Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1098: Chỉ Dẫn Phương Hướng



Chương 1098: Chỉ Dẫn Phương Hướng

Chương 1098: Chỉ Dẫn Phương Hướng

Bởi vì thân thể Vệ tướng quân khó chịu nên nhiệm vụ trong vòng nửa tháng chiếm giữ Trần Huyện rơi xuống trên người Trần phó tướng Thanh Trần.

Hơn một năm nay, Phiền tướng quân cũng không ở cùng bọn hắn, tư tưởng lạc hậu quá nhiều, không thể theo kịp tốc độ thời đại, Vương thừa tướng CỐ ý bàn giao trong vòng nửa tháng này để họ ăn ở đều cùng một chỗ, nhiệm vụ của Vệ Lương biến thành trợ giúp Phiền tướng quân tăng lên tư tưởng tố chất.

Binh sĩ bình thường chỉ nghe lệnh làm việc, yêu cầu đối với chuyện này cũng không cao, nhưng làm tướng lãnh thì về mặt tư tưởng tuyệt

đối không thể trì hoãn.

Trong chỗ ở dựng lên tạm thời, Dương Liễu Thanh ngồi vào bàn, chậm chạp lật qua lật lại trang sách, mỗi một hàng chữ đều nhìn cực kỳ cẩn thận.

Vệ tướng quân, Phiền tướng quân chỉ cần biết tác chiến như thế nào là được nhưng nàng không giống như vậy.

Nàng không chỉ cần phải biết như thế nào lấy thắng lợi cho trận chiến đầu, còn phải biết như thế nào làm cho đội ngũ lớn mạnh, lúc thế lực còn nhỏ yếu nên cầu sinh tồn từ trong khe hẹp như thế nào, lấy Thương Châu để bắt đầu như thế nào, từng bước một tới gần nơi đã từng mang cho nàng vô số ác mộng.

Thậm chí, nàng cũng muốn một số việc càng thêm xa xôi, nếu một ngày nào đó nàng thật sự ngồi lên vị trí kia, lại nên làm như thế nào, như thế nào mới có thể làm một vị hoàng đế tốt?

Nàng không nghi ngờ nàng có thể làm được hay không, sự bá nói có thể thì có thể.

Vương thừa tướng gõ cửa, từ bên ngoài đi vào.

- Điện hạ.

Hắn hơi hành lễ rồi nói.

- Trần Thanh đã tiến vào Trần Huyện, vốn trước kia hắn đóng giữ Thương Châu, Trần Huyện là quê nhà hắn, người của chúng ta đã thẩm thấu tiến vào trong huyện nha, sử giả cũng trợ giúp cho chúng ta, lại có Bạch cô nương tương trợ, lặng yên không một tiếng động chiếm giữ được huyện nha Trần Huyện, vấn đề cũng không lớn.

- Biết.

Dương Liễu Thanh gật đầu, Trần Huyện, bao gồm toàn bộ Thương Châu đều gần như bị triều đình từ bỏ, chỉ có hơn ngàn quan binh trú ngụ đóng quân ở Châu Thành Thương Châu, chỉ cần suất lĩnh năm mươi tinh binh đã có thể chiếm lĩnh huyện nha Trần Huyện, chuyến này Trần Thanh đi có đông đảo cao thủ cho nên nàng cũng không lo lắng.

Vương thừa tướng nhìn sách tịch đang mở đặt trên bàn nàng, thở dài:

- Những năm nay, vất vả cho điện hạ.

Từ sau khi nhị hoàng tử soán vị, hắn trơ mắt nhìn nữ hài tử tay trói gà không chặt mang theo Tĩnh Vương tuổi còn nhỏ chạy ra khỏi Hoàng Đô, một đường trốn đông trốn tây, từng bước một trưởng thành đến công chúa điện hạ ngày hôm nay.

Dọc theo con đường này, nàng ăn bao nhiêu khổ, hắn đều nhìn ở trong mắt.

Dương Liễu Thanh lắc đầu, cười nói.

- Vất vả là Thừa Tướng, tuổi ngài đã cao, còn phải bôn tẩu khắp nơi với chúng ta, là chúng ta liên lụy đến ngài.

Vương thừa tướng khoát tay, nói.

- Lão thần mệt mỏi là cam tâm trạng nguyện, nếu có thể nhìn thấy ngày điện hạ đăng cơ, lão thần mệt chết cũng cam tâm trạng nguyện.

Dương Liễu Thanh cười cười, thảo luận một ít chuyện với hắn, rồi nói.

