Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 790: Dấu Son Trên Mặt Từ Đâu Ra?



Chương 790: Dấu Son Trên Mặt Từ Đâu Ra?





----------------------

Lý Dịch sững sờ đứng tại chỗ, khá lâu không bình tĩnh nổi.

Hắn sờ sờ gương mình mặt, không biết có phải ảo giác hay không, dư âm còn đó, sau đó nhìn trưởng công chúa, vẫn có chút khó tin.

- Trước khi ngươi đến, phụ hoàng và mấy vị đại nhân đã ở chỗ này.

Lý Minh Châu nhìn hắn, trên mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, giải thích.

- Mới đầu, ta có ám chỉ cho ngươi nhưng mà ngươi không để ý, sau đó, sau đó ta không thể ngăn cản, thật xin lỗi.

Ánh mắt Lý Dịch nhìn chằm chằm nàng, lão hoàng đế trốn ở rừng cây đằng sau nghe lén là chỗ quan trọng à, nàng không có nói với mình rừng cây đằng sau có người, quan trọng à? Lão hoàng đế giao quyền lực cho nàng nhằm mục đích là quanh co vòng vèo ép mình vào khuôn khổ, đây là điểm quan trọng à?

Đều không phải!

Mà quan trọng là, ta xem cô là bằng hữu, cô thế mà, thế mà…

Lý Dịch khoát tay, nhìn chằm chằm nàng, mở miệng.

- Tính toán, chuyện này trước không nói, cô, cô vừa rồi…

- Vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra!

Lý Minh Châu nhìn hắn, cắn răng nói một câu, quay người đi ra khỏi ngự hoa viên.

Biểu hiện trên mặt nàng cực kỳ bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu trong tay áo nắm thành nắm đấm.

Trên thực tế, vừa rồi, trong nháy mắt đó, trong óc nàng cũng có trống không ngắn ngủi, không biết nên mở miệng như thế nào, vô thức làm như vậy, trong nháy mắt sau đó mới ý thức được cử động vừa rồi của nàng là đột ngột bực nào, là to gan ra sao.

Lý Dịch nhìn bóng lưng nàng, khá lâu mới hoàn hồn, lớn tiếng nói.

- Này, cô đừng nghĩ chuyện này cứ như vậy là xong, cô, cô cũng không hỏi ý kiến ta.

- Này, cô đứng lại, này…

Hình bóng trưởng công chúa rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt hắn, Lý Dịch có chút buồn bực đi ra khỏi ngự hoa viên, hai vị thị vệ còn đang ngẩng đầu nhìn lên trời, có can đảm đối mặt ánh sáng mặt trời chói mắt cũng không sợ bị mù mắt.

- Đến cùng có ý gì?

Hắn thấp giọng thì thào một câu, từ trước đến nay, công chúa điện hạ lý trí lãnh tĩnh lần này làm sao cũng không ra bài dựa theo thói quen!

Chuyện trong nhà còn chưa làm rõ, ngàn vạn lần không nên tiếp tục rước việc vào thân.

Nhưng mà, trong lòng có một tia mừng rỡ nho nhỏ là chuyện gì xảy ra?

Lý Dịch lắc đầu, đưa ra kết luận trong lòng.

Ăn trong chén nhìn trong nồi còn nhớ thương đến gạo lúc chưa vào nồi, nam nhân quả nhiên không có một ai tốt!

Những ngày nay luôn xảy ra một số việc ngoài dự liệu của hắn, tình huống ngày hôm nay xem như đột phát.

Còn may mà lão hoàng đế không có ý định xem hắn thành công cụ liều mạng sai vặt, ngược lại nhân họa đắc phúc để trưởng công chúa tiến thêm một bước, có thể trực tiếp tham dự triều chính đại sự, mặc dù chỉ tạm thay, mà lão hoàng đế còn có tâm tư quanh co buộc hắn đi vào khuôn khổ, nhưng cái này đã là tiến bộ cực lớn.

Chính Lý Dịch cũng cảm thấy, lão hoàng đế nên buông xuống những chuyện này, cố gắng cân nhắc hưởng thọ mới là việc chính, cơ hội vẫn nên để dành cho người trẻ tuổi.

Hắn đi ra cửa cung, ngồi xổm dưới tàng cây, lão giả dơ bẩn đứng lên, đến gần, sắc mặt rõ ràng xảy ra một ít biến hóa, kinh ngạc nói.

- Ngươi, ngươi…

Lý Dịch thở dài.

- Ai, một lời khó nói hết, để cho ta yên tĩnh một mình, về nhà đi.

Rất kỳ lạ trở thành Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, rất kỳ lạ bị lão hoàng đế nghe chân tường, rất kỳ lạ mất đi một tình bạn thuần khiết như hoa trắng nhỏ, hắn xác thực cần thời gian yên lặng một chút.

Lão giả dơ bẩn nhìn hắn, cuối cùng gật đầu, im lặng không nói.

Trong ngự hoa viên.

- Vừa rồi, ta không nhìn lầm chứ?

Một thị vệ nhỏ giọng nói, trong giọng nói còn có khó tin.

Một thị vệ khác gật đầu.

- Không, không có nhìn lầm.

Hai người liếc nhau, muốn lần nữa mở miệng, nhìn một bóng người trước mắt, sắc mặt đột nhiên tái đi.

Lý Minh Châu nhìn hai người, lạnh nhạt hỏi.

- Các ngươi vừa mới thấy cái gì?

- Chúng ta vừa rồi không thấy gì cả.

Hai người nghiêm sắc mặt, nói.

- Mặt trời quá chói, chúng ta cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau một lát, đối diện rốt cục có giọng nói truyền đến.

- Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi đi Thần Lộ Điện canh cửa đi.

Tòa nhà mới cách hoàng cung không xa, xe ngựa rất nhanh đã đứng lại trước cửa phủ.

Lý Dịch nhảy xuống xe, lão Phương vừa lúc từ bên trong đi tới, kinh hỉ nói.

- Cô gia, người trở về rồi, nghe nói người được phong làm cái gì đại phu, là quan viên rất lớn sao?

- Qua loa thôi.

Lý Dịch khoát tay, đi vào trong nội viện.

Lão Phương một chân đạp ra ngoài cửa, bỗng nhiên giống nhớ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại.

- Cô gia.

- Có chuyện gì, một lúc sau lại nói.

Lý Dịch đã thấy Liễu nhị tiểu thư trong nội viện, nghĩ đến chuyện lúc sáng, không khỏi có chút lo lắng, hướng phía sau khoát tay, xác nhận Liễu nhị tiểu thư có trúng tà hay không mới là chuyện quan trọng, nào có tâm tư nói việc khác với lão Phương.

Nơi cửa viện, lão Phương nhìn qua bóng lưng, trừng to mắt.

- Ta về rồi.

Sau khi Lý Dịch đi qua bên cạnh Liễu nhị tiểu thư, bước chân dừng lại, nói một câu.

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, đứng dậy hỏi.

- Buổi sáng hôm nay ngươi làm chuyện gì?

Thấy thái độ của nàng, Lý Dịch hoàn toàn yên tâm, tuy lần đầu tiên hỏi mình một vấn đề, nhưng thái độ lãnh đạm, cũng không có lộ ra nụ cười, xem ra không cần quấy rầy Viên lão đạo tu tiên.

- Vào triều sớm, sau khi tảo triều kết thúc, cùng trưởng công chúa nói về sự việc triều chính, nói xong thì trở về.

- Chỉ là những thứ này?

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn.

- Không có việc gì khác?

- Không có.

Lý Dịch gật đầu, Liễu nhị tiểu thư đột nhiên quan tâm hắn như thế còn để hắn hơi có chút không thích ứng, nhưng cảm giác này ngược lại rất không tệ, như gió xuân hiu hiu, vạn vật tĩnh lặng.

- Nếu đã không có việc gì khác.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, từ tốn nói.

- Vậy ngươi có thể giải thích một chút, dấu son môi trên mặt ngươi từ đâu đến hay không?

Vui sướng biến thành gió đông, thổi tới trên thân người như đao, lạnh thấu xương.

Trong lòng Lý Dịch cảm giác nặng nề, tự nhủ tiêu rồi, mới vừa rồi bị trưởng công chúa làm loạn suy nghĩ, lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Vốn một người thuần khiết như hoa trắng nhỏ bị nàng hỏi như vậy, lập tức vị đạo thay đổi, đương nhiên không thể nói cho nàng tình hình thực tế, Lý Dịch tâm niệm cấp chuyển, cười nói:

- Ngày hôm nay, lúc từ trong cung trở về, gặp được Thọ Ninh.

- Tiên sinh, ngươi trở về rồi à!

Loli ngạo kiều từ hậu viện đi tới, vui vẻ nói.

Lý Dịch sững sờ nhìn nàng, hỏi.

- Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?

Loli ngạo kiều đáng thương nói.

- Buổi chiều còn phải đi học, ta không muốn hồi cung, cho nên tới đây, ta muốn ăn đồ ăn tiên sinh nấu.

Liễu nhị tiểu thư nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Thọ Ninh làm sao?

Lý Dịch quay đầu lại, nhìn nàng, chậm rãi nói:

- Vừa rồi từ trong cung đi ra, gặp được tỷ tỷ của Thọ Ninh.

- Cái này có quan hệ với dấu son môi trên mặt ngươi sao?

Vẻ mặt Lý Dịch vô cùng nghi hoặc nhìn nàng, hỏi.

- Đúng, có quan hệ sao?

Hai người nhìn thẳng, khá lâu sau, ánh mắt Liễu nhị tiểu thư như lúc ban đầu, Lý Dịch cúi đầu xuống, nói.

- Cái này, thật sự là một hiểu lầm, ta có thể giải thích.

Ngoài cửa.

- Cô gia thật lợi hại.

Lão Phương dựa vào trên tường, cảm thán một câu.

Từ sau khi hắn nhận biết cô gia, cô gia làm rất nhiều chuyện khiến hắn bội phục, nhưng không thể không nói, lần này, hắn mới thật tâm phục khẩu phục, đầu rạp xuống đất phục.

Lão giả dơ bẩn gật đầu, vô cùng đồng ý đối với cái này.

Lão Phương liếc hắn một cái, kinh ngạc nói.

- Ngươi gật đầu làm gì, ngươi còn chưa được người ta hôn bao giờ.

Lão giả dơ bẩn kinh ngạc, nhắm mắt lại, thở dài, kéo bả vai hắn, nhẹ giọng nói:

- Phương tiểu tử, gần đây lão phu có đột phá trên phương diện võ học, ngươi qua đây, lão phu có một bộ tuyệt học muốn truyền thụ cho ngươi.




Bạn cần đăng nhập để bình luận