?

Lý Dịch đứng lên, kinh ngạc nhìn nàng.

-Cô nói như vậy, ngược lại ta có chút hổ thẹn, không ngờ tới trong lòng cô ta lợi hại như vậy, ta thực ra yếu những gì cô nghĩ không phải một chút đâu.

-Dù những người này đều có tội, nhưng bên trên vẫn có quan phủ, triều đình.

Lý Minh Châu nhìn hắn, trịnh trọng nói.

-Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu Mật Điệp Tư tra ra chân tướng, đến lúc đó thứ ngươi đối mặt sẽ là toàn bộ quan viên cùng quyền quý ở kinh đô, nếu như không có ngươi, ta phải làm sao bây giờ?

Lý Dịch thở dài, hắn vốn muốn bồi dưỡng năng lực tự mình làm việc tự mình làm chủ cho nàng, hiện tại, tựa như ngày càng xa với mục tiêu rồi.

Liễu nhị tiểu thư đi tới, cầm Thu Thủy trên bàn lên nói.

-Các ngươi cứ tiếp tục.

Nói xong lại rất thẳng thắn quay người đi.

Lý Dịch lắc đầu nói.

-Bệ hạ có nói gì không?

-Phụ hoàng để Mật Điệp Tư tra rõ án này, phàm là quan viên quyền quý có tội đều xử nghiêm.

Lý Minh Châu nhìn hăn, giống như nghĩ đến cái gì kinh ngạc nói.

-Việc này phụ hoàng biết?

-Chính bởi vì án này có liên quan rất lớn, mớ có đầy đủ lực lượng, kéo Thôi gia xuống nước, nhổ hết thế lực nhất hệ Thôi gia cùng Thục Vương.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

-Cô cũng không muốn mọi người biết việc Thục Vương không phải con của bệ hạ mà?

Nàng nhìn Lý Dịch hỏi.

-Cho nên, phụ hoàng bày mưu đặt kế ngươi làm như thế?

Lý Dịch gât đầu.

-Lúc nào?

-Ngày tiến cung lần trước?

Chuyện này nhất định phải lấy thế như sấm sét để bọn hắn không kịp phản ứng, triều đình không thể nào làm được, xuất động một lượng lớn cấm quân, gióng trống khua chiêng xét nhà, kinh đô sợ sẽ vỡ tổ, loại phương pháp này mặc dù có chút gian lận nhưng đơn giản trực tiếp thô bạo, lại có lão hoàng đế ngầm đồng ý, mạo hiểm cực nhỏ.

Chuyện Thục Vương không thể náo động để mọi người biết, đây là việc hoàng thất không cho phép, chỉ cần có một lý do, một mẻ hốt gọn những người này, không lưu hậu hoạn.

Dưới tác động của Liễu Minh, bầu không khí võ lâm thay đổi lớn, phạt mạnh giúp yếu, cứu khốn phò nguy, thật cũng là biến tướng làm việc vì triều đình, cỗ lực lượng này vô cùng cường đại, lại không có khả năng triều đình trực tiếp sử dụng, lão hoàng đế cũng đã nhất trí với hắn.

Lý Minh Châu nhìn hắn, trên mặt hiện ra một tia thất vọng.

-Ngươi với phụ hoàng sớm đã thương nghị xong, như vậy, cứ như vậy đi.

Nói xong quay người đi ra.

Lý Dịch thấy tâm tình nàng biến hóa, vội vàng đứng lên bước nhanh đuổi theo nói.

-Thật xin lỗi, là ta sai.

Lý Minh lắc đầu nói.

-Ngươi không sai.

-Ta sai.

-Ngươi không sai.

-Là ta sai.

Lý Minh Châu dừng bước quay đầu nhìn hắn, hai tay ôm ngực nói.

-Nói, ngươi sai ở đâu?

Biết sai có thể thay đổi, không có gì tốt hơn, thẳng thắn thừa nhận sai lầm, Lý Dịch lắc đầu nói.

-Chuyện lớn như vậy, gạt cô, là ta không đúng, nhưng, có một số việc cô cũng gạt ta.

-Chuyện gì?

Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, Lý Minh Châu kinh ngạc, mình chưa bao giờ gạt hắn nghe, còn có chuyện gì mà chưa nói cho hắn biết chứ?

Thật lòng móc tim móc phổi nhưng đổi lấy là sự ngờ vực giấu diếm vô căn cứ từ người cực kỳ quan trọng đối với nàng, cảm giác này, lời nói khó có thể miêu tả.

-Cô gạt ta, cô thật sự không cần ăn canh.

Lý Dịch nhìn nàng nói.

-Nếu như cô không bao lại mà nói.

Cho tới khi công chúa điện hạ trở về vẫn không nói đến việc giấu giếm dối gạt, Liễu nhị tiểu thư từ trong phòng đi ra, một lần nữa trở về vị trí cũ đọc sách.

Ánh mắt Lý Dịch quét qua, nhắc nhở.

-Cầm ngược sách.

Sau đó Liễu nhị tiểu thư không nhìn sách nữa, đặt quyển sách kia lên bàn, bắt đầu nhìn hắn.

Lý Dịch giải thích.

-Vừa rồi chúng ta nói một vài chuyện trong triều.

Liễu nhị tiểu thư hỏi.

-Chuyện trong triều cũng có cả việc “không có ngươi, ta làm sao bây giờ?” hả?

Lý Dịch nhìn nàng nghiêm túc nói.

-Ta thề với trời, quan hệ giữa ta và trưởng công chúa rất thuần khiết, thuần khiết giống quan hệ giữa ta với muội.

Liễu nhị tiểu thư ngẫm lại, không khỏi nhớ tới việc đêm hôm đó hắn say rượu nửa đêm xông vào thư phòng, con mắt hơi hơi nheo lại.

Tần phủ đến cùng vẫn là Tần phủ, cho dù dẫn người của Tần phủ ra điều tra, người Mật Điệp Tư cũng phải khách khí.

-Mấy vị đại nhân, vất vả đi một chuyến.

Sắc mặt Tần Ngạn tái nhợt, hai mắt vô thần, sắc mặt hai người sau lưng cũng như vậy.

Trong vòng một đêm Tần Tướng giống như già đi rất nhiều, lúc đi lên bậc thang, than thể hơi chao đảo một cái, Tần ngũ gia bên cạnh lập tức tiến lên dìu lão.

-Có bậc thang, phụ thân cẩn thận một chút.

Đầu lĩnh Mật Điệp Tư đi lên trước cung kinh nói.

-Tướng gia yên tâm, mấy vị đai nhân chỉ đi tiếp nhận điều tra, nếu bị người ta mưu hại, chúng ta nhất định sẽ đưa mấy vị đại nhân không một chút tổn hại trở về.

Cho đến khi người Mật Điệp Tư đi xa, ánh mắt Tần Tướng vẫn nhìn về phía trước như cũ nhỏ giọng nói.

-Nếu như, không phải mưu hại thì sao?

Không có người trả lời, Tần ngũ gia dìu hắn, xoay người nhỏ giọng nói.

-Phụ thân, bên ngoài trời gió lớn, trở về đi.

Ba vị quan viên Tần gia trong triều có địa vị cùng tầm ảnh hưởng lớn sau khi đi khỏi Tần phủ thì cũng không trở về nữa.

Căn cứ vào lời khai của bốn mươi người kia, Mật Điệp Tư không cần tốn sức đã tìm đến Ma Quật cách kinh đô ba mươi dặm, cũng tìm được mười mấy nữ tử mất tích, lúc các nàng chỉ ra nơi bị bắt cóc trước đó, chính là trang viên của Tần gia, con trai trưởng Tần Tướng, trọng thần một triều - Tần Ngạn, con đường làm quan vì vậy cũng dừng lại..

Tội danh hai người còn lại dù không bằng Tần Ngạn, nhưng lại dính đến mấy vụ án khác, chịu không được Mật Điệp Tư tra hỏi, liên tiếp vào tù.

Chỉ ngắn ngủi vài ngày, Tần gia huy hoàng một thời, trên triều đình chỉ còn Tần Tướng.

Nhưng nó vẫn không phải kết thúc, theo từ vụ án được điều tra nghiêm ngặt, bắt đầu càng có nhiều ngọn giáo chỉ về Thôi gia.

Trong phòng nghị sự Thôi gia, bầu không khí ảm đạm.

Kinh đô, từ quan viên quyền quý cho đến người dân bình thường, ánh mắt mọi người đều đang nhìn vào tiến triển của án lớn trọc trời này, chỗ bọn họ có thể lấy được trợ giúp chống đỡ trên triều đình gần như đều bị tiêu diệt, cho dù còn thừa một chút cũng không có tác dụng.

Một người đàn ông trung niên bối rối, mở miệng.

-Nhị ca, chúng ta nên làm cái gì, ngươi nói một câu đi chứ?

Trong mắt Thôi Thanh Minh tràn đầy tơ máu, vẫn còn có gắng tự trấn định lẩm bẩm nói.

-Chúng ta còn có nương nương, còn có điện hạ, điện hạ sắp trở về, Thôi gia sẽ không vong, Thôi gia nhất định sẽ không vong.


Bạn cần đăng nhập để bình luận