Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 910: Đến Cùng Ngươi Muốn Làm Gì!



Chương 910: Đến Cùng Ngươi Muốn Làm Gì!





----------------------

- Chuyện này... chuyện này...

Nhìn thấy Trử công tử trước mắt đã không còn hơi thở, tên bộ khoái kia không khỏi lui lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Trong đám người, âm thanh kinh ngạc cũng không dứt, mặc cho ai cũng không nghĩ tới, Trử Bình lại chết, lựa chọn tự sát trước mặt nhiều người, đây là sợ tội tự sát, hay lấy cái chết tạ tội?

- Bình nhi!

Ở trong đám người Trử gia, nam tử trung niên kia nhanh chóng lao ra, ôm thi thể dưới mặt đất lên, một mặt bi thương, thảm thiết khóc thành tiếng.

Thân thể Trử Thái Phó mềm nhũn, may mà hạ nhân Trử gia ở sau lưng đỡ lão nên mới không ngã xuống.

Lão đứng thẳng người, vung hạ nhân Trử gia đang nâng hắn lên ra, đi đến trước mặt bộ khoái kia, thanh âm khàn giọng hỏi.

- Đến cả thi thể hắn, các ngươi cũng muốn mang đi sao?

Bộ khoái kia lập tức lui lại hai bước, khom người xuống.

Án này có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu Trử Bình còn sống, tự nhiên phải mang đến Hình Bộ thẩm vấn, nhưng nay hắn đã chết cũng phải giữ lại cho Trử gia chút mặt mũi.

Thi thể Trử Bình được mang vào, đại môn Trử gia chậm rãi đóng lại.

Mọi người đứng bên ngoài cửa Trử gia khá lâu, cuối cùng vẫn không có xông vào.

- Phi, Văn Cốt chó má!

Có người đứng đối diện đại môn Trử gia, hung hăng phun một ngụm nước miếng, quay người rời đi.

Một người bực tức nói.

- Phi, lão nịnh thần này!

- Trử Bình đã chết, Song Song cô nương cũng nên nhắm mắt.

Một người thở dài, đi được mấy bước, lại quay trở lại, đối với đại môn Trử gia.

- Phi!

Một ngày này, cơ hồ toàn bộ dân chúng Kinh Đô đều đến trước cửa Trử gia du lãm một vòng, tuy mọi người nhao nhao rời đi, nhưng trước cửa Trử gia lại thay đổi trở nên ô uế không chịu nổi, thậm chí ngay cả đại bảng hiệu trên cửa cũng bị người ta lấy xuống.

Đệ nhất thế gia thanh liêm, trong vòng một đêm luân lạc tới tình cảnh như thế cũng làm cho số quan viên quyền quý trong kinh thành biết, bách tính bình thường bọn họ xem thường đến cùng có lực lượng như thế nào.

Trử Bình tự sát tạ tội nhưng việc của Trử gia vẫn còn chưa tính xong.

Trử Thái Phó vẫn là Văn Cốt của Cảnh Quốc, Thanh Quân Trắc, Tử Gián Quân Vương, chính là việc cực có cốt khí, nhưng bây giờ khí khái bị rút đều do mọi việc lão làm ra, chính là tùy ý nói xấu trọng thần triều đình, kết bè kết cánh, lòng dạ khó lường, thậm chí bức Quân trên Kim Điện, tất cả là việc đại nghịch bất đạo, lại còn bao che phạm nhân, lấy quyền mưu tư, làm sao có thể thoát khỏi sự chế tài của luật pháp?

Lịch đại Thái Phó đều bởi vì tuổi già mà từ quan, Trử Thái Phó là một vị Thái Phó duy nhất bị triều đình tước đoạt mũ ô sai, cha Trử Bình cũng bị tước quan vị, vinh diệu của Trử gia giờ đây đã không còn, phải chăng cũng chỉ là trong quá khứ, “Cảnh Quốc Văn Cốt” lại không thuộc về ai.

Triều đình hạ lệnh phạt nghiêm, tuy vẫn bảo trụ đại viện Trử gia, không làm đến mức như xét nhà, nhưng sau đó dân chúng trong Kinh Đô không còn nhìn thấy cửa lớn của Trử gia mở ra nữa.

Các đại nho sĩ tử đã từng đứng chung một chỗ với Trử Thái Phó không một ai ra mặt đối với việc này, thực ra cũng không phải không một ai, từ khi bắt đầu, cũng có người ra mặt, có điều còn không đợi đến lúc triều đình có phản ứng thì đã sớm mai danh ẩn tích vì dư luận trong dân gian.

Trử Bình bỏ mình, chân tướng đã rõ ràng, oan khuất của Song Song cô nương cũng được giải, triều đình cảm oan lập mộ trong Kinh Đô để mọi người tới bái tế, cũng vì dựng nên một tấm bia cảnh cáo.

Mọi người cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cái tên “Song Song” này, chính bởi vì nàng chết khiến cho triều đình coi trọng án oan trong dân gian, tăng tốc việc cải cách lại luật pháp, để các nha môn chính thức biến thành địa phương giải oan cho dân, không phải những đại nhân vật lấy quyền mưu tư làm ô uế kia.

Bên trong chuyện này cũng xảy ra một số việc vượt quá suy đoán của mọi người.

Án này liên lụy sâu đậm đến Kinh Triệu Duẫn Tằng Sĩ Xuân, sau khi án kết thúc, Quan phục nguyên chức, tuy cũng bị phạt ba năm bổng lộc, nhưng so sánh mức ảnh hưởng của án kiện này, và kết cục của Trử gia thì thật sự không tính là gì.

Nguyên nhân ở chỗ tỷ tỷ của Song Song cô nương ở trên công đường có chút bảo vệ đối với vị Tằng đại nhân.

Mặc dù nàng bị bắt vào đại lao của phủ nha, nhưng từ đầu đến cuối đều không chịu bất kì ngược đãi hay bất công nào, sai dịch phủ nha còn có phần quan tâm đối với nàng, thậm chí nàng có thể đi đến trước cửa Hình Bộ, đều do phủ nha người ta một đường hộ tống.

Điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường, nếu Tằng Sĩ Xuân thật sự muốn bịt miệng nàng, nhanh chóng diệt khẩu mới là chân lý, sao lại có nhiều đãi ngộ đối với nàng, thậm chí ngay cả dụng hình, đều chỉ hời hợt, lướt nhẹ qua cho có.

Trên thực tế, một số người thông minh chỉ cần nghe đến đó đã nghĩ thông suốt ngọn nguồn của mọi việc.

Vị Tằng đại nhân này bắt nàng đến trong lao, nhìn như hãm hại nhưng thực ra là đang bảo vệ, bởi vì bối cảnh Trử gia thực sự rất thâm hậu, một mình Trử Thái Phó có thể liên hợp đa số đại nho ở Kinh Đô, văn nhân sĩ tử, thậm chí một nửa quần thần trên triều đình, còn dám nói xấu phỉ báng rường cột đương triều có cống hiến to lớn đối với quốc gia, một tên Kinh Triệu Duẫn, đối bọn hắn mà nói, có tính là gì?

Hắn không phản kháng được Trử gia, chỉ có thể dùng loại phương thức này để bảo toàn nữ tử kia, nếu không, chỉ sợ vụ án của Song Song cô nương mãi mãi cũng không thể lật lại.

Trung thần biến thành nịnh thần, thanh liêm biến thành gian thần, quan thanh liêm biến thành gian thần xong rồi lại biến thành quan thanh liêm, Kinh Đô những ngày nay, gió bão nổi lên rồi lại bình, bình xong lại lên tiếp.

“Đậu Nga Oan”kết thúc, Câu Lan lại có bộ kịch mới, phong ba hơi bình, chỉ còn sót lại một số dư âm, trở thành đề tài nói chuyện phiếm cho dân chúng tại Kinh Đô.

- Ngươi nói nịnh thần kia!

Bên trong một gian cửa hàng bánh bao, một người đọc sách mặc nho bào vừa mới nói một câu, đã có một cái bánh bao từ phía trước bay tới, hung hăng nện lên mặt hắn, sau đó tức giận rống lên một tiếng.

- Ngươi nói ai là nịnh thần, ngươi nói thêm một câu nữa xem!

Tên văn sĩ kia nhặt bánh bao rơi trên mặt đất lên, nhìn chưởng quỹ cửa hàng bánh bao, kinh ngạc nói.

- Ta nói Trử Thái Phó thân là Văn Cốt, thân được bách tính kính yêu, quần thần tín nhiệm, lại có ai có thể nghĩ tới, thế mà hắn lại làm ra việc không thể tưởng tượng như vậy, thật sự là...

Chưởng quỹ ở cửa hàng bánh bao lộ vẻ mặt kinh ngạc.

- A, ngươi nói là lão nịnh thần kia?

- Không phải vậy thì còn ai vào đây?

Ông chủ cửa hàng bánh bao phất tay, cứng ngắc nói.

- Này, thật sự không có ý gì, hồi trước nện những người đọc sách các ngươi giờ đã thành nghiện, không có việc gì, không có việc gì, bánh bao kia tính ta mời ngươi, không lấy tiền.

- Trử gia bây giờ đã triệt để xuống dốc, Kinh Đô không người nào dám dính líu tới cùng bọn hắn, sau khi luật pháp được cải cách, quan phủ cũng chịu rất nhiều áp lực, may mà bận bịu qua một thời gian, hiện tại cũng đã giảm bớt không ít, đại đa số vụ án đều không quá phức tạp, cũng không phải ngày ngày đều có án oan, không có Trử Thái Phó dẫn đầu, chuyện kia, cũng coi như triệt để lắng lại.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, thở dài, nói.

- Cuối cùng cũng kết thúc.

Khá lâu đều không thấy đáp lại, nàng vươn tay, lắc lắc trước mặt Lý Dịch.

Lý Dịch lấy lại tinh thần, hỏi.

- A, cô mới vừa nói cái gì?

Lý Minh Châu nhìn hắn, cuối cùng khoát tay.

- Không có gì.

- Cái này cũng tính là kết thúc sao?

Lý Dịch lắc đầu, vén rèm xe lên, nói.

- Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.

Hắn nhảy xuống từ trên xe ngựa, đi về một chỗ kiến trúc.

Đó là một từ đường, trong đường thờ phụng một khối bia.

Dân chúng Kinh Đô xếp hàng dài, như nước chảy cắm một nén nhang vào lư hương đặt trước bia, rời đi từ một bên khác.

Lý Dịch đứng xếp hàng, lư hương trước bia, lại ở một bên ngừng chân một lát mới đi ra.

Lý Minh Châu còn đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn một chiếc xe ngựa khác.

Một gã sai vặt mặc áo xanh từ bên cạnh đi tới, cung khom người, cung kính nói.

- Chủ nhân nhà ta mời ngài đi qua.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Chủ nhân nhà ngươi là?

- Đại nhân đi qua sẽ biết.

Lý Dịch nhìn chiếc xe ngựa ngừng trong góc, đi qua.

Lúc đi đến bên cạnh xe ngựa, màn xe bị một cánh tay giống như cây khô xốc lên, lộ ra một khuôn mặt dày đặc nếp nhăn.

Lão nhân so với lúc trước hắn nhìn thấy như lại già thêm mười tuổi, Lý Dịch chắp tay một cái, nói:

- Thái Phó đại nhân, đã lâu không gặp.

Sau màn xe, ánh mắt lão giả không chứa bất cứ tia tình cảm nào nhìn hắn, khàn giọng nói.

- Ngươi đã từng hỏi lão phu, có đáng giá hay không?

- Lão phu vì tư tâm của chính mình, chôn vùi toàn bộ Trử gia, xác thực không đáng.

Hắn lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.

- Nhưng trưởng hoàng tử hồi kinh kế thừa hoàng vị, chính là thiên lý, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi đang làm cái gì, việc ngươi làm có đáng giá hay không? Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Hắn nhìn Lý Dịch, chất vấn.

- Tấn Vương tuổi còn nhỏ, ngươi cùng hoàng tử khác lại không có bất cứ liên hệ gì, ngươi nói cho lão phu biết, ngươi đến cùng muốn làm gì?

Lý Dịch nhìn hắn, chậm rãi hỏi.

- Thái Phó đại nhân thật sự muốn biết sao?

Trử Thái Phó không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn qua hắn.

- Nếu Thái Phó đại nhân đã muốn biết...

Lý Dịch lắc đầu, đến gần toa xe, thân thể Trử Thái Phó nghiêng về phía trước, hắn ghé đầu tới, nhỏ giọng nói.

- Thì ta càng không muốn nói cho ông biết.


Bạn cần đăng nhập để bình luận