Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1026: Hợp Tác Vui Vẻ!



Chương 1026: Hợp Tác Vui Vẻ!

________________

VIP Chương 1026: Hợp Tác Vui Vẻ!



Không bao lâu sau có ba người đẩy cửa gian phòng Vương Uy ra.

Nam tử đi đầu tiên nói.

- Nghe nói tên họ Phương kia phái người tới, có chuyện gì xảy ra?

- Chuyện này một hồi lại nói tiếp.

Vương Uy nhìn thấy đầu tóc xù của đối phương, trong lòng chợt cảm thấy tức giận, khoát tay từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ Poker, nói.

- Nửa canh giờ thật sự rất dài, đánh bài đánh bài đi, ta muốn lấy về toàn bộ mấy trận thua hôm qua!

Nam tử tóc xù bĩu môi.

- Thì ra ngươi còn muốn gỡ vốn, tốt nhất đừng đến bà đi nhà ngươi cũng thua.

Vương Uy lạnh hừ một tiếng

- Nếu như ta thua ngươi dám lấy sao?

Nghĩ đến vị nữ nhân đầu trọc mang theo hai thanh đại chùy, nam tử trung niên chợt biến sắc, luôn miệng nói.

- Không dám, không dám, ngươi lấy cái khác ra thế đi.

Sau một canh giờ, hai người bị dẫn đi một vòng quanh chỗ này, nỗi lòng lần nữa càng thêm cuồn cuộn, khó giữ được bình tĩnh.

Còn có thể nghe được Kinh kịch chính tông trong vùng đất hỗn loạn, uống được rượu mạnh chính tông, ăn được gà chính tông của Kinh Đô, nếu như còn có thể ngủ cùng với một cô nương chính tông chứ không phải một ngụy cô nương, vùng đất hỗn loạn này đâu có thua gì nếu so sánh với bất kỳ thành trấn phồn vinh nào ở Cảnh Quốc?

Khi bọn họ đi tới cửa phòng vừa hay nhìn thấy Vương Uy đẩy cửa đi ra.

Nhìn thấy Vương Uy một mặt âm trầm, trái tim nam tử trung niên kia đột nhiên đập mạnh một cái, hỏi.

- Không biết Vương đại thống lĩnh cân nhắc như thế nào?

- Mẹ kiếp, về sau lại đánh bài thì chặt tay!

Vương Uy trầm mặt chửi một câu.

Nam tử trung niên nghi ngờ nói.

- Vương đại thống lĩnh nói cái gì?

Vương Uy nhìn hắn, nói.

- Ta nói giao dịch thành công, các ngươi muốn cái gì có cái nấy!

Trong lòng nam tử trung niên hơi dao động, nhìn hắn, hỏi.

- Chuyện kia... Ý Vương đại thống lĩnh là...

- Đề nghị của các ngươi rất tốt, bọn ta đồng ý.

Trên mặt của Vương Uy tươi cười, vỗ bả vai hắn, nói.

- Hợp tác vui vẻ!

Trong lòng vị áo tím rốt cuộc cũng thả lỏng, trên mặt cũng nở ra một nụ cười.

- Hợp tác vui vẻ!

Các biệt những tên đầu trọc đó, lúc quay về sơn trại, người áo tím nhìn thấy thương hữu sứ và vị Thục Vương đang ngồi trong phòng chờ đợi.

- Thế nào rồi?

Đặt câu hỏi là Thục Vương, biểu cảm trên khuôn mặt hắn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt quá sâu, quả thật vẫn không che giấu được tia lo lắng và chờ mong.

- May mắn không bị làm nhục mệnh!

Hắn chắp tay khom người với hai người.

- Bọn họ đồng ý liên thủ với chúng ta tấn công vào Vĩnh Huyện bắt Cảnh Vương.

- Tốt!

Thục Vượng mạnh mẽ xoay người đi tới đi lui trong phòng, nói liên tục mấy chữ "tốt", tia độc ác trong ánh mắt lấp lóe, lẩm bẩm.

- Lý Dịch ơi Lý Dịch, bây giờ ta chỉ muốn được lập tức gặp mặt ngươi, hi vọng đến lúc đó ngươi không nên quá giật mình!

Phương Ngọc ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi.

- Bọn họ nhắc tới điều kiện gì?

Áo tím nói:

- Bọn họ nói chúng ta phải đưa sang đó năm trăm người cho bọn họ, sau đó lại đưa tới hơn mười vạn lượng bạch ngân mới bằng lòng liên thủ với chúng ta.

Nếu như những tên đầu trọc đó đã đáp ứng sảng khoái, Phương Ngọc ngược lại không dám yên tâm lắm, cứ nghi ngờ trong đó có gian trá nhưng nghe được điều kiện bọn họ nói, trong lòng rất yên tâm.

Đương nhiên, mấy chuyện bàn điều kiện này, tất không thể nào có một cái giá “chém định chặt sắt", hắn ngẫm lại, nói.

- Nói với bọn họ, chúng ta chỉ có thể cho bọn họ hai năm năm mươi người, bạch ngân năm vạn lượng, ta nghĩ những thứ này đã đủ để tỏ rõ thành ý của chúng ta.

Nhân thủ bọn họ không thiếu, ngoại trừ thích khách tinh anh, hai năm nay còn có không ít người tìm đến bọn họ nơi nương, vài trăm người mà thôi, hắn sẽ không để ý, năm vạn lượng bạc không phải một con số nho nhưng hắn biết chỉ cần có thể công phá Vĩnh Huyện,

hồi báo sẽ gấp mười gấp trăm, tất nhiên sẽ không đau lòng vì tiền ở lúc then chốt.

Người áo tím khom người nói.

- Vâng, thuộc hạ lập tức để người truyền tin đi qua!

- Tạm thời không vội.

Phương Ngọc lắc đầu.

- Lúc này nếu quay trở lại thì sẽ trì hoãn không ít thời gian, không bằng chúng ta thương lượng kỹ càng xong kế hoạch lại nói.

Người áo tím gật đầu, nghĩ đến một việc, lại nói.

- Lần này thuộc hạ đi qua đã phát hiện một việc, chúng ta đã coi thường thực lực những người này.

- Ò?

Phương Ngọc quay đầu nhìn hắn.

- Trong những người này có không ít cao thủ, thậm chí có người thực lực còn là cao thủ võ lâm nằm trong Thiên bảng, nếu như trước đó chúng ta cứng đối cứng cùng bọn họ, tổn thất SỢ sẽ cực lớn.

- Như vậy cũng có thể xem là một chuyện tốt

Phương Ngọc sờ cằm.

- Nếu như có thể đặt tất cả những người này đều vào phe thích khách của ta, vậy chiếm vùng đất hỗn loạn chẳng phải dễ như trở bàn tay, nếu tất cả người bên phía Bắc loa có thể cho chúng ta sử dụng, đến lúc đó thực lực của chúng ta cũng sẽ bay vọt, chuyện lớn gì đều cũng có thể dễ dàng thực hiện.

Bất luận những tên đầu trọc đó hay những người điên phía Bắc kia đều không phải người mà bây giờ bọn họ có thể trêu chọc. Phương Ngọc thu lại tâm tư, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là bắt sống tên Cảnh Vương Lý Dịch kia, ép hỏi cho ra bí mật thiên phạt, thuận tiện biết rõ ràng chuyện tín đồ Thục Châu đã phát sinh chuyện gì?

Nếu có thể chiếm đoạt tài sản to lớn của Lý gia, bọn họ về sau không phải phát sầu vì chuyện dùng tiền bạc nữa, lại có thể tuyển nhận càng nhiều tín đồ, Nương nương chắc hẳn sẽ hết sức cao hứng.

- Năm trăm người, năm trăm miệng ăn, quá nhiều, nếu bọn họ chỉ cấp hai trăm năm mươi cũng không được, đây là điềm xấu, sau đó hỏi bọn họ muốn bao nhiêu người lại nghe nói muốn mười người, mười vạn lượng bạc, nói trăm ngàn thì chính là trăm ngàn, một đồng tiền cũng không thể ít đi, muốn thì hợp tác, không thích thì lập tức cút xéo.

Dựa vào Lý gia ở Kinh Đô, bên trong Cảnh vương phủ vừa mới xây xong, Lý Dịch cầm trong tay một trang giấy, nhìn qua, sau đó lại nói.

- Còn hỏi các ngươi lúc nào động thủ? Ngươi cảm thấy trước tết thế nào? Trước tết tất cả mọi người chuẩn bị sang năm mới, tính cảnh giác không cao, là thời cơ tốt để động thủ, về sau cũng dễ đắc thủ, coi như có thể sống một năm an lành mạnh khỏe, giúp người giúp đến cùng, không bằng chúng ta thuận tiện giúp họ thực hiện trước kế hoạch một chút?

Một lát sau, Vương Uy SỜ SỜ cái đầu trọc của mình, nhếch miệng cười một tiếng.

- Được rồi, vậy ta cứ trả lời bọn họ như vậy!

Sau khi Vương Uy rời đi, Trần Trung vốn đang theo bên cạnh đi tới, nói.

- Chuyện hối hận nhất của cả đời Thục Vương chắc là chuyện hắn đã mời ngươi ăn bữa cơm kia.

Lý Dịch không biết Thục Vương có hối hận không, ngược lại bản thân hắn có chút hối hận.

Vốn định cùng người nhà sống tại Kinh Đô thoải mái vui vẻ một thời gian, ai nghĩ đến chỉ ăn một bữa cơm thì đã chọc tới Thục Vương, chọc tới Tướng Phủ, chọc tới Thôi gia, chọc tới rất nhiều đám chó săn của Thục Vương và Thôi gia ở Kinh Đô.

Sau đó từng bước một bị bọn họ bức đến con đường không có lối về, một đường tự vệ, một đường tiến lên, đến bây giờ không chỉ có nhà không thể về, còn rời xa kinh đô, CO đầu rút Cổ Thục Châu xa xôi khốn cùng, nhà ở đều tạm thời mượn của người khác.

Loại tình tiết thê thảm này, ngẫm lại đã cảm thấy lòng chua xót.

- Từ khi người vào kinh bắt đầu cuộc sống mới, ta đã chú ý, nhìn người từng bước tiến tới chức vị như ngày hôm nay, đầu đổ Tần gia, sau đó đạp đổ Trử gia, đấu đổ Thục Vương, đấu đổ Thôi gia một tay che trời trên triều đình, ngay cả Trần gia chúng ta cũng nằm trong tay ngươi.

Trần Trùng dò xét y vài lần, lắc đầu nói.

- Ta thật sự nghĩ mãi mà cũng không thể rõ, Lý Minh Hàn bình thường như thế sao lại sinh ra được con cái quái vật trâu bò như người?

Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.

- Trần Thứ Sử còn biết xấu hổ hay không vậy? Trần gia các ngươi thế mà lại đến trách ta, cũng không biết ban đầu người nào quỳ trước mặt tiền để tự thú nhận tội của mình.

Giống như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn kinh ngạc nhìn lần nữa, sau đó hỏi Trần Trùng.

- Từ khi ta bắt đầu vào Kinh, người đã chú ý ta làm cái gì?

Trần Trùng phất phất tay, thuận miệng nói.

- Không có gì, chỉ muốn nhìn thiếu niên anh kiệt được bệ hạ cứ nhắc đến khen mãi không ngừng được rốt cuộc có hình dạng gì?

Lý Dịch nhìn hắn.

- Thật sự như vậy?

Trần Trùng gật đầu:

- Từng câu từng chữ đều là thật.


Bạn cần đăng nhập để bình luận