- Ta đi qua gặp sư phụ một chút.

Vương thừa tướng nhìn nàng đi ra ngoài, thoáng nhìn chữ viết tuấn tú phiêu dật trên trang sách trên bàn kia, ánh mắt hơi dừng lại.

Hắn nhìn ra ngoài cửa, Công chúa điện hạ của hai năm trước cùng bây giờ đã khác nhau rất lớn.

Tuy hai năm trước nàng cũng đang cật lực chống lại, cũng cực kỳ nỗ lực nhưng khi đó nàng mê mang không có phương hướng.

Cho tới bây giờ, nàng không còn lộ ra loại mê mang và bất lực kia, có một người chỉ dẫn phương hướng cho nàng, chỉ dẫn phương hướng cho họ.

Khi Dương Liễu Thanh đi vào căn phòng cách vách họ nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư xuất thần nhìn Thu Thủy.

- Sư phụ.

Nàng đi qua, nhẹ nói một câu.

Liễu nhị tiểu thư thu hồi tâm thần, hỏi.

- Bạch Tố các nàng đã đi?

Dương Liễu Thanh gật đầu, nói:

- Mới vừa đi với Trần tướng quân.

Nàng nhìn Liễu nhị tiểu thư, nói:

- Sư phụ, nơi này tạm thời không có chuyện gì nếu không thì ngài về Như Ý Thành trước đi, nơi này có Bạch Tố các nàng, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Liễu nhị tiểu thư khoát tay, nói.

- Không cần, trở về cũng không có chuyện quan trọng gì, hắn để cho các ngươi bước kế tiếp làm gì, cầm bản kế hoạch cho ta xem một

chút.

Không bao lâu, Dương Liễu Thanh đi ra khỏi cửa phòng, đi vào trong sân nhìn qua nơi xa, nơi đó có một dãy núi kéo dài.

Tuy nơi đó không có chuyện gì quan trọng nhưng ở đó lại có người quan trọng, chỉ là xưa nay sư phụ không nguyện ý đối mặt thôi.

Từ Cảnh Hòa năm thứ hai đến bây giờ, đã được năm năm, nếu thời gian lại hướng phía trước chuyển dời, sẽ còn dài hơn, thời gian lâu như vậy, thì kẻ làm đồ đệ như nàng cũng hơi gấp cho nàng.

Thương Châu, Trần Huyện, huyện nha.

Sắc trời đã tối, huyện lệnh Trần Huyện còn ở trong tiền đường huyện nha đọc hồ sơ.

Gần đây Trần Huyện hơi không yên ổn. Đương nhiên, cho tới bây giờ Trần Huyện cũng chưa từng có thái bình, lúc Võ Quốc bình định thì nơi này đã có sơn tặc đến náo, hiện tại Võ Quốc loạn, nơi này cũng không còn sơn tặc náo loạn ngược lại náo thành tạo phản.

Những tên vương bát đản kia, đánh không lại quân chính quy triều đình cũng không dám trêu chọc binh đóng quân phủ thành, chuyên chọn quả hồng mềm như huyện nha để ra tay.

Tiền nhiệm, tiền tiền nhiệm, bao gồm cả tiền tiền tiền nhiệm của hắn, đều bị phản tặc xông vào huyện nha chém chết.

Từ sau khi quốc gia loạn thì tại các Châu các phủ đều có người tạo phản, nơi loạn như Thương Châu tự nhiên càng trở nên loạn hơn.

Thường cách một đoạn thời gian thì có mấy chục hoặc gần trăm đám côn đồ xông vào huyện nha, ném lăn huyện lệnh và mấy tên cấp dưới, tự lập làm “Hoàng Đế Xxx", tuyên bố quyền thống trị đối với Trần Huyện, tiếp đó chính luận công hành thưởng, phong quan viên, Phong Hầu.

Huyện lệnh tiền tiền nhiệm chết như vậy.

Chờ đến Châu Thành nhận được tin tức, phải binh tới tiêu diệt những phản tặc đó thì thất đầu của vị huyện lệnh kia cũng đã qua đi.

Tuy còn có người cũng sẽ tấn công vào huyện nha nhưng lại chỉ đánh không chiếm, đoạt lượng đoạt binh khí cướp ngựa, nói chung thấy thứ gì có thể dùng đều đoạt, đoạt xong thì đi, lại thuận tiện ném lăn huyện lệnh và mấy tên cấp dưới, đây là cách chết của huyện lệnh tiền nhiệm.

Nói chung, nếu như Trần Huyện có người tạo phản, người không may đầu tiên là huyện lệnh.

Tên Thứ Sử đại nhân chó má đã rút quân đội lui đến Châu Thành, những nơi huyện nhỏ này của họ phải buộc đầu trên dây lưng quần để sinh sống, chỉ cần một chút mất tập là sẽ trở thành mục tiêu lập uy để khác người tạo phản.

Hắn có thể sống đến bây giờ, không phải bởi vì hiện tại có ít người tạo phản mà bởi vì hắn rất cẩn thận, vừa phát hiện manh mối thì lập

tức nâng nhà tránh họa, gần đây trong Trần Huyện có một ít thôn trang thường xuyên tiến hành hội nghị phi pháp, tụ lại cũng mấy chục hơn trăm người, trong loạn thế, chỉ cần tụ tập cùng một chỗ vượt qua mười người, chính xác không có chuyện gì tốt, đây là luật thép mà hắn thông qua cái chết của tiền nhiệm, tiền tiền nhiệm, tiền tiền tiền nhiệm, tổng kết ra một kinh nghiệm xương máu.

Vạn nhất chuyện họ thương lượng là tạo phản thì hắn dám khẳng định, mục tiêu hàng đầu của họ chắc chắn là huyện nha Trần Huyện!

Quan viên có thể không thích đáng nhưng không thể không cần mạng, đây là chuẩn tắc nhân sinh hắn thủy chung thừa hành.

Àm!

Ngay lúc hắn đang cẩn thận đọc qua hồ sơ, muốn từ đó phát hiện manh mối gì đó thì bỗng nhiên ngoài cửa tiền đường truyền đến vài tiếng trầm đục, trong lòng huyện lệnh Trần Huyện nhảy một cái, bật thốt lên:

- Người nào?

Không có người trả lời hắn, bình thường ở bên ngoài có nha dịch phòng thủ cũng không có người tiến đến.

Hắn gần như vô ý thức chạy về phía sau, trước đó hắn có sai người đào xong một mật đạo, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, hắn thông qua đầu một đạo kia là có thể chạy ra bên ngoài.

Hắn không tò mò bên ngoài xảy ra chuyện gì, hắn biết người có tính tò mò mạnh nhất thường là người chết nhanh nhất.

Chỉ là hắn vừa mới chạy được hai bước, đã có một hắc ảnh cản trước mặt hắn.

Bóng đen kia nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi là huyện lệnh Trần Huyện?

- Ta không phải.

Hắn bỗng nhiên lắc đầu rồi nói tiếp:

- Chỉ sợ là vị tráng sĩ này đã nhận làm người, bây giờ Huyện Lệnh đại nhân đang ở nội trạch, nếu không thì ta mang ngài đi qua?

Hắn vừa nói, vừa đi ra bên ngoài cửa, tự nhủ đợi đến khi kinh động nha dịch, thì chính là lúc mình thoát hiểm.

Nội viện, ngoài tiền đường có một nha dịch bị người khác dùng đao gác ở trên cổ, nhìn thấy hắn đi ra, hai mắt tỏa sáng, đưa tay chỉ chỉ hắn, nói.

- Đại hiệp, đây chính là Huyện Lệnh đại nhân của chúng ta.

Ở trong lòng huyện lệnh Trần Huyện đã ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông tên nha dịch kia, quay đầu nhìn đạo hắc ảnh kia, phù phù một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng nói.

- Hảo hán tha mạng, ta không phải cẩu quan mà các ngươi muốn tìm, ta không có làm việc gì thương thiên hại lý, chuyện xấu đều do huyện thừa làm, không có quan hệ gì với ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng!

Bóng đen kia nhìn hắn, đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời hơi không biết nên làm sao bây giờ.

Hắn đã nghĩ kỹ, nếu huyện lệnh Trần Huyện phản kháng mãnh liệt thì nên dùng thủ pháp gì buộc hắn đi vào khuôn khổ, nghĩ qua mấy loại biện pháp, lại không dự liệu được họ còn chưa nói câu nào thì đối phương đã đầu hàng.

Loại khí lực nghẹn đủ này, cảm giác một đấm đánh trong không khí, phá lệ khó chịu.

Hắn quay lại nhìn một người khác, hỏi:

- Bạch tỷ, nên xử lý thế nào? Còn cần Phân Cân Thác Cốt Thủ, có cần độc hay không?

Xé thịt róc xương, dung độc.

Huyện lệnh Trần Huyện nghe vậy, hai mắt nhất thời tối sầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận