Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1133: Quá Khách Khí




Chương 1133: Quá Khách Khí
Chương 1133: Quá Khách Khí

- Ngô gia, Trần gia, Ngụy gia, họ bị điện cả rồi hay sao?

Lưu phủ, vừa mới nhận được tin tức, Lưu Lạc mặt trầm như nước, đi qua đi lại trong đại đường, trong miệng thấp giọng quát.

Lần này, hắn vận dụng tài nguyên của Lưu gia, liên hợp mấy gia tộc lớn khác ở Liễu Châu, đoạn tuyệt nguồn cung cấp của Lâm gia, triệt để phá hỏng đường lui của Lâm gia, các cửa hàng và nhà xưởng của đối phương đã dựng lên ở Liễu Châu, nếu như không có nguồn cung cấp, đầu tư vào những thứ này sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Lúc này, hắn lại lấy một loại thân phận khác để trao đổi với Lâm Uyển Như, chắc hẳn sẽ nhận kết quả hoàn toàn khác trước đó.

Thật không nghĩ đến, hắn còn chưa đắc ý được mấy ngày, mấy gia tộc lớn ở Liễu Châu liên hợp với hắn đi phong tỏa Lâm gia đã bị người nào đó xé mở ra cả một lỗ hổng.

Ngô gia, Trần gia, Ngụy gia, mấy gia tộc không có thể sánh ngang hào môn cự phiệt như Lưu gia, nhưng nếu liên hợp lại, cũng không phải đối tượng Lưu gia muốn động thì có thể động.

Vấn đề ở chỗ, trước đó họ đều đã đồng ý hắn, lần này sẽ mặt trận thống nhất, cùng đối kháng Lâm gia, nhưng lại không ngờ phản bội vào thời khắc mấu chốt, để Lưu gia uổng phí hết bỏ lớn nhấn mạch tư nguyên, chẳng lẽ, mấy gia tộc này đều là người Lâm gia xếp vào ở Liễu Châu để nằm vùng?

Lưu Lạc trầm mặt hỏi.

- Họ nói thế nào?

Một hạ nhân do dự một lát, lúc này mới lên tiếng.

- Họ... họ nói có bạc mà không kiếm lời là vương bát đản, đa tạ công tử đã để bọn hắn có cơ hội được hợp tác cùng với Lâm gia.

Lưu Lạc kém chút phun một ngụm máu ra ngoài, nổi giận nói.

- Hỗn trường, hỗn trường, từ lúc vừa mới bắt đầu họ đã đi đùa nghịch ta!

- Ngươi im miệng!

Một người trung niên từ ngoài cửa đi vào liếc một chút, Lưu Lạc lập tức ngậm miệng lại.

Hắn có thể ngông cuồng trước mặt người ngoài, nhưng không dám như thế trước mặt của phụ thân, Sơ suất trước mặt gia chủ Lưu gia đương thời.

- Ta giao sinh ý Lưu gia cho người quản lý, người xem một chút trong những ngày này người đã làm những gì.

Nam tử trung niên dùng ánh mắt đạm mạc nhìn hắn, nói tiếp.

- Lâm gia có thể đi tới hôm nay, đi tới một bước này đều không thể rời bỏ sự chống đỡ của tam hoàng tử, ngươi lại dám đối nghịch với Lâm gia, đối nghịch với tam hoàng tử, cái nồi này người đến công, hay Lưu gia ta đến công?

- Phụ thân, ta...

Lưu Lạc há hốc mồm, cũng không biết nên nói lời nào cho phải.

Trung niên nam tử nghĩ một lát, sau đó lần nữa mở miệng.

- Nhưng mà, tuy rằng tam hoàng tử xem trọng tâm gia, nhưng Lưu gia ta cũng không phải loại mặc người nhào nặn, nếu lần này cứ như vậy mà thất bại, sợ là tránh không được sẽ bị tạm điện hạ xem nhẹ.

Lưu Lạc nghe vậy, trong lòng vui vẻ, lập tức nói.

- Phụ thân nói có lý, Lưu gia chúng ta là gia tộc lớn cả trăm năm, sao có thể thua trong tay một tâm gia cơ chứ, không bằng chúng ta...

Không đợi hắn nói xong, trung niên nam tử đã khoát tay, nói.

- Thu hồi dáng vẻ bàng môn tà đạo kia của người ngay đi, thương trường như chiến trường, thắng cũng muốn thắng được một cách đường đường chính chính, quang minh chính đại, ta chính muốn nhìn vị Lâm gia truyền kỳ kia có phải thật có năng lực lớn đến như vậy hay không, hay đều do bên ngoài truyền ra khuếch đại sự thật.

Lý Dịch cảm thấy, người bên ngoài thật có chỗ khuếch đại đối với đồn đại vị nữ nhân thiên kiêu kia của Lâm gia.

Trong những ngày này, chuyện gì nàng cũng đều mặc kệ, lăn lộn với Như Nghi các nàng đến nỗi biết rõ hơn chính mình.

Như Nghi dạy nàng trú nhan thuật mình đi lừa gạt được từ trong tay Viên lão đạo, nàng và các nàng ấy giao lưu những tâm đắc khi dưỡng nhan dưỡng da, quả thực cũng không có gì khác biệt với những thiên kim tiểu thư nhàn rỗi không chuyện gì làm ở Kinh Đô, nơi nào cũng đều là một dáng vẻ nữ tử chỉ biết đi trung tâm mua sắm, xin hỏi dáng vẻ hiếm thấy kia ở nơi nào?

Tất cả việc buôn bán còn không phải chính hắn đến làm, ở Lý gia mà lười quản việc như thế sớm đã bị sa thải uống gió tây bắc.

- Thật sự tức chết người mà!

Lý Dịch ngồi trong sân xem sổ sách, Lâm Uyển Như và nha hoàn Tú Nhi từ bên ngoài đi vào ngồi đối diện hắn, nàng ghim búi tóc hai sừng, một mặt tức giận, thở phì phì nhưng nhìn qua ngược lại hơi đáng yêu.

- Làm sao thế?

Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu.

- Còn không phải những người này?

Tiểu cô nương chống nạnh hai tay, Cơn giận trên mặt còn sót lại chưa tiêu rồi nói tiếp,

- Chúng ta mở cửa hàng may, họ cũng mở cửa hàng may, chọn ở nơi chúng ta mở tiệm trước đó nữa chứ, còn giảm giá ít hơn ta một thành, quả thật bán đổ bán tháo, đây rõ ràng chính là muốn giành mối làm ăn với chúng ta!

Từ nhỏ Tú Nhi đã đi theo bên người của Lâm Uyển Như, đã theo nàng vào nam ra bắc, gần đèn thì sáng, đối với thương trường, một ít chuyện nàng cũng đều rất hiểu.

Chỉ là, tính cách của nàng vẫn còn hơi không thích ứng thương trường.

Thương chiến là nơi không có khói lửa chiến tranh, đại hình thương chiến, bàn về sức ảnh hưởng và uy lực, không kém hơn một cuộc chiến

tranh là bao.

Khác nhau ở chỗ chiến tranh là đao thật thương thật, qua đi để lại đầy mặt đất những bộ hài cốt, thương chiến qua đi, thường thường sẽ không còn sót cả xương.

- Bọn hắn làm như vậy, đợi đến hai ngày nữa chúng ta khai trương, thì sẽ không có một khách nhân!

Tiểu cô nương lau nước mắt, công việc làm ăn ở Liễu Châu được mở rộng, nàng từ đầu đến cuối đều theo chân, cực khổ lâu như vậy, đến sau cùng lại bị người khác hái quả đào, tủi thân nhanh chóng tràn đến muốn khóc lên.

Lý Dịch nhìn thấy nữ hài tử khóc thì đau đầu, vội vàng nói.

- Đừng khóc đừng khóc, không phải chỉ là đoạt khách nhân thôi sao, ta dạy cho ngươi một chiều, tuyệt đối có thể đoạt tất cả khách nhân

tới chỗ chúng ta!

- Thật sao!

Tủ Nhi lau Con mắt, một mặt kinh hỉ nhìn hắn.

Đối với Lý Công tử, nàng rất tín nhiệm, đôi lúc tín nhiệm đối với hắn thậm chí vượt qua cả tiểu thư nhà mình.

Bởi vì tiểu thư gặp được những việc mình quyết định không được nàng cũng sẽ nghe Lý công tử nói.

- Cái này trước không nên nóng nảy.

Lý Dịch buông xuống sổ sách nói.

- Chúng ta trước tiên tâm sự chuyện khác, Tú Nhi từ mấy tuổi đã đi theo bên cạnh tiểu thư nhà ngươi thế?

Tú Nhi ngẫm lại rồi nói:

- Chín tuổi.

- Khi đó tiểu thư nhà các ngươi đã mấy tuổi?

- Hình như lúc ấy tiểu thư mười bốn tuổi.

- Vậy thì, tiểu thư nhà các ngươi, lúc nàng mười bốn tuổi có còn đái dầm hay không?

Từ vừa mới bắt đầu, Lý Dịch đã thấy Lâm Uyển Như đứng ở đằng xa, thỉnh thoảng nhìn hướng bên này, một lúc sau nàng rốt cuộc đi tới hói.

- Huynh và Tú Nhi vừa rồi đang nói cái gì?

Lý Dịch bất đắc dĩ nói:

- Muội không dạy nàng làm sao đối phó Lưu gia, để người ta làm khó dễ, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình dạy nàng.

Lâm Uyển Như nghe thế sắc mặt còn hơi nghi ngờ rồi lại hỏi.

- Chỉ nói những thứ này?

- Chỉ có những thứ này.

Lý Dịch nhìn lại sau đó kinh ngạc nói:

- Tú Nhi đều sắp bị Lưu gia dùng thủ đoạn chọc tức cho khóc, ta chỉ dạy một chút cách nàng nên ứng đối như thế nào mà thôi, trừ những thứ này còn có thể nói cái gì, cũng sẽ không nói muội sau mười tuổi vẫn còn ngẫu nhiên đái dầm?

Lâm Uyển Như kinh ngạc, sau đó sắc mặt bắt đầu phát hồng rồi trở nên đỏ bừng.

Bình thường người sau một hai tuổi sẽ không đái dầm, nhưng mà nàng cho đến khi trước mười bốn tuổi đó còn thỉnh thoảng sẽ xảy ra loại chuyện cảm thấy khó xử như thế này, loại quần cảnh này một mực tiếp tục đến khi sau khi nàng mười bốn tuổi mới hoàn toàn biến

mất.

Nhưng mà sau năm tuổi còn biết chuyện này, trừ nàng ra, cũng chỉ có khi đó người cùng nàng ngủ chung - Tú Nhi.

Lúc này mới bao lâu, bên người nàng, người thân nhất cũng chỉ có hai người, lại dám cùng một chỗ làm phản.

- Tủ Nhi!

Nàng nghiên chật hàm răng, quay người đi vào trong nội viện.

Lý Dịch nghe thế trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ, vừa rồi hắn có nói sai chỗ nào hay sao?

Trúc hết tức giận trên người Tú Nhi thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì trút giận lên hắn đi.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HamThiênTaThần

...

Lưu gia

Trong tay Lưu Lạc cầm một trang giấy, không xác định hỏi:

- Họ thật sự đã đi phát loại vật này đầy đường hay sao?

Hạ nhân kia gật đầu, nói.

- Vâng, Công tử, chưởng quỹ của cửa hàng họ và tiểu nhị, ai cũng đều cầm trong tay một xấp thật dày, gặp người thì phát, trong tay của ta cũng có thứ này chính là do họ cố gắng nhét cho ta đấy.

- Nghe nói họ còn triệu tập người, phát một ngày sẽ nhận được mười đồng tiền nữa cơ chứ.

Lưu Lạc nhìn trang giấy trong tay mình, cười nói.

- Ngày đầu tiên giảm giá một thành, ngày thứ hai giảm giá hai thành, ngày thứ ba ngày thứ tư giảm giá ba thành, nửa tháng sau, giảm giá chín thành.

Hắn đặt tờ giấy kia lên bàn, giễu cợt nói:

- Giá cả đè thấp đến một thành, làm sao họ không tăng không luôn đi!

Lưu gia để lại một thành, mấy ngày nay khách nhân đến cửa hàng đã tăng gấp bội, đánh là ít lãi tiêu thụ mạnh nhưng ít lãi tiêu thụ mạnh cũng không phải giá cả càng thấp càng tốt, một thành giá cả, thấp xa hơn nhiều so với giá vốn, bán càng nhiều, phải đi may càng nhiều

hơn.

Nếu như bách tính cả Liễu Châu đều ở hai ngày sau cùng mua đồ của họ thì xem như Lâm gia có đại nghiệp cực đại, không quan tâm chút hao tổn ở Liễu Châu, sợ là cũng sẽ trở thành trên một câu chuyện cười ở trên thương trường.

Cái gì mà Lâm gia thiên kiều chi nữ, là một Hoa Mộc Lan trong giới kinh doanh, hóa ra đều là người khác nói khoác cả thôi.

- Nửa tháng sau, khiến người ta đại lượng mua sắm hàng hóa Lâm gia.

Lưu Lạc giật nhẹ khóe miệng nói.

- Vừa mới khai trương đã đưa cho chúng ta phần đại lễ này, thật sự quá khách khí rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận