Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 995: Chương 995





________________

Ngô gia, phòng khách chính.

Mấy người phân nhau ngồi quanh bàn, thức ăn và rượu được bày lên phong phú, trên mặt mọi người cũng tươi cười rạng rỡ.

Một người đàn ông tuổi trung niên thở phào một hơi, nói.

- Hắn rốt cục cũng đi.

Một người uống chén rượu bên cạnh, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, gật đầu nói.

- Lần này bệ hạ phong hắn là Cảnh Vương, theo mức độ nào đó mà nói cũng không phải một chuyện xấu.

- Kinh Đô ra thì dễ, muốn trở về, sợ rằng rất khó.

- Đi mới tốt. Hắn đi rồi, không ai có thể bảo vệ được Trần gia. Lý gia và Trần gia vốn có lấy thâm cừu đại hận, ai ngờ hắn lại... Nói chung, lần này Tín Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua Trần gia, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm chút thời gian.

Cảnh Vương Lý Dịch rời kinh, khiến cho trong lòng các nhà quyền quý trong kinh, quan viên trong triều đều âm thầm thở phào.

Đại đa số người đều thấy bệ hạ ân sủng hắn quá mức, gây bất lợi cho việc ổn định triều chính, phá quy tắc của giới thượng lưu trong kinh hầu như không còn. Dù sao, chẳng ai muốn Kinh Đô có hai vị, ba vị Hoàng Đế.

Đương nhiên, đối với đám người đang ngồi ở đây, bởi vì bọn họ

ân oán với Trần gia cho nên

việc hắn còn ở Kinh Đô khiến trong lòng bọn họ khó có thể bình an, tự nhiên cũng kỳ vọng hắn sớm rời đi.

Biết được tin tức này, tất nhiên bày ra tiệc rượu. Nếu không phải lo lắng phô trương quá mức, kiểu gì cũng phải tổ chức yến tiệc ba ngày

| ba đêm.

Giờ phút này, trước cửa Ngô gia.

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn tấm biển đề chữ Ngô gia, hỏi:

- Chính là Ngô gia này?

Trần Trùng gật đầu:

- Chính là Ngô gia này.

Trên đường đi hắn đã hiểu rõ một ít chuyện, vì vậy hết sức phối hợp đối với Lý Dịch.

- Đập.

Lão Phương giẫm lên sư tử đá trước cửa Ngô gia nhảy vọt lên cao, lấy bảng hiệu Ngô gia xuống, một chưởng đập thành nhiều mảnh.

Gác cửa Ngô gia còn chưa kịp phản ứng, bảng hiệu nhà mình đã bị người đập nát, từ bên trong chạy ra, giận dữ nói.

- Ngươi, các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?

Sau khi từ trong tiệm vải đi ra, Lý Dịch trực tiếp đến Ngô gia ở gần đấy, bên người chỉ có lão Phương và Từ Lão. Từ Lão khinh thường làm những chuyện này, chắp tay sau lưng đi theo sau xem náo nhiệt. Loại chuyện đập phá quán này, tuy một người lão Phương là đủ nhưng lại tốn thời gian phí sức.

- Gọi lão gia các ngươi ra đây.

Lý Dịch nhìn tên gác cửa kia, nói.

- Người không đủ, muốn nhờ hắn tìm người hỗ trợ.

Gác cửa của những gia đình quyền quý cực kỳ ít người không có ánh mắt, trên thực tế, ngồi ở vị trí này lâu, bọn họ thậm chí còn biết nhìn người hơn so với chính lão gia của mình.

Nhìn thấy người trẻ tuổi này sau khi sai người đập bảng hiệu Ngô gia, trực tiếp đánh vào mặt mũi toàn Ngô gia còn bình tĩnh gọi lão gia đi ra, không phải bối cảnh cao tận trời thì chính là kẻ thần kinh.

Dựa theo khí chất trên thân người trẻ tuổi cùng liếc mắt đánh giá vị đại hán vạm vỡ kia, khả năng vế trước càng lớn hơn một chút.

Tên gác cửa liếc nhìn bảng hiệu vỡ nát một lần nữa, Co cẳng chạy vào bên trong.

Lão giả dơ bẩn chắp tay sau lưng, có chút hăng hái nói.

- Vương Gia thật trâu bò.

Khi gia chủ Ngô gia nghe được có người đập bảng hiệu Ngô gia, lập tức nổi giận dẫn người lao ra. Việc này so với hành vi trực tiếp và mặt hắn trước mặt mọi người còn hung ác hơn, tất cả gia tộc coi trọng mặt mũi không thể chịu đựng.

Hắn là người dẫn đầu mọi người vọt ra sân, cũng là người đầu tiên quỳ xuống.

- Hạ, hạ, hạ quan, hạ quan tham kiến Cảnh Vương điện hạ!

Thân thể gia chủ Ngô gia run rẩy, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói.

Trừ phi trường hợp đặc biệt, tỷ như Tân Đế đăng cơ, hoặc đại điển quan trọng, quan viên gặp Hoàng Đế không cần quỳ, gặp Vương gia tự nhiên càng không cần quỳ.

Nhưng gia chủ Ngô gia vẫn quỳ xuống, bởi vì chân hắn run, run đến đứng không vững.

Người trước mắt, đã từng là ác mộng của bọn họ. Tuy hắn sắp phải rời khỏi Kinh Đô, nhưng chỉ cần hắn còn ở Kinh Đô một ngày, bọn họ thêm một ngày không thể tỉnh mộng.

- Không cần dùng lễ lớn như vậy, lát nữa ta sẽ không có ý tứ.

Lý Dịch nhìn hắn, nói.

- Biết hôm nay ta tới làm gì không?

Gia chủ Ngô gia run rẩy nói.

- Hạ, hạ quan không biết.

- Ta tới đập phá nhà.

Lý Dịch nhìn gia chủ Ngô gia, nói.

- Nhưng bây giờ nhân thủ không đủ, Ngô gia có thể giúp một chút sức hay không?

Gia chủ Ngô gia biết hắn đến đập phá nhà, cũng biết hắn tại sao tới đập phá nhà.

Tín Vương, tên ngu xuẩn Tín Vương kia, rõ ràng nói nhẫn nại thêm một chút mà!

- Có thể

Gia chủ Ngô gia quyết tâm hung ác, cắn răng nói.

- Gọi tất cả hộ vệ trong nhà ra đây!

Đập Ngô gia, cùng với triệt để xoá bỏ Ngô gia khỏi Kinh Đô, kẻ ngu cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Hộ vệ Ngô gia rất nhanh chạy đến, một người cầm đầu nhìn gia chủ Ngô gia, lập tức hỏi.

- Lão gia, kẻ quấy rối ở nơi nào?

- Đập!

Gia chủ Ngô gia từ trong cổ họng phát ra một chữ này.

- Đập?

Tên hộ vệ kia sững sờ, hỏi.

- Đập cái gì?

- Đập Ngô gia!

Gia chủ Ngô gia ôm một bồn cây cảnh trong viện, hung hăng ném xuống mặt đất, bùn đất văng khắp nơi, nhìn tên hộ vệ kia, trừng lớn tròng mắt, hỏi.

- Cứ đập như vậy, hiểu không?

- Lão, lão gia.

Thủ lĩnh hộ vệ kinh ngạc nhìn gia chủ nhà mình, trong lòng vừa sợ vừa nghi, lão gia nhà mình chắc không phải... không phải bị điên đó

chứ!

Thấy hắn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, gia chủ Ngô gia giơ chân hung hăng đạp hắn một cái, cả giận quát.

- Còn không mau lên. Nếu không động thủ thì lập tức thu dọn đồ đạc cút cho ta!

Hộ vệ lần nữa nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, quay ra sau lưng nói với mọi người.

- Có nghe hay không, đập!

Lão Phương chỉ chỉ trong phòng, nói.

- Còn có bên trong.

Gia chủ Ngô gia đạp một tên hộ vệ khác, lớn tiếng nói:

- Đi vào bên trong đập!

Lão Phương nhắc nhở:

- Kiếm cái gì quý mà đập!

Trên mặt gia chủ Ngô gia lộ ra vẻ nhức nhối, cắn răng nói.

- Chọn đồ quý mà đập!

Sau đó, hạ nhân Ngô gia được trông thấy một màn rất quỷ dị.

Lão gia nhà mình dẫn đầu mang theo hộ vệ trong nhà đập cho nát bét tất cả đồ vật có thể nhìn thấy từng cái một. Lão gia tự tay xé bức tranh hắn thích nhất, đập bình hoa mấy ngày trước hắn phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được, lại vừa đánh rơi san hô trị giá năm ngàn

lượng...

Cuối cùng không thấy còn đồ vật nào có thể đập, lão gia nhà mình rốt cục duỗi bàn tay độc ác ra hướng đến cái bàn vô tội...

Ngô gia đã trở thành một mảnh hỗn độn, sau khi tìm kiếm trong nhà một vòng, thật sự tìm không thấy cái gì có thể đập nữa, gia chủ Ngô gia thở hổn hển, bước nhanh đi đến bên cạnh Lý Dịch, cẩn thận hỏi:

- Điện hạ, ngài nhìn, đập còn có thể?

- Cũng không tệ lắm.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Việc này như vậy bỏ qua, trời

sán2
Bạn cần đăng nhập để bình luận