Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1127: Thánh Giáo Phận Liệt





Chương 1127: Thánh Giáo Phận Liệt


Chương 1127: Thánh Giáo Phận Liệt

Tề Quốc, kinh sư.

Hằng Vương Phủ.

Triệu Tranh không ngừng đi qua đi lại trong điện, khuôn mặt hắn âm trầm, oán giận nói,

- Rốt cuộc thì phụ hoàng muốn như thế nào, bệnh đến đầu óc hồ đồ rồi sao? Để cho ta giám quốc thì thôi, tại sao lại còn muốn Triệu Di đi theo giám sát, để hắn ta cùng đám đông đảng của mình ngày nào cũng nghĩ hết biện pháp đi tìm phiền phức với bản Vương, làm bản Vương mất mặt mũi trước mặt các triều thần!

- Thái Tử điện hạ cần gì phải để ý đến những thứ này chứ.

Một thanh niên đứng sau lưng Triệu Tranh cười cười, nói.

- Chỉ cần ngày nào điện hạ vẫn là thái tử thì địa vị của điện hạ sẽ được tôn sùng hơn tam hoàng tử một bậc, bệ hạ để hắn ta giám sát bên cạnh cũng chỉ vì muốn đốc thúc điện hạ. Điện hạ là đạo, Triệu Di chỉ là đá mài đao, nếu không thì người giám quốc sẽ là tam hoàng tử, mà không phải điện hạ.

- Không đến giây cuối cùng thì không ai biết được tâm tư của phụ hoàng như thế nào!

Vẻ mặt Triệu Tranh đầy phiền muộn, hắn bỗng nhiên nhìn về người thanh niên ở phía sau, nói:

- Phương hộ pháp, ta biết nương nương các ngươi thần thông quảng đại, chỉ cần các ngươi có thể trợ giúp bản Vương tranh được ngôi vị hoàng đế thì bản Vương có thể đồng ý các ngươi, sau khi bản Vương lên ngôi sẽ lập thánh giá thành quốc giáo!

Một tia sáng lóe lên trong mắt Phương Ngọc, hắn cũng không có vội vã đồng ý mà chỉ cười cười, nói.

- Điện hạ yên tâm, giữa tam hoàng tử và điện hạ, nếu nương nương đã lựa chọn điện hạ thì chắc chắn sẽ tận lực giúp đỡ.....

Triệu Tranh nhìn Phương Ngọc, nói:

- Không phải tận lực, mà chính là chắc chắn, Phương hộ pháp hiểu rõ ý của bản Vương rồi chứ?

Phương Ngọc im lặng một lát, nói:

- Việc này thì ta còn phải thương lượng với nương nương.....

- Điện hạ, Phương mỗ cáo từ....

- Bản Vương còn có một số việc, không tiễn Phương hộ pháp....

Sau khi Phương Ngọc rời đi, lúc này một lão giả từ phía sau điện đi ra, hắn ta đi đến bên cạnh Triệu Tranh, khom người thi lễ, nghi ngờ

hỏi:

- Điện hạ, những người này thật sự thần thông quảng đại đến thế sao?

- Tuyệt đối đừng xem thường họ.

Triệu Tranh đưa mắt nhìn về phía ngoài điện, chậm rãi nói:

- Thế lực của thánh giáo này viễn siêu những gì chúng ta tưởng tượng. Bản Vương hoài nghi trong cung cũng tiềm tàng người của họ, ngay cả những người ở trong phủ bản Vương cũng không hoàn toàn là người của bản Vương.....

Lão giả trầm ngâm một lát, nói.

- Điện hạ, xin thứ lỗi cho lão thần lắm miệng, nếu thế lực của thánh giáo này to lớn đến thế, như vậy họ làm chuyện này, tất có mưu đồ. Nếu liên thủ với họ, điện hạ cần phải cẩn thận vạn phần....

- Bản Vương đã biết.

Triệu Tranh gật đầu, nói:

- Mặc kệ bọn hắn có toan tính như thế nào, việc quan trọng bây giờ là đạp lên vị trí kia trước, về phần còn lại thì để sau này thanh toán cũng không muộn....

Bên trong đại điện, giọng nói trò chuyện càng ngày càng nhỏ lại.

Phương Ngọc đi ra Hằng Vương Phủ, hai tên Tử Y Sứ đã đứng chờ bên ngoài từ lâu, ba người lại đi qua mấy con phố. Sau một hồi rẽ trái lượn phải, cả ba đứng trước một tiểu viện, Phương Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa, chờ trong một giây rồi đẩy cửa đi vào.

Hắn băng qua sân, đi vào một căn phòng, cửa phòng không có khóa, Phương Ngọc đi vào, nhìn thấy đạo Cô trung niên đang ngồi tĩnh tọa trên giường.

Hắn nhìn đạo Cô trung niên, thử thăm dò.

- Nương nương, Triệu Tranh đã hơi nóng nảy, chúng ta có nên....

Đạo Cô kia mở to mắt, hình như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Phương Ngọc cảm thấy cả người bỗng trở nên lạnh lẽo.

Hồi lâu, nàng ta mới mở miệng.

- Nâng đỡ Triệu Tranh lên ngôi không phải mục đích của chúng ta, ta bảo người làm chuyện kia đến đâu rồi?

Phương Ngọc cúi đầu xuống, nói.

- Mấy năm nay, dưới sự nỗ lực của mấy vị Tử Y Sứ, quan viên bên người Triệu Tranh đã thẩm thấu được ba phần.

- Ba phần?

Đạo Cô vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, lặp lại một câu.

Phương Ngọc dừng một lát rồi mới gian nan mở miệng:

- Hai, hai phần...

- Chỉ có hai phần ......

Đạo Cô kia nhắm mắt lại, nói.

- Ta đã sớm nói với ngươi là gặp chuyện không thể nóng nảy, ngươi có còn nhớ rõ mục đích cuối cùng của chúng ta là cái gì không?

- Biết.

Phương Ngọc gật đầu, nói.

- Hư cấu Hằng Vương, phụ trợ hắn ta lên ngôi, âm thầm khống chế Tề Quốc, đợi khi nào thời cơ chín mùi thì làm hắn ta phát binh tiến tới Cảnh Quốc, báo đại thù cho Phương gia chúng ta...

Sắc mặt Phương Ngọc bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lấp lóe tia sáng.

Trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tại Tề Quốc, Sở dĩ họ không có lựa chọn người càng có ưu thế là tam hoàng tử mà lại lựa chọn Triệu Tranh, một là bởi vì hắn là thái tử, chiếm đại nghĩa, hai là bởi vì hắn ta là một tên ngu xuẩn.

So với tam hoàng tử Triệu Di thông minh tuyệt đỉnh, Triệu Tranh càng thích hợp làm một Hoàng Đế Con rối.

Nâng đỡ một con rối hoàng đế bị hư cấu quyền lực, làm người khống chế Tế Quốc trong bóng tối, đây là một việc rất có cảm giác thành

tựu.

Nhưng mà nâng đỡ một con rối Hoàng Đế nào có cảm giác thành tựu bằng việc tự mình lên làm Hoàng Đế chứ?

So với việc làm người khống chế Tề Quốc trong bóng tối, làm người khống chế bên ngoài sáng hình như tốt hơn một chút?

Cảnh Quốc hiện giờ mạnh mẽ như vậy, hai nước Tề Triệu liên thủ cũng chưa chắc là địch thủ của bọn hắn. Trước kia còn có Thục Vương là một tia hi vọng của họ, hiện tại Thục Vương đã bị bắt bởi vì quá chủ quan và khinh địch, muốn điên đảo Cảnh Quốc? Nói thì dễ hơn làm nhiều.

Nếu hắn có thể leo lên vị trí kia, đứng trên trăm triệu người, lúc đó thì mối thù của Phương gia có báo hay không thì có quan hệ gì nữa

chứ?

Đương nhiên, những ý nghĩ này thì hắn chỉ có thể giấu trong lòng, không thể bị cô cô của hắn, thánh giáo Thiên Hậu nương nương biết

được.

- Ngươi biết thì tốt.

Đạo cô trung niên nhìn Phương Ngọc, nói.

- Lúc nào thẩm thấu quan viên bên người Triệu Tranh được năm phần, đó là lúc Hoàng Đế nên chết.....

Phương Ngọc khom người nói:

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Đạo CÔ gật đầu.

- Đi xuống đi....

- Thuộc hạ cáo lui!

Phương Ngọc khom người rời đi.

Phương Ngọc bước ra cửa phòng, băng qua sân, đi ra tới bên ngoài, lúc này hắn mới thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.

Một tên Tử Y Sự tiến lên, trầm giọng nói.

- Hộ pháp, vừa mới truyền đến tin tức, chúng ta đã không liên lạc được tín đồ ở Liễu Châu rồi...

- Cái gì!

Sắc mặt Phương Ngọc đại biến, hắn tức giận nói.

- Lại thêm một chậu nữa!

Một lát sau, Phương Ngọc nghe tên Tử Y Sử kia kể xong chuyện đã xảy ra.

- Chắc chắn là nàng ta, chắc chắn là nàng ta!

Trên mặt Phương Ngọc hiện lên vẻ phẫn nộ, nhìn qua thậm chí hơi điên cuồng.

Tín đồ thành giáo trải rộng khắp các châu Tề Quốc, mỗi tháng thì các nơi sẽ truyền đủ loại tin tức đến kinh sư, nhưng mà từ đầu năm đến nay, họ đã liên tục mất liên hệ với mười mấy châu.

Cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị của Triệu Tranh và tam hoàng tử đã đến khi mấu chốt nhất, nương nương không thể ra ngoài, những tên Hoàng Y SỨ, Lam Y Sứ mà hắn phải đi lại không một ai trở về, phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn mất liên lạc.

Cái này khiến hắn căn bản không dám phái Tử Y Sứ đi qua đó điều tra. Mỗi một vị Tử Y Sứ đều phải vất vả lắm mới bồi dưỡng được, mỗi lần thiếu mất một người thì sẽ tạo thành tổn thất cực kỳ to lớn cho bọn hắn.

Nhưng mà làm như vậy thì hậu quả là, cách nửa tháng thì hắn sẽ thu được tin tức thông báo mất liên lạc với một chậu nào đó... Cho tới bây giờ thì đã có mười châu.

Tình hình này giống hệt như lúc bọn hắn ở Thục Châu.

Sau lại Phương Ngọc mới phát hiện, không chỉ riêng Thục Châu, họ đã không thể liên lạc được toàn bộ tín đồ ở Cảnh Quốc nữa rồi.

Có thể làm được điều này, ngoại trừ vị “Nương nương" khác của thánh giáo thì còn có thể là ai nữa?

Từ khi họ bắt đầu tuyên truyền rằng thánh giáo có hai vị nương nương, việc này đã như nước đổ khó hốt. Lúc trước mọi người, bao gồm cả nương nương, đều không hề ngờ tới, hành động vô tình trước kia lại là ngọn nguồn phân liệt thành giáo của hôm nay!

Phe kia không chỉ có một vị “Thiên Hậu nương nương", mà còn có một vị Tả sứ giả, nếu vẫn còn không quan tâm chuyện này thì e rằng căn cơ của họ ở Tề Quốc sẽ bị phá hủy...

Phương Ngọc Xoay người, trầm giọng nói.

- Ta đi chuyển cáo nương nương, thỉnh nương nương định đoạt!

Trong phòng, đạo Cô trung niên đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt lần nữa, nàng ta trầm ngâm một lát, nói.

- Hắn đến rồi....

Liễu Châu, ngoài cửa thành, có vài cỗ xe ngựa chậm rãi lái vào.

Một tháng trước thì nhóm của Hứa Chính đã đến Liễu Châu, hoàn toàn tiếp quản phân bố ở nơi này, mấy tháng nay, chuyện đầu tiên mà mỗi lần họ đến một châu là tiếp quản giáo đồ của thánh giáo ở châu đó. Tuy đôi khi cũng sẽ gặp được một ít giáo đồ cố chấp không nói đạo lý, nhưng mà chỉ cần một quyền của lão Phương thì họ lập tức bắt đầu nói đạo lý.

Nếu không có đạo Cô kia thì họ thậm chí có thể dùng phương pháp này để thống nhất thánh giáo một lần nữa.

Có điều nửa tháng trước Nhược Khanh phát hiện mình mang thai, vì vậy chuyến hành trình lần này chỉ có thể đi chậm rãi, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.

Lão Phương ngồi ở ngoài xe ngựa, quay lại nói.

- Cô gia, phía trước sắp tới Châu Thành Liễu Châu.

Bên ngoài Châu Thành, Lý Dịch xuống xe ngựa, tiến lên mấy bước, vươn tay với nữ tử đã đứng chờ đợi hồi lâu ở ngoài thành.

- Đã lâu không gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận