Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 617: Mưa Gió Muốn Tới


Chương 617: Mưa Gió Muốn Tới

---------------------

- Cô gia, người nói thử xem, để xây được một cung điện lớn như vậy, cần tốn bao nhiêu bạc mới đủ?

Khi hai người rời khỏi hoàng cung, lão Phương chỉ về phía tòa cung điện cách đó không xa, lên tiếng hỏi.

Lý Dịch khẽ liếc nhìn cung điện kia một chút, nói:

- Bao nhiêu bạc cũng không đủ.

- Vì sao?

Lão Phương thoáng giật mình, vội vàng hỏi.

- Cung điện như thế này, chỉ có triều đình mới có thể xây, nếu để người khác xây, lập tức sẽ bị mắc vào tội khi quân, có khi còn phải rơi ấy.

Triều đình có rất nhiều luật lệ, người này là ai, ngồi loại xe ngựa như thế nào, ngôi nhà họ đang ở được xây như thế nào, tất cả đều có luật lệ, quy tắc cả, nếu người ngoài mà dám làm theo, lập tức sẽ bị nghi thành có ý đồ tạo phản, cái này so với việc làm long bào trong nhà lại càng ngu xuẩn hơn.

Lão Phương ngẫm lại hỏi:

- Vậy nếu lén tìm một chỗ không ai biết đến để xây thì sao?

- Không được.

Thường Đức đi phía trước đột nhiên thốt lên một tiếng từ chối, khiến mộng tưởng Lão Phương vừa mới nãy sinh cũng theo lời đó mà vỡ vụn.

Sổ sách thanh tra là một chuyện giống như làm thật lớn, hiệp trợ Ngự Sử Đài kiểm toán mấy tên học sinh viện toán học, nhưng vì vết thương lẫn việc còn đang bị bệnh nên không thể tiếp tục điều tra, có điều bệ hạ lại không có quyết tâm thanh trừ tham quan, bởi vì chuyện này có thể tự mình khắc phục được.

Mật Điệp Tư xuất động trong đêm, lên tới lục bộ, tới bên dưới chỗ huyện, đem đóng gói toàn bộ sổ sách rồi đưa đến học viện toán, thậm chí có cả những thanh tra đã qua địa phương trước đó cũng muốn tra lại thêm một lần nữa, nhìn sổ sách bị cho vào rương rồi được đem đi, không biết có bao nhiêu quan viên rơi vào trạng thái tim nhảy ra khỏi lồng ngực nữa.

Đêm này, chắc chắn sẽ có rất nhiều quan viên vào trong triều, chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ nổi.

Cùng lúc đó, tất cả cổng thành giám sát kinh đô đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm ngặt hơn, mỗi một cổng thành giờ không còn một trăm vị cấm vệ trông coi, đối với người ra vào thành, đều nghiêm mật loại trừ.

Buổi tảo triều hôm nay, bầu không khí ngột ngạt đến lạ thường.

Ngoài mấy điều không quan hệ với địa phương bị tấu báo ra, cả đám quần thần đều thành thật đứng ở vị trí của mình, không dám hé môi nửa lời, Thiên Tử vẫn giống mấy ngày thường, sau khi hỏi ý mấy lần, thì tuyên bố bãi triều.

Quan viên dưới triều cũng không đàm luận hay trò chuyện vui vẻ giống trước kia, mà thần thái trước lúc xuất phát của ai cũng vội vàng, khi xuất cung, tất cả đều không tự chủ được mà nhìn về một hướng khác, suy xét về chuyện 1000 cấm vệ đứng trước cửa học viện, có thể lờ mờ nhận ra chuyện gì đó.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đang sáng sủa, nhưng tựa như lại có đám mây đen ngùn ngụt kéo đến, bầu không khí áp bách khiến người ta thở không nổi.

Tần gia.

- Ngu xuẩn!

Tần Ngạn đập bàn một cái, tức giận nói:

- Không ngờ bên trong lại lợi hại vậy, tham gia vào chuyện này cũng là bên trong thôi, thế mà, thế mà lại bao che tội thần, ngươi có biết không hả, sáng nay sổ sách các ngươi tra, tất cả đều bị đưa vào học viện toán lần nữa!

- Nếu như bị điều tra ra, tất cả mấy người các ngươi bao che đều là kết đảng nhà mình, sẽ bị mắc vào khi quân đấy!

Nhìn đại bá đang nổi giận khủng khiếp như vậy, sắc mặt Tần Phong vốn đã tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn, sau đó lại cảm thấy trời đất xung quanh quay cuồng, mắt tối sầm lại không nhìn thấy gì, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

- Phong nhi, Phong nhi!

Cha hắn biến sắc, vội vàng chạy nhanh tới trước giường.

“Khai Phong có Bao Thanh Thiên, công chính nghiêm minh phân biệt trung gian” trong tiểu hoa viên Tần phủ, ngũ gia Tần gia uống chút rượu, thi thoảng lại cắn một hột đậu phộng bỏ vào miệng, gật gù đắc ý.

- Ngũ gia, Khai Phong là nơi nào?

Một đại hán đứng sau lưng hắn, nghi ngờ hỏi một câu.

- Bên trong kịch nam có câu hát, trời mới biết đây là nơi nào.

Ngũ gia Tần gia không ngẩng đầu, nói:

- Lần sau đừng ngủ gà ngủ gật trong Câu Lan, phá hư hào hứng ngũ gia.

Đại hán liên tục gật đầu, ngũ gia vô cùng thích nghe kịch, nghe nói trước đó tiểu thiếp mà hắn sủng ái nhất là một diễn viên, nhưng sau này không biết cô ta vì sao lại chết, nhưng đam mê này của ngũ gia, trước giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Ngũ gia Tần gia đột nhiên thở dài.

- Đứa nhỏ Phong nhi này, đầu óc vẫn đơn thuần quá, sau này nếu nó lên làm quan, sợ là sẽ bị người ta ăn đến không có cái xương nào.

Nghĩ một lát, lại nói:

- Nhưng mà, sợ là sau này nó cũng không có cơ hội làm quan.

Tằng gia.

- Ngu xuẩn, ngươi xem ngươi đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì?

Gia chủ Tằng gia, hộ bộ hữu thị lang Tằng Sĩ Xuân tát lên vào mặt con mình hằn nguyên một bàn tay, nét mặt cực kỳ dữ tợn.

- Bao che? Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Vậy mà còn đòi công lao, nằm mơ đi, ngươi còn chưa hiểu đây là gì ư? Đây là tội khi quân, dù ngươi có rơi đầu cũng chưa chắc đã đủ!

Tằng Tử Giám nghe vậy, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán xuống ào ào, toàn thân run rẩy.

Thôi gia.

Trần gia.

Phùng gia.

Hàn gia.

- Lý Dịch!

Sau khi mấy vị đại quan trong triều nhìn ra tình hình con mình, cắn răng nói ra hai chữ.

Sau khi nghiến răng nghiến lợi, vẻ phẫn nộ lại biến thành nét mặt vô cùng hối hận.

Học viện toán, ban đầu mình không nên xin bệ hạ, để bọn hắn đi vào!

- Thế gia tử đệ quyền quý, một nửa đều xin nghỉ vì bệnh?

Lý Dịch để sách xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Một vị tiến sĩ nào đó trong học viện toán vội vàng nói:

- Vâng, viện trưởng đại nhân, số người quay lại học viện hôm nay, còn chưa đến ba mươi người nữa.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Vậy thì cho những người còn lại nghỉ vài ngày đi, dù sao cũng đúng lúc mấy ngày nay học viện có chuyện phải bận rộn, họ cũng không giúp được cái gì.

Hắn vừa dứt lời, đã có một cấm quân tướng lãnh từ bên ngoài đi vào, ôm quyền nói:

- Bẩm Lý đại nhân, tất cả sổ sách đều đã đưa đến.

- Vất vả.

Lý Dịch đứng lên, cười nói.

Thủ lĩnh cấm vệ kia có thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:

- Phụng mệnh vua, đây là những việc nằm trong phận sự của chúng ta, Lý đại nhân quá lời rồi.

Lúc này, cửa phòng viện toán học, sáu mươi sáu hàn môn học sinh đều đã hoàn tất việc tập kết.

- Đây là cơ hội đầu tiên của các ngươi hiệu lực vì triều đình, các ngươi làm, phải cẩn thận đối chiếu sự thật với sổ sách, cứ phát hiện ra sổ sách nào có vấn đề, sẽ được một tích phân, tích phân lần này, giữ lại làm điểm xét cuối kỳ.

Lý Hàn chắp tay sau lưng, bước đi thong thả trước đông đảo học sinh, khi thì lớn tiếng nói cái gì đó, khi thì dừng lại nhìn vào lòng bàn tay, rồi lại tiếp tục mở miệng.

Một đám hàn môn học sinh đều biểu lộ ra sự kích động trên mặt, đây là lần đầu tiên họ có cơ hội cống hiến cho triều đình, đấy đã là niềm vinh hạnh rất lớn chứ đừng nói còn có thể thu được học phần, cuối kỳ khảo hạch lại càng không phải lo lắng, ai cũng nóng lòng muốn thử sớm.

Đến tận bây giờ, ngoài mười một con cháu quan lại dòng dõi thế gia hay gây sự ra thì tất cả đã yên ổn trở lại.

Hạ độc, rót nước bẩn, té gãy chân, bị xe ngựa đụng, thì ra ra ngoài thực tập nguy hiểm như vậy. Nhưng nếu nói vậy, chẳng phải viện trưởng đại nhân đang bảo vệ sự an toàn của họ?

Viện trưởng đại nhân, thật dụng tâm lương khổ!

Bây giờ họ có thể ngồi yên ổn ở trong học viện như vậy là bởi bên ngoài có rất nhiều cấm vệ quân canh giữ, tất cả đều bởi viện trưởng đại nhân dốc lòng. Hiện tại, những tham quan ô lại kia rất muốn trả thù họ, nhưng muốn xuống tay thì làm gì có cửa.

Nghĩ tới đây, ai nấy đồng loạt nhìn về phía Lý Dịch, trên mặt mọi người tràn ngập sự cảm kích.

- Thời gian cấp bách, mọi người giữ vững tinh thần, chúng ta chắc chắn phải trong vòng ba ngày, thanh tra hoàn tất tất cả sổ sách.

Lý Dịch đi đến trước mặt mọi người, nhìn bọn họ nói:

- Các ngươi có lòng tin hay không?

- Có!

Mọi người trả lời chỉnh tề vang dội.

Không bao lâu, toàn bộ học viện, đều vang tiếng xào xào, tiếng vang lớn đến mức bao quanh cả phủ.

Mà quan viên đi ngang qua học viện nghe thế không khỏi sinh ra áp lực.

Bên ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng ai cũng biết, chuyện này một khi có kết quả sẽ khiến toàn bộ triều đình chìm trong gió bão.

Một khi cửa học viện toán mở ra thì cũng là lúc sấm sét đánh liên hồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận