Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 763: Vui Đến Quên Cả Trời Đất


Chương 763: Vui Đến Quên Cả Trời Đất





----------------------

Lý Dịch thật sự không xa lạ gì khối thân thể mềm mại đang đè trên người mình lúc này.

Tuy đã từng có hai lần ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh mỹ lệ nhưng cũng chỉ đánh sâu vào thị giác, loại cảm giác da thịt dính sát vào nhau như hiện giờ, có thể cảm nhận được trái tim đập loạn nhịp của nàng ấy kích thích hơn nhiều so với cái ôm không tính nhiệt tình kia.

Người ngọc trong lòng, khoảng cách cả hai lại rất gần, biểu tình trên mặt Lý Dịch có chút hoảng hốt, giống như xuất phát từ bản năng, vươn tay ôm lấy vòng eo thon của nàng.

Y phục ngày mùa hè vốn mỏng manh, giờ phút này Tằng Túy Mặc chỉ mặc một cái váy mỏng, cho dù cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được xúc cảm trơn nhẵn.

Tằng Túy Mặc đang giãy dụa định chống người ngồi dậy, khuôn mặt tràn đầy tức giận, giống như sau một khắc sẽ nổ tung, nhưng mà mới vừa rồi, khi bên hông truyền đến cảm giác khác thường làm cho thân thể nàng khẽ run, Tằng Túy Mặc cúi đầu xuống, có chút khó tin nhìn Lý Dịch.

Lúc này biểu hiện trên mặt hắn có chút ngơ ngẩn, ánh mắt hơi tan rã, nhìn sâu vào trong đáy mắt hắn có thể thấy được một cảm xúc nào đó, khiến cho nhịp tim nàng ngày càng đập nhanh hơn, đáy lòng giống như có thứ gì đó tan ra.

Giờ phút này Tằng Túy Mặc hơi chống người, thân thể hai người cũng không hề dán chặt nhưng kỳ thật cũng chỉ là một khoảng cách vô cùng nhỏ bé.

Nhưng mà khoảng cách như vậy lại mập mờ hơn nhiều, Lý Dịch chỉ cần thoáng dịch tầm mắt một chút đã có thể nhìn thấy càng nhiều cảnh tượng.

Nhưng mà giờ phút này, hắn sao có thể nghĩ đến những thứ này, sự hoảng hốt trong mắt nhanh chóng tan biến, rốt cuộc nhận ra được hiện tại mình đang trong tình cảnh như thế nào.

Hắn nhìn khuôn mặt nàng gần trong gang tấc, hơi thở của hai người phả vào mặt đối phương, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nhau.

Lý Dịch dời ánh mắt sang nơi khác, hắn lo lắng mình sẽ không tài nào thoát ra được tư thái mị hoặc hồn nhiên của nàng, hai cánh tay cũng rất nhanh buông ra.

Tằng Túy Mặc nhìn cảm xúc nào đó trong mắt hắn rút đi, thân thể hơi cứng đờ, khuôn mặt đã không còn đỏ bừng nữa mà chỉ còn có chút tái nhợt, sâu trong mắt nàng hiện lên một tia đau đớn và thất vọng, nàng giãy giụa bò dậy khỏi người hắn.

Lý Dịch chỉ thử nhìn thoáng qua, vừa vặn bắt gặp sự ảm đạm trong mắt nàng, trái tim cơ hồ như bị siết chặt.

Không có chút do dự, tay hắn lại nắm vòng eo nhỏ nhắn của nàng lần nữa, hơi dùng lực.

Cuối cùng Lạc Thủy Thần Nữ vẫn không đứng lên, lần này càng đè sát lên trên người Lý Dịch, ánh mắt hai người đối diện nhìn thẳng vào nhau, chóp mũi chạm vào chóp mũi, cả hai đều thấy được một thứ tương đồng từ trong ánh mắt của đối phương.

Bọn họ cứ nhìn nhau như thế, ai cũng không lên tiếng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch, trong căn phòng yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.

Bên ngoài, tiểu nha hoàn đã đút hai ngón tay cái vào miệng mình, rốt cục giống như nhận ra được cái gì, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, không có phát ra một chút âm thanh.

Sau đó lập tức dán lỗ tai lên trên cửa, nín thở lắng nghe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự kích động.

Ước chừng đã qua mười lăm phút, tiểu nha hoàn vẫn không có nghe được bất kỳ âm thanh gì truyền đến, chân nàng đứng lâu đến mức tê dại. Tiểu nha hoàn vịn cửa, cố gắng dán sát lỗ tai vào cửa hơn nữa.

Cửa phòng mở ra từ bên trong, Lý Dịch đỡ cái trán của Tiểu Thúy để tránh cho nàng té ngã. Hắn bước ra cửa phòng, nhéo hai má của nàng, khiển trách.

- Tuổi còn nhỏ mà không chịu học tốt…

Nhìn Lý Dịch đi ra ngoài, Tiểu Thúy xoa xoa khuôn mặt của mình, sau đó xoay đầu nhìn vào trong phòng, thấy tiểu thư nhà mình đang bước xuống giường.

Y phục chỉnh tề, mặt chỉ hơi hồng một chút, ngoại trừ cái đó thì hoàn toàn không thấy có gì kỳ quái.

Tiểu Thúy lớn lên ở thanh lâu, có một số việc nàng tự nhiên hiểu rõ hơn những nữ tử thông thường. Nàng biết nếu vừa rồi bọn họ thật sự phát sinh cái gì thì khẳng định tiểu thư sẽ không phải dáng vẻ này.

Tiểu Thúy có chút tiếc nuối lắc đầu, hai con người thật sự kỳ quái…

Tằng Túy Mặc bước ra ngoài, khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào vẫn chưa tiêu tán, nàng ngồi bên cạnh bàn đá trong sân, ngơ ngẩn nhìn về phương hướng nào đó tới xuất thần.

Tuy vừa rồi bọn họ không hề nói gì cũng chẳng có làm gì, nhưng khi hai người ôm nhau ở cùng một chỗ, nhìn chăm chú lẫn nhau trong một thời gian dài, có việc nào đó rốt cuộc đã không còn giống như trước.

Những chuyện này cũng không cần nói bằng lời.

Tằng Sĩ Xuân từ bên ngoài đi vào, lúc vào trong sân vẫn còn hồ nghi quay đầu liếc ra ngoài một cái. Mấy lần hắn đi tới chỗ này đều sẽ gặp được người kia, lại thêm một ít lời đồn bên ngoài, trong lòng của hắn đã gần như chắc chắn một chuyện.

Hắn nghĩ thầm muốn nói gì đó về chuyện này nhưng mà lấy quan hệ hiện tại của hắn và Tằng Túy Mặc lại không tiện mở miệng.

Tằng Sĩ Xuân đứng bên cạnh bàn, mở ra một bọc giấy được gói tinh xảo, nhìn Tằng Túy Mặc, cười nói:

- Túy Mặc, hai ngày trước Phúc Ký lại ra sản phẩm mới, mùi vị cũng không tệ lắm, con nếm thử xem…

Tằng Túy Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù nàng không mở miệng, nhưng lại cầm một ly trà trên bàn lên, rót đầy sau đó đẩy về phía đối diện.

Biểu hiện trên mặt Tằng Sĩ Xuân cứng đờ, lập tức ngẩng đầu nhìn Tằng Túy Mặc, hình như có chút không tin được, tay nâng ly trà cũng có chút run rẩy.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, đè nén sự kinh ngạc vui mừng trong lòng xuống, một hơi uống cạn ly trà.

Trà lạnh, nhưng trong lòng hắn lại ấm áp, thậm chí còn vượt qua cái ngày hắn được thăng nhiệm thành Hộ Bộ Thị Lang, vô số ánh mắt hâm mộ trên triều đình nhìn về phía mình…

….

….

Từ Lão Quái ngồi trên xe ngựa, liếc nhìn Lý Dịch một cái, hỏi:

- Đi về?

