Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1073: Đừng Gọi Ta Là Tiên Sinh



Chương 1073: Đừng Gọi Ta Là Tiên Sinh

Chương 1073: Đừng Gọi Ta Là Tiên Sinh



Dương Phủ đau đớn ném con dễ bị nha hoàn kia giết chết qua một bên, đắc ý nói.

- May mắn, hôm qua ta còn bắt được một Trấn Quốc đại tướng quân lợi hại hơn Uy Vũ đại tướng quân nhiều.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, nắm chặt hai nắm đấm lại rồi buông ra, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng nồng đậm.

Lão giả họ Vương thở dài, ngẩng đầu lên nhìn trời cao.

Dương Liễu Thanh thở sâu, áy náy nhìn Lý Dịch, thấp giọng nói.

- Thật xin lỗi sư bá, không có việc gì.

- Đều là người một nhà, không cần phải nói thật xin lỗi.

Lý Dịch phất tay, quay người rời đi.

- Dương Phủ.

Dương Liễu Thanh đi đến trước mặt thiếu niên đang chơi dế.

Dương Phủ ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, hỏi:

- Hôm nay đã làm xong toán học rồi sao?

Dương Phủ lập tức gật đầu, nói.

- Hai đề của hôm nay đã giải xong hoàn toàn.

- Rất tốt

Dương Liễu Thanh sờ sờ đầu hắn rồi nói.

- Hoàng tỷ lại khen thưởng cho ngươi thêm mười đề nữa, đi giải đề đi, giải xong thì mới được ăn cơm.

Dương Phủ nghe vậy, thân thể run lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn hoàng tử bình thường sủng ái nuông chiều hắn nhất, bỗng nhiên cảm giác vào giờ khắc này nàng lại trở nên lạ lẫm đến như vậy.

Lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Xong, hoàng tử nhất định bị trúng tà, nhất định bị tên gia hỏa kia yểm bùa rồi.

Hắn khóc, khóc tê tâm liệt phế, khóc đến ruột gan cũng đứt ra từng khúc.

- Ta không viết, ta muốn quay trở về, ta muốn quay trở về, ta không muốn ở lại nơi này nữa.

Sau khi từ vùng đất hỗn loạn chuyển về Thục Châu, cơ hồ Lý Dịch chưa từng gặp lại vị thiếu niên tên Dương Phủ kia.

Nghe Vệ Lương nói, hai tháng nay, sau khi Tĩnh Vương điện hạ đến đây thì đóng cửa không ra, khổ tâm nghiên cứu toán học, hẳn đã có thu hoạch lớn, nếu không cũng không thể thường xuyên hơn nửa đêm vui đến phát khóc, ngăn cách một viện cũng có thể nghe được tiếng khóc của hắn.

Lần đầu tiên Lý Dịch có cảm giác bội phục Dương Phủ.

Năm đó khi Lý Hàn hiểu biết sơ đẳng về toán học, cũng không ít lần khóc nhè, gặp được đề khó giải nửa ngày cũng không ra, khóc mấy tháng ngay cả Lý Đoan còn phải thương tâm, thế mà Dương Phủ có thể vui đến phát khóc, đây quả thực còn lợi hại hơn so với Lý Hàn nhiều.

Vết thương của Dương Liễu Thanh đã không khác khỏi hẳn là mấy, nàng không nhắc lại chuyện tạo phản và báo thù, mỗi ngày đi theo bên người Liễu nhị tiểu thư, hỗ trợ nàng xử lý việc của Liễu Minh, mọi việc hình như đã khôi phục lại bình thường, không khác biệt với mấy năm trước là bao.

Thỉnh thoảng Lý Dịch sẽ bắt gặp nàng ngồi ngẩn người trong sân, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự, cũng không có phương hướng, giống như một hài tử bị lạc đường, tìm không thấy con đường phía trước, cũng tìm không thấy đường để trở về.

Đương nhiên, lúc ở trước mặt người khác nàng sẽ thu lại tất cả những tâm tình này đều, không ai biết trong lòng nàng nặng nề đến chừng nào.

Thám tử ở Võ Quốc lại đưa tới một số tin tức, Lý Dịch tự mình mang tới cho nàng xem.

Thực ra cũng không có tin tức gì giá trị, Võ Quốc vẫn loạn lạc trước sau như một quân phiệt cát cứ, cùng triều đình tiến hành ngươi tới ta đánh giằng co mãi không dứt, nếu không có gì ngoài ý muốn, loại tình hình này vẫn còn tiếp tục rất lâu.

Nhưng không có tin tức, đối với nàng mà nói lại là một tin tức tốt.

Những biến quân mấy tháng trước hiệu trung với nàng bị đánh tan, nếu bị triều đình bắt được, vì muốn tạo tác dụng kinh sợ, tất nhiên sẽ gióng trống khua chiêng, tuyên dương khắp nơi, không có tin tức, ít nhất đã nói rõ bọn họ bình an vô sự.

Xem hết mấy tin tức, tâm tình Dương Liễu Thanh hơi tăng lên, khom người nói.

- Đa tạ sư bá.

Lý Dịch phất tay.

- Không cần khách khí.

Dương Phủ đi ra từ trong phòng, nhỏ giọng hỏi.

- Hoàng tỷ, ta đã viết xong bài của hôm nay, ta có thể đi ra ngoài chơi không?

Dương Liễu Thanh gật đầu.

- Đi đi.

Nhìn thấy Dương Phủ đi ra ngoài, nàng nhìn Lý Dịch, bờ môi mấp máy, nhưng lại không nói gì.

Lý Dịch nhìn nàng, kinh ngạc nói.

- Có phải ngươi có lời gì muốn nói với ta hay không?

Dương Liễu Thanh trầm tư khá lâu rồi mới nhìn Lý Dịch, có chút cầu xin nói.

- Ta, ta có thể giao Dương Phủ cho sự bá quản giáo một đoạn thời gian hay không?

Lý Dịch có thể cảm nhận được tâm tình của nàng qua câu nói này.

Dương Phủ là hi vọng duy nhất của nàng và những người này, có Dương Phủ ở đây thì bọn họ mới có đầy đủ lý do đi phản kháng lại triều đình Võ Quốc, mới có lý do kéo Hoàng Đế Võ Quốc từ trên hoàng vị xuống, nâng đỡ Dương Phủ lên.

Nhưng chuyện này không thể là mong muốn đơn phương của nàng và mọi người, nếu sau cùng bọn họ có thể thành công, Dương Phủ nhất định phải ngồi lên vị trí kia, có thể thực sự giúp đỡ vị hoàng đế này quả thật cũng có chút trâu bò.

Khi hắn sinh ra tới nay đã không có hồng quang dị hương, lại không có ngũ thải hà quang, không có mấy lành lượn lờ, cũng không có cảnh ngôi sao, hiện nay ở Khánh Vân, Đế Khí ngút trời, Hắc Long nước chảy, Phượng Minh Kỳ Sơn, Bạch Hồng Quán Nhật, Cam Lộ hàng

đia.

Đã ba năm nay, mẫu phi hắn không hoài thai, hắn không thể vừa ra đời đã nói, dài đến cũng rất quy củ, không phải là song sinh, không có bốn vú nuôi, tay không dài mặt không phương, hoa văn trên tay chân cũng không thể thành chữ, không có viết...

- Sau này Dương Phủ sẽ trở thành Hoàng Đế.

Hắn chỉ là Tĩnh Vương, một Thân Vương rất bình thường.

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, không có một chút tướng mạo của đế vương, cũng không có vận khí bá vương, ngược lại tính khí của Vương Bát lại rất đủ.

Xem như sau này loại người này làm Hoàng Đế, trước đó muốn nói khoác mình sẽ làm Hoàng Đế là ngu ngốc CỠ nào, không giống bình thường cỡ nào, cũng không tìm tài liệu xem.

Cho nên Vương lão đầu cả ngày than thở, Dương Liễu Thanh cũng rầu rĩ không vui, phận làm sư bá như Lý Dịch cũng có chút yêu thương nàng.

- Quản giáo cũng không phải không thể được.

Lý Dịch gật đầu rồi nói tiếp.

- Chỉ là phương pháp của ta, có thể có chút không giống người bình thường, ta lo lắng...

- Sư bà đã đáp ứng?

Dương Liễu Thanh nắm cánh tay hắn, kinh hỉ hỏi.

Lý Dịch nhìn thấy nàng nắm cánh tay mình, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn sơ qua một chút rồi nói:

- Ngươi đừng như vậy, để sư phụ ngươi nhìn thấy thì không tốt.

- Thật xin lỗi, sư bá, do ta quá vui mừng.

Dương Liễu Thanh vội vàng buông hắn ra, nói:

- Chỉ cần ngài đồng ý quản giáo Dương Phủ, điều kiện gì ta cũng đáp ứng, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc của ngài.

Lý Dịch thở dài, trong lòng có chút bi ai, bi ai cho Dương Phủ.

Trên thế giới nào có tỷ tỷ thế này, đây không phải đẩy đệ đệ mình vào trong hố lửa, đây không phải không cho Dương Phủ Con đường sống sao?

Hai người bọn họ đến cùng có phải tỷ đệ ruột thịt hay không?

