Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 891: Để Bọn Hắn Tra!



Chương 891: Để Bọn Hắn Tra!





----------------------

- Thái Phó, Tề Quốc chủ động cầu hoà, đây là chuyện may mắn chưa bao giờ có từ khai quốc đến nay, một khi dừng lại giao chiến cùng Tề Quốc, Cảnh Quốc ta có thể nhân cơ hội này khôi phục nguyên khí, phát triển lớn mạnh…

Trử gia, khắp khuôn mặt Thôi Thanh Minh đều lộ vẻ kích động, bỗng nhiên lại chuyển thành sắc bén.

- Thế nhưng, tặc tử kia rắp tâm hại người, mê hoặc bệ hạ, ngay cả Tần Tướng và Trầm Tướng, chư vị lão tướng, còn có rất nhiều trọng thần trong triều đều bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn che đậy, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, tổn thất của chúng ta khó có thể đánh giá.

Trử Thái Phó ngồi trên ghế ngồi, sắc mặt bình tĩnh, đợi Thôi Thanh Minh nói xong, ánh mắt nhìn về phía hắn, từ tốn nói.

- Cả đời của lão phu chứng kiến Cảnh Quốc cùng Tề Quốc ba lần cầu hoà, kết quả thì sao, thế đạo này vẫn là thế đạo này, phía trước vĩnh viễn đang chiến tranh, Tề Quốc lòng lang dạ thú, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn…

- Thế nhưng mà…

- Người yếu từ trước đến nay không có tư cách bàn điều kiện, Cảnh Quốc ân oán giữa và Tề Quốc cũng không phải một minh ước nghị hòa thì có thể giải quyết, thế cục Tề Quốc bây giờ hỗn loạn, chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được, không cần nhúng tay, huống chi, một Thái Tử không có dân tâm Tề Quốc, không đại biểu Tề Quốc.

- Nhưng…

- Việc này lão phu hiểu rõ trong lòng, ngươi không cần nhiều lời.

Trử Thái Phó bưng chén trà trên bàn, ý tiễn khách đã rất rõ ràng.

Thôi Thanh Minh nuốt xuống lời muốn nói, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, nói.

- Vãn bối cáo từ.

Hắn đi ra khỏi đường, trên đường đi trở về, thời điểm sắp ra khỏi cửa lớn Trử gia, sau lưng có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

- Thôi huynh, Thôi huynh…

Một người đàn ông tuổi trung niên bước nhanh đuổi theo, nói với.

- Tâm tình gia phụ những ngày gần đây không tốt, nếu nói cái gì quá phận, mong rằng Thôi huynh đừng để trong lòng.

- Làm sao lại thế…

Thôi Thanh Minh cười cười.

- Thái Phó đều là tính khí như thế, ta như thế nào không biết, hôm nay bị Thái Phó điểm tỉnh một câu, có một số việc, ta vẫn phải tinh tế suy nghĩ một phen.

Trung niên nam tử thả lỏng trong lòng.

- Như thế thì tốt, như thế thì tốt …

Cửa chính Trử gia, Thôi Thanh Minh ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu "Nước Chi Văn Cốt" một chút, khá lâu mới quay người lên xe ngựa.

Xa phu đánh xe tựa người vào sát xe, xốc màn xe lên một đường nhỏ, nhỏ giọng nói.

- Nhị gia, hình như người trong nha môn đã tra được cái chỗ kia.

Thôi Thanh Minh nhíu mày.

- Nhanh như vậy?

Người kia gật gật đầu.

- Hôm nay, Kinh Đô huyện nha phái ra bộ khoái điều tra ngầm, đã đến ngoài năm dặm chỗ kia, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ tra được, chúng ta phải nhanh một chút chuyển di…

Thôi Thanh Minh xốc rèm cửa sổ xe lên, lần nữa nhìn về hướng Trử gia, tựa người vào trong xe, từ tốn nói.

- Bọn họ nguyện ý tra thì để bọn hắn tra, đi Kinh Triệu Duẫn phủ.

Phu xe hạ màn xe xuống, nhỏ giọng.

- Thuộc hạ hiểu rõ…

Bên ngoài Kinh Đô, một chỗ thôn trang, trước cửa thôn.

Trử Bình khẽ khom người với lão giả tóc trắng xoá đối diện.

- Đa tạ Tôn đại nho, hôm nay được Tôn đại nho chỉ điểm một phen, Trử Bình được lợi rất nhiều…

- Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý, thời bọn lão gia hỏa chúng ta đã qua, tương lai là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi…

Lão giả kia vuốt vuốt còm râu bạc trắng, nói.

- Thay lão phu vấn an Thái Phó đại nhân, ngày khác chắc chắn đến nhà bái phỏng…

- Vãn bối cáo từ.

- Lão phu không tiễn xa.

Trử Bình một đường đi tới cửa thôn, đã có người chờ đợi ở nơi đó.

Một người trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đưa tay chỉ chỉ xe ngựa bên cạnh, cười nói.

- Trử công tử, mời …

Một chỗ phía trên đồi cao ngoài thôn, một tên bộ khoái nằm sấp trong bụi cỏ, thu hồi vật hình ống trước mắt, nhăn mày.

Bọn họ ngày hôm nay một mực theo sau chiếc xe ngựa kia, nhưng nhìn đánh dấu phía trên, rõ ràng thuộc về gia tộc quyền quý nào đó trong kinh một, sự việc này có chút khó giải quyết.

Hắn quay lại nhìn một hồi, thấp giọng nói với thuộc hạ.

- Các ngươi ở chỗ này nhìn chằm chằm, ta trở về bẩm báo đại nhân!

Cùng một thời gian, Kinh Triệu Duẫn phủ.

Tằng Sĩ Xuân đặt chén trà xuống, nhìn Thôi Thanh Minh nói.

- Ngươi không cần lo lắng nữ tử kia náo sự, vì phòng ngừa nàng làm càng ở bên ngoài, ta đã nhốt nàng vào đại lao, chỉ cần tìm lý do thì có thể một mực nhốt xuống…

Thôi Thanh Minh gật gật đầu, lại nói.

- Sự việc ta mới vừa nói …

- Yên tâm, ta cũng sẽ cho người nhìn chằm chằm nơi đó, sẽ không hỏng việc.

- Việc này rất quan trọng, phải làm phiền Tằng huynh.

Tằng Sĩ Xuân nhìn hắn, trịnh trọng nói.

- Tằng mỗ làm việc, Thôi huynh yên tâm.

- Án binh bất động.

Lý Dịch vò tờ giấy thành một đoàn, ném vào trong hồ, có chút không quá hiểu rõ đối với bốn chữ Tằng Sĩ Xuân đưa tới.

Sứ đoàn Tề Quốc vào kinh, đây là một cơ hội thật tốt rõ ràng không thể rõ ràng hơn, kích động dân ý, liên hợp quần thần bức thoái vị, à không, phải nói là tạo áp lực cho bệ hạ, làm cho trọn vẹn, Thôi gia và đồng đảng cũng không khác gì nhiều sẽ rất nhanh bị quét dọn xong.

Nhưng người khác bất động, hắn cũng không nên động trước, cứ như vậy, bốn chữ "Án binh bất động" của Tằng đại nhân có vẻ hơi không đầu không đuôi.

Nói chuyện nói một nửa, mà một nửa này rất không minh bạch, rất mông lung, thật sự làm cho người ta chán ghét.

Công chúa điện hạ tiện tay ném một cục đá, tạo ra đạo dấu vết thật dài trên mặt hồ, bay đến đối diện mới biến mất, thuận miệng hỏi.

- Lần này, bọn họ còn có thể nghĩ ra lý do gì?

Lý Dịch học nàng ném một cục đá, hòn đá kia "đông" một tiếng thì chìm xuống hồ.

- Không biết…

Hắn lắc đầu, ngẫm lại, bỗng nhiên nói.

- Nếu không, chúng ta dứt khoát hung ác một chút…

Lý Minh Châu nhìn hắn, hỏi.

- Làm sao hung ác?

Lý Dịch chỉ chỉ mặt hồ đang dao động tạo ra gợn sóng.

- Thừa dịp trời tối yên tĩnh, đêm đen gió nhẹ, phái mấy cao thủ, bắt Thôi Thanh Trạch, Thôi Thanh Minh và mấy nhân vật trọng yếu nhất của Thôi gia.

- Sau đó thì sao?

Lý Dịch lại ném một cục đá vào trong hồ.

Lý Minh Châu nhìn mặt hồ tràn lên một đường gợn sóng, hỏi.

- Vậy nếu như Trử Thái Phó đứng ra phản đối?

Trên mặt hồ lại truyền tới một tiếng "đông".

- Thôi quý phi?

Đông!

- Tất cả quan viên trên triều đình phản đối, tất cả mọi người trên thiên hạ phản đối?

- Vậy coi như….

Lý Dịch lắc đầu, hai tay gối sau ót, nằm trên bãi cỏ, thở dài.

- Cứ như vậy, cá trong hồ này về sau không có cách nào ăn gì nữa.

Cho nên loại chuyện này, gấp cũng không gấp được, bên mình còn chiếm đại nghĩa, chỉ có thể dựa vào đối phương tìm đường chết, dạng rất bị động này cũng không dễ dàng, làm bằng hữu, làm đến phân thượng này vì nàng, về sau nếu không trọng thưởng cho hắn, phong hắn một quan chức thật lớn chẳng hạn thì thật không có thiên lý.

Lý Minh Châu biết hắn chỉ nói chuyện cười, học bộ dáng của hắn, gối hai tay sau ót, nằm trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, giờ khắc này, tất cả sự việc nặng nề, giống như mây xanh trên bầu trời, triệt để xóa đi trong đầu óc nàng.

- Cô…

Lý Dịch nghiêng người sang, đang muốn mở miệng, miệng há mở một nửa, cả người giật mình tại chỗ.

Nàng gối hai tay sau ót, nằm trên bãi cỏ, y phục trước ngực bị kéo căng, một đạo đường cong mê người sẽ nổi bật ra.

Khoảng cách hai người rất gần, bởi vì thị giác, giờ khắc này, Lý Dịch lại có chút không phân rõ, nàng và Liễu nhị tiểu thư, đến cùng ai thắng ai thua.

Trong đình nghỉ mát trên hồ, Lý Hiên thở dài một hơi.

Hắn luôn cảm thấy, Lý Dịch và Minh Châu trừ tình yêu nam nữ ra, còn có việc gì mà hắn vẫn chưa được biết.

Đáng tiếc hai người mỗi lần đều thề thốt phủ nhận, hắn muốn moi từ miệng bất kỳ người nào đều không được tin tức hữu dụng gì.

Bên cạnh hắn, ngạo kiều la lỵ đưa hai tay nâng cằm, ánh mắt nhìn qua cùng phương hướng với hắn, cũng dằng dặc thở dài một hơi…



Bạn cần đăng nhập để bình luận