Lý Dịch gật đầu.

Từ Lão Quái có chút hồ nghi nhìn hắn.

- Ngày hôm nay không phải đi xem nhà à?

- Chúng ta vẫn chưa đi xem?

- Không phải ngươi nói kẹt xe đi đường vòng?

Từ Lão Quái nhìn hắn, bày ra dáng vẻ ta đã biết hết mọi chuyện.

Lý Dịch phất tay, lên xe ngựa.

- Vậy bây giờ đi xem đi.

Đến cùng là chuyện gì mà khiến tiểu tử này vui đến quên cả trời đất, ngay cả mục đích đi ra ngoài lần này cũng quên? Từ Lão Quái quay đầu nhìn thoáng qua một hướng nào đó, nghi ngờ trong lòng mọc lên từng cụm.

Tòa nhà đã gần như an bài tốt, ngày mai có thể dời qua. Lý Dịch vừa mới thu thập xong một số thứ cần thiết, còn về vật dụng thường ngày thì đã có nha hoàn hạ nhân lo liệu.

Cuối cùng thì sinh hoạt sau này sẽ không nhàm chán như bây giờ, buổi sáng hoặc buổi chiều hắn có thể cùng với Như Nghi đi tản bộ bên hồ trong Toán Học Viện, hoặc cả hai có thể ra ngoài đường đi dạo giải sầu. Nơi đó cách hoàng cung không xa, loli ngạo kiều và Vĩnh Ninh có thể mỗi ngày tới đây chơi, Như Nghi rất thích hài tử, cũng thích các nàng tới đây chạy nhảy đùa giỡn. Lý Dịch không biết chờ đến khi hài tử của hắn và Như Nghi sinh ra, trong nhà sẽ trở nên náo nhiệt đến mức nào?

Cảm xúc của Liễu nhị tiểu thư hình như đã tốt lên, Lý Dịch cảm thấy một trận đòn kia thật sự không uổng phí. Nhưng mà nên ghi nợ vẫn phải nhớ kỹ, quân tử báo thù, mười năm không muộn, một ngày kia, nàng ta nhất định sẽ hối hận.

Gần nhất mọi việc cũng rất thuận lợi, giống như tất cả vận khí không tốt đều bị đạo cô kia cướp đi trên đường đã tiêu hao sạch sẽ. Hiện tại hắn có thể an tâm nằm trong sân phơi nắng, không cần lo nghĩ tới việc gì cả, nhớ tới việc gì đó thì nhịn không được muốn cười, bàn tay của tiểu nha hoàn dịu dàng, mềm mại, bóp đến nơi nào đều cảm thấy rất dễ chịu…

Thời gian gần đây lão Phương luôn cảm thấy ánh sáng trong viện quá chói mắt, khiến mỗi lần hắn đi vào đều phải thời khắc cẩn thận từng li từng tí, tránh cho việc nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi bị diệt khẩu, cũng để không cần phải rối rắm về vấn đề trung nghĩa.

- Cô gia, Thôi gia kia quả nhiên muốn mở hội giám thưởng lưu ly, bọn họ mời rất nhiều người, sẽ mở vào nửa tháng sau.

Thôi gia lùi thời gian lâu như thế, xem ra mời rất nhiều người tới, sợ rằng sẽ không gói gọn trong Kinh Đô, động tác thật đủ lớn.

Người khác không biết trong tay Thôi gia góp nhặt bao nhiêu lưu ly, nhưng mà Lý Dịch lại cực kỳ rõ ràng, mỗi một kiện lưu ly gì, thậm chí hắn còn biết rõ hơn cả bản thân Thôi gia.

Dám cả gan quấy rối sinh ý nhà mình, tuy ảnh hưởng không lớn, nhưng lại khiến người khác buồn nôn.

Luận về thủ đoạn làm người buồn nôn, hắn chưa từng sợ người nào, Lý Dịch suy nghĩ một lúc, sau đó vẫy tay với lão Phương.

- Lại đây, có một số việc cần phải an bài…


Bạn cần đăng nhập để bình luận