Đứa bé Dương Phủ này không giống người khác, hắn là hoàng thất của Võ Quốc, là Thân Vương có thân phận cao quý, khác với hài tử đều là tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ cùng rút con quay, đánh viên thủy tinh, đốt bức tranh được in thu nhỏ lại, dùng ná cao su bắn chim, SO ai tiểu xa hơn.

Tổng thể lại thì Dương Phủ là tự chơi một người.

Một mình hắn chơi có hai nguyên nhân, đầu tiên là bởi vì thân phận của hắn nên phải tự kiềm chế lại, không nguyện ý làm bằng hữu với những dân đen trong mắt của hắn, cũng không nguyện ý chơi đùa với bọn hắn, nguyên nhân thứ hai là ngày đầu tiên hắn tới nơi này đã đắc tội với Bàn Hổ, Bàn Hổ là Vương của mấy đứa trẻ ở đây, đắc tội Vương, đám trẻ con kia không đánh hắn được nên không có thiện cảm đối với hắn, không người nào nguyện ý chơi với hắn.

Cho nên Dương Phủ mười bốn tuổi chỉ có thể chơi bùn một mình, Lý Dịch không đành lòng nói cho hắn biết nơi hắn chơi bùn cũng là nơi diễn ra trận đấu nước tiểu xem người nào xa hơn do bọn người Bàn Hổ bày ra, nước tiểu bùn nha, khi còn bé người nào chưa từng chơi qua?

Dương Liễu Thanh đi ra sân nhỏ, nhìn thấy Dương Phủ kêu một tiếng.

- Dương Phủ, người qua đây.

Dương Phủ ngẩng đầu nhìn thấy hoàng tỷ giống như rất vui vẻ, rất lâu rồi hoàng tử không vui vẻ như vậy, hoàng tỷ vui vẻ, trong lòng của hắn cũng phải cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng tại sao hắn cảm giác tâm lý bỡ ngỡ, xung quanh có chút lạnh.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới, ngoan ngoãn kêu một tiếng “Hoàng tử”.

Sau đó lặng lẽ cách người đang đứng bên cạnh hoàng tỷ ra xa một chút.

- Ta có việc phải nói cho đệ biết.

Dương Liễu Thanh nhìn Lý Dịch bên cạnh, lúc này mới nhìn Dương Phủ rồi nói tiếp:

- Từ giờ trở đi, đế phải nghe lời sự bá nói, sự bá kêu để làm gì thì để làm cái đó, đệ phải nghe lời sự bá nói giống hệt như nghe lời ta nói.

Thân thể Dương Phủ chấn động, sắc mặt có chút trắng bệch.

Hắn biết sự bá trong miệng hoàng tỷ là ai, là người hắn sợ nhất, là người hắn sợ trong lòng, người này gần với Nhị hoàng huynh!

Hắn bỗng nhiên lắc đầu, thái độ kiên quyết.

- Ta không muốn, ta không muốn, ta không muốn nghe lời hắn nói, ta không muốn nghe lời hắn nói đâu!

- Dương Phủ!

Dương Liễu Thanh trầm giọng nói một câu.

Dương Phủ run lên một cái, thanh âm im bặt dừng lại.

Hoàng tỷ là người thân duy nhất ở trên đời này của hắn, hắn không thể không nghe lời hoàng tử nói.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn rồi nói:

- Gọi một tiếng tiên sinh.

Dương Phủ ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, mặt mũi tràn đầy quật cường, há hốc mồm nhưng cũng không nói được lời gì.

Lý Dịch phất tay, cười nói.

- Cũng không cần gọi phải gọi tiên sinh.

Hắn nguyện ý giúp Dương Liễu Thanh quản giáo Dương Phủ, vì không muốn từ chối nàng, không muốn để cho nàng tiếp tục thương

tâm.

Cũng không phải hắn muốn dạy tri thức cho Dương Phủ, mà muốn để hắn từ bỏ một số thói hư tật xấu được tạo thành qua một thời gian dài, làm một kẻ không bị đại đa số mọi người chán ghét mà thôi.

Mỗi khi nghe hai chữ “Tiên sinh” này, trong đầu hắn bỗng xuất hiện, chỉ là trước khi chia tay, Cô bé kia ngậm nước mắt lại cười yếu ớt, cùng bóng dáng người kia lặng lẽ đứng trên tường thành của hoàng cung.

Cho nên, sau khi rời khỏi Kinh Đô hắn đã không nhận thêm bất kì một người đệ tử nào nữa, cũng không thể để cho bất cứ kẻ nào gọi

hắn là "Tiên sinh".

Dương Phủ không phải, sau này cũng sẽ không có người như vậy